Nhảy đến nội dung

Không có lòng tin mạnh ta sẽ chìm

Chúa Nhật 19 QN.

Không có lòng tin mạnh ta sẽ chìm

Thánh Phao-lô nói: “Quả vậy, giả như vì anh em đồng bào của tôi theo huyết thống, mà tôi có bị nguyền rủa và xa lìa Đức Ky-tô thì tôi cũng cam lòng”(x. Rm9.3).

Đó là nỗi lòng của thánh Phao-lô, Ngài mong muốn dân Ít-ra-en được ơn cứu độ. Vì dân Ít-ra-en chỉ tin vào Thiên Chúa và Mô-sê chứ không tin vào Đức Giê-su. Dầu vậy, thánh Phao-lô cũng chỉ “muốn” thôi chứ không thực hành. Có một người đã thực hành điều đó, người đó chính là Đức Giê-su Ky-tô.

Đức Giê-su, vì muốn cứu độ con người mà Ngài phải từ trời xuống thế; có nghĩa là Ngài phải “xa lìa” Thiên Chúa Cha. Và Ngài cũng đã chịu nạn chịu chết trên cây thập giá. Tức là Ngài bị nguyền rủa và bị Chúa Cha ruồng bỏ. Trên thập giá Đức Giê-su đã nói: “Êli, êli, rê-ma xa-bác-tha-ni”, nghĩa là “Lạy Chúa, lạy Chúa, sao Chúa bỏ con”(x.Mt27,46).

Thánh Phao-lô cũng nói: “Khi vì chúng ta, chính Người trở nên đồ bị nguyền rủa, vì có lời chép: Đáng nguyền rủa thay mọi kẻ bị treo trên cây gỗ”(x.Gal 3,13). Lời chép đó trong sách Đệ nhị luật: “Vì người bị treo là đồ bị Thiên Chúa nguyền rủa”( x.Dnl 21,23).

Đức Giê-su đã bị treo trên cây gỗ là cây thập giá; Người bị Thiên Chúa nguyền rủa vì con người chúng ta. Thế nhưng Đức Giê-su đó lại là Thiên Chúa, “Người là Thiên Chúa, Đấng vượt trên mọi sự”(x.Rm9,5). Hôm nay trong bài Phúc Âm, Đức Giê-su đã vượt trên biển, đã đi bộ trên sóng nước. Cũng như theo Bài đọc một, Thiên Chúa đó, không ở trong gió bão, nhưng ở“trên” gió bão; Thiên Chúa đó không ở trong động đất nhưng ở “trên” động đất. Thiên Chúa đó không ở trong lửa, nhưng ở “trên” lửa. Thiên Chúa đó ở trong gió hiu hiu, trong sự thinh lặng, trong sự dịu dàng. Có được Thiên Chúa đó thì ta không sợ; có Thiên Chúa đó ta an lòng.

Quả thật, khi thấy gió bão; động dất, sóng thần, núi lửa phun, lũ lụt,…tức là những thiên tai, làm cho nhiều người chết và đau khổ nên ta sợ. Nhưng có Chúa ta không sợ gì cả. Tại sao? Vì có Chúa là có tất cả; có Chúa là có đời sau. Thật vậy, nếu không có đời sau, cuộc sống của con người trên trần gian này sẽ vô nghĩa. Ta sống trên trần gian để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để ăn, để làm, để chơi và để chết sao?

Và những đau khổ, những mất mát và sự chết ta không thể lý giải được. Tại sao con người phải khổ; tại sao ta phải chết. Người lành phải khổ, phải thiệt thòi, phải chết oan; còn người xấu thì được sung sướng, được gặp may, được sống lâu sao? Công lý ở đâu, nếu không có Chúa, không có đời sau để trả lại công bằng.

Điều đó đòi hỏi ta phải tin có Thiên Chúa, phải tin vào Thiên Chúa. Chúng ta là những tín hữu ky-tô, chúng ta có đức tin, thế nhưng đức tin của ta mạnh hay yếu; chắc là giống như Phê-rô thôi. Gặp thấy gió mạnh là sợ; thấy động đất, sóng thần là sợ; bị bệnh hay ung thư là sợ; thấy vất vả, cực nhọc là sợ; thấy thất bại là sợ, vv… Con người của chúng ta là vậy.

Bởi đó mà ta cần đến sự trợ giúp của Chúa, của ơn Chúa. Muốn được vậy, ta phải cầu nguyện. Khi gặp tai ương ta xin Chúa cứu giúp; khi gặp khó khăn hay bệnh tật, ta xin Chúa dủ lòng thương. Khi ta yếu hèn, tội lỗi, ta xin Chúa thứ tha. Như thế tâm hồn ta sẽ bình an và thư thái; có sức vượt qua mọi kho khăn. Nếu có chết thì ta cũng mỉm cười mà nhắm mắt, vì được về thiên đàng với Chúa.

Vậy ta hãy luôn tin tưởng vào Thiên Chúa và chấp nhận mọi sự xảy ra trong cuộc đời mình cũng như những thiên tai xảy ra trên thế giới. Chúa không làm ra những sự xấu đó. Nếu có những thiên tai xảy ra, ta hãy cầu nguyện cho người cho người sống cũng như người chết. Người sống thì được cứu giúp; còn người chết thì được về thiên đàng.

Nếu ta chỉ tin cái miệng thôi, đức tin của ta yếu lắm, thì coi chừng ta sẽ bị chìm như Phê-rô đó. A-men.

Lm. Bosco Dương Trung Tín

Tác giả: