Nhảy đến nội dung

Khủng hoảng truyền thông – Bài học đắt giá cho các giáo xứ

KHỦNG HOẢNG TRUYỀN THÔNG – BÀI HỌC ĐẮT GIÁ CHO CÁC GIÁO XỨ

Giáo xứ, trong tâm thức của nhiều tín hữu, vẫn luôn là một “mái nhà chung” bình yên, một “ốc đảo” thiêng liêng giữa dòng đời đầy biến động. Đó là nơi cộng đoàn quy tụ để cử hành đức tin, chia sẻ niềm vui và nâng đỡ nhau trong những lúc khó khăn. Tuy nhiên, trong kỷ nguyên số hóa, khi thế giới phẳng hơn và mọi thông tin đều có thể lan truyền với tốc độ chóng mặt, sự bình yên ấy đang đứng trước những thách thức chưa từng có. Một trong những thách thức lớn nhất và nguy hiểm nhất chính là khủng hoảng truyền thông.

Khủng hoảng truyền thông trong bối cảnh giáo xứ có thể được định nghĩa là một sự kiện hoặc một chuỗi sự kiện tiêu cực, bất lợi, được lan truyền rộng rãi trên các phương tiện truyền thông (đặc biệt là mạng xã hội), có khả năng gây tổn hại nghiêm trọng đến uy tín của linh mục, hội đồng mục vụ, các cá nhân liên quan và hình ảnh của chính giáo xứ, thậm chí là của cả Giáo Hội. Nó như một cơn bão bất ngờ nổi lên, không chỉ làm rung chuyển “mái nhà chung” mà còn có thể gây ra những đổ vỡ, chia rẽ và những vết thương sâu sắc trong lòng cộng đoàn.

Nếu trước đây, một vụ việc không hay trong giáo xứ có thể chỉ được bàn tán trong phạm vi nhỏ, thì ngày nay, chỉ với một chiếc điện thoại thông minh, một bài đăng trên Facebook, một video trên YouTube hay một tin nhắn trong nhóm Zalo, câu chuyện có thể vượt ra khỏi ranh giới giáo xứ, giáo phận và trở thành chủ đề bàn tán của cả xã hội chỉ trong vài giờ. Tốc độ, quy mô và mức độ phức tạp của những cuộc khủng hoảng này đòi hỏi các giáo xứ phải có một nhận thức mới, một tư duy mới và những kỹ năng mới để đối phó.

Bài suy tư này không nhằm mục đích phán xét hay khơi lại những câu chuyện buồn, nhưng mong muốn được nhìn thẳng vào thực tế, phân tích những nguyên nhân sâu xa, nhận diện những hậu quả khôn lường và từ đó, mạnh dạn đề xuất những nguyên tắc và giải pháp mục vụ cụ thể để các giáo xứ có thể phòng ngừa, xử lý và vượt qua khủng hoảng truyền thông, biến nguy cơ thành cơ hội để củng cố sự thật, tình hiệp thông và xây dựng một cộng đoàn trưởng thành hơn trong đức tin.

Sự bùng nổ của Internet và mạng xã hội đã mang lại cho Giáo Hội những cơ hội truyền giáo tuyệt vời. Nó thực sự là một “phương tiện kỳ diệu” (Inter Mirifica) khi được sử dụng đúng cách.

Mặt tích cực – “Lưới Tin Mừng” trên không gian mạng: Các giáo xứ ngày nay có thể sử dụng website, Facebook, YouTube, Zalo… để loan báo Lời Chúa, phát trực tuyến Thánh Lễ cho người già yếu, bệnh tật, thông báo các chương trình sinh hoạt một cách nhanh chóng, chia sẻ các tài liệu học hỏi giáo lý, và kết nối các thành viên trong giáo xứ, đặc biệt là những người trẻ và những người đi làm ăn xa. Mạng xã hội đã trở thành một “quảng trường” mới, nơi Tin Mừng có thể được rao giảng và tiếp cận hàng triệu người.

Mặt tiêu cực – Tốc độ của tin dữ và “văn hóa hủy bỏ”: Tuy nhiên, chính sức mạnh lan tỏa ấy cũng là một con dao hai lưỡi đầy nguy hiểm. Tốc độ của tin tức tiêu cực, tin đồn, tin giả (fake news) luôn nhanh hơn và hấp dẫn hơn tin tức tích cực. Một sự việc nhỏ, một hiểu lầm, một phát ngôn thiếu cẩn trọng có thể bị cắt xén, xuyên tạc và thổi phồng thành một cuộc khủng hoảng lớn.

• Ví dụ chứng minh (giả định): Trong một bài giảng, cha sở có đề cập đến một vấn đề xã hội nhạy cảm với ý định tốt là khuyên răn giáo dân. Một người tham dự đã dùng điện thoại quay lại một đoạn ngắn 30 giây, cắt bỏ phần đầu và phần cuối giải thích của cha, rồi đăng lên mạng xã hội với dòng trạng thái gây sốc: “Linh mục X kêu gọi chống đối…”. Ngay lập tức, đoạn video được chia sẻ hàng ngàn lần. Dư luận, không cần biết bối cảnh đầy đủ, đã vội vàng lên án, chỉ trích nặng nề vị linh mục và cả Giáo Hội. Một cuộc khủng hoảng đã bùng nổ từ một hành động thiếu thiện chí và sự vội vàng của cộng đồng mạng.

Thực tế này cho thấy, không gian mạng thường thiếu đi sự kiểm chứng. Cảm xúc (đặc biệt là sự phẫn nộ) thường lấn át lý trí. “Văn hóa hủy bỏ” (cancel culture), nơi một cá nhân có thể bị cộng đồng tẩy chay, tấn công và “kết án” trên mạng chỉ vì một sai lầm hoặc một cáo buộc chưa được kiểm chứng, đang trở nên rất phổ biến. Giáo xứ và các vị mục tử không còn là ngoại lệ. Sự phán xét không còn diễn ra ở tòa án lương tâm hay tòa giải tội, mà diễn ra công khai trên “tòa án” của mạng xã hội, nơi không có luật sư, không có quy trình tố tụng, và bản án thường được quyết định bởi số đông giận dữ.

Khủng hoảng truyền thông không tự nhiên xảy ra. Nó thường bắt nguồn từ những vấn đề có thật hoặc những nhận thức sai lệch trong chính nội bộ giáo xứ. Việc nhận diện đúng nguyên nhân là bước đầu tiên để có thể chữa lành. Dưới đây là một số nguyên nhân phổ biến:

1. Xung đột nội bộ không được giải quyết: Đây là nguyên nhân thường gặp nhất. Những bất đồng trong Hội đồng Mục vụ, mâu thuẫn giữa các hội đoàn, hay căng thẳng giữa cha sở và một nhóm giáo dân… nếu không được giải quyết một cách minh bạch và caritas (bác ái) trong nội bộ, rất dễ bị một bên đưa lên mạng xã hội như một vũ khí để tấn công đối phương.

• Ví dụ chứng minh: Giáo xứ Y có kế hoạch xây dựng một công trình mới. Có hai luồng ý kiến trái ngược nhau trong cộng đoàn về quy mô và kinh phí. Thay vì đối thoại để tìm tiếng nói chung, một nhóm phản đối đã lên Facebook viết bài tố cáo cha sở và Hội đồng Mục vụ “lãng phí”, “không lắng nghe dân”. Các phe phái được hình thành, những lời bình luận qua lại đầy ác ý đã biến trang mạng của giáo xứ thành một chiến trường, gây chia rẽ sâu sắc.

2. Thiếu minh bạch trong quản lý tài chính và tài sản: Tiền bạc luôn là vấn đề nhạy cảm. Khi việc quản lý tài chính của giáo xứ không được công khai, minh bạch, nó sẽ tạo ra một mảnh đất màu mỡ cho sự nghi ngờ và tin đồn.

• Ví dụ chứng minh: Cha xứ Z kêu gọi đóng góp để sửa chữa nhà thờ. Công trình kéo dài hơn dự kiến và chi phí cũng vượt trội. Tuy nhiên, không có một báo cáo tài chính chi tiết nào được công bố cho cộng đoàn. Ngay lập tức, trong các nhóm chat của giáo dân lan truyền tin đồn về việc “thất thoát”, “nhập nhằng”. Dù có thể cha sở hoàn toàn trong sạch, nhưng sự im lặng và thiếu minh bạch của ngài đã tự tạo ra một cuộc khủng hoảng về lòng tin.

3. Gương mù và những hành vi cá nhân thiếu chuẩn mực: Đây là loại khủng hoảng gây tổn thương nặng nề nhất. Những cáo buộc (dù đúng hay sai) liên quan đến đời sống luân lý của linh mục hay những người có trách nhiệm trong giáo xứ, khi bị phanh phui trên truyền thông, sẽ tạo ra một cú sốc lớn, làm xói mòn đức tin của nhiều người.

4. Những phát ngôn thiếu cẩn trọng và mục vụ: Trong một thế giới đa dạng và nhạy cảm về quan điểm, một phát ngôn thiếu suy xét của vị mục tử có thể bị diễn giải sai lệch và gây ra phản ứng dữ dội.

• Ví dụ chứng minh: Trong một buổi nói chuyện với giới trẻ, một linh mục đã dùng những từ ngữ có phần gay gắt để chỉ trích một xu hướng sống của giới trẻ hiện đại. Ý của ngài là tốt, nhưng cách diễn đạt lại thiếu sự cảm thông và tinh tế. Một bạn trẻ ghi âm lại và chia sẻ cho bạn bè. Đoạn ghi âm bị lan truyền, và vị linh mục bị gán cho cái mác “cổ hủ”, “không hiểu giới trẻ”, tạo ra một khoảng cách lớn giữa ngài và các bạn trẻ trong giáo xứ.

Một cuộc khủng hoảng truyền thông nếu không được xử lý kịp thời và khôn ngoan sẽ để lại những hậu quả tàn khốc, vượt xa những gì chúng ta có thể tưởng tượng.

• Mất lòng tin: Đây là thiệt hại lớn nhất và khó phục hồi nhất. Giáo dân mất lòng tin vào vị mục tử, vào Hội đồng Mục vụ. Sự nghi ngờ thay thế cho sự tín nhiệm. Mối dây liên kết giữa chủ chăn và đoàn chiên bị rạn nứt nghiêm trọng.

• Chia rẽ và phân cực: Cộng đoàn bị xé lẻ thành các phe phái: phe ủng hộ, phe chống đối, và phe im lặng vì sợ hãi. Tình huynh đệ bị phá vỡ. Thay vì cầu nguyện cho nhau, người ta lại tìm cách chỉ trích, kết án và làm tổn thương nhau. Nhà Chúa không còn là nơi của sự hiệp nhất.

• Tổn hại uy tín và sứ vụ loan báo Tin Mừng: Hình ảnh của giáo xứ và Giáo Hội bị hoen ố trước mắt xã hội. Những người ngoài Công giáo sẽ có cái nhìn tiêu cực, và điều này trở thành một rào cản lớn cho công cuộc truyền giáo. Làm sao chúng ta có thể nói về tình yêu và sự thật khi chính trong nhà mình lại đầy rẫy sự chia rẽ và tai tiếng?

• Gây tổn thương thiêng liêng: Nhiều tâm hồn bị vấp phạm. Đức tin của họ bị lung lay. Một số người có thể trở nên nguội lạnh, chán nản, thậm chí rời bỏ sinh hoạt đạo đức và rời bỏ Giáo Hội. Sự chú tâm của cộng đoàn không còn hướng về Chúa và các giá trị Tin Mừng, mà bị cuốn vào vòng xoáy của những tranh chấp, giận hờn của con người.

• Những hệ lụy về pháp lý và tài chính: Trong một số trường hợp nghiêm trọng, khủng hoảng có thể dẫn đến các vụ kiện tụng, gây tốn kém tiền của và thời gian, làm cho tình hình càng thêm phức tạp.

Cơn bão truyền thông đi qua có thể để lại một khung cảnh tan hoang, không phải về cơ sở vật chất, mà là về chính đời sống thiêng liêng và tình hiệp thông của cộng đoàn – những thứ cần rất nhiều thời gian, nỗ lực và ơn Chúa để có thể chữa lành và xây dựng lại.

Đối mặt với khủng hoảng, sự im lặng tuyệt đối hoặc phản ứng một cách nóng vội, giận dữ đều là những sai lầm chết người. Cần có một chiến lược xử lý khôn ngoan, bình tĩnh và đầy tính mục vụ.

Nguyên tắc 1: Thiết lập Ban Truyền thông – Mục vụ (Không để cha sở “đơn thương độc mã”) Mỗi giáo xứ, hoặc ít nhất là cấp giáo hạt, cần có một Ban Truyền thông – Mục vụ. Thành phần không chỉ có linh mục, mà cần có sự tham gia của những giáo dân có chuyên môn về truyền thông, luật, tâm lý, và có uy tín, lòng đạo đức. Ban này sẽ là những người tham mưu và trực tiếp xử lý khủng hoảng, giúp cha sở không phải một mình đối mặt với áp lực.

Nguyên tắc 2: Nhanh chóng nhưng không vội vã (Quy tắc “giờ vàng”) Phản ứng ban đầu là cực kỳ quan trọng. Cần phải lên tiếng nhanh chóng để cho thấy giáo xứ không thờ ơ và đang kiểm soát tình hình. Tuy nhiên, nhanh không có nghĩa là vội vàng đưa ra kết luận khi chưa có đủ thông tin.

• Hành động: Có thể đưa ra một thông báo ngắn gọn, chừng mực: “Chúng tôi đã nhận được thông tin về vụ việc [nêu ngắn gọn vụ việc] đang được lan truyền trên mạng xã hội. Chúng tôi đang xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc và sẽ sớm có thông báo chính thức. Xin cộng đoàn bình tĩnh, không chia sẻ những thông tin chưa được kiểm chứng và cùng hiệp ý cầu nguyện.” Thông báo này giúp trấn an dư luận và cho giáo xứ thời gian để tìm hiểu sự thật.

Nguyên tắc 3: Minh bạch là sức mạnh – Sự thật sẽ giải thoát anh em (Ga 8,32) Trong khủng hoảng, che giấu thông tin hay nói dối là tự sát. Sự thật, dù đau đớn, cuối cùng cũng sẽ lộ ra. Cách tốt nhất là chủ động công bố sự thật một cách có kiểm soát. Hãy là nguồn tin đáng tin cậy nhất về chính vụ việc của mình.

• Ví dụ về khủng hoảng tài chính:

o Cách xử lý sai: Im lặng, xóa các bình luận tiêu cực, hoặc cha sở lên tòa giảng chỉ trích những người nghi ngờ mình.

o Cách xử lý đúng: Ban Truyền thông – Mục vụ, sau khi đã kiểm tra sổ sách, sẽ đưa ra thông báo chính thức, công khai toàn bộ các khoản thu chi một cách rõ ràng, có chứng từ kèm theo. Đồng thời, tổ chức một buổi gặp gỡ công khai để giáo dân có thể đặt câu hỏi trực tiếp. Sự minh bạch sẽ dập tắt mọi tin đồn và phục hồi lòng tin.

Nguyên tắc 4: Lấy lòng bác ái mục tử làm trọng tâm Mọi phát ngôn và hành động phải thể hiện lòng trắc ẩn và tinh thần mục tử. Hãy nghĩ đến những người đang bị tổn thương.

• Hành động: Nếu có sai phạm thật sự từ phía giáo xứ hay cá nhân, hãy dũng cảm nhận lỗi và xin lỗi. Lời xin lỗi chân thành có sức mạnh chữa lành phi thường. Nếu là một cáo buộc sai, hãy bác bỏ một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, đồng thời bày tỏ sự cảm thông với những hoang mang của cộng đoàn và không lên án người đã tung tin sai. Ngôn ngữ phải là ngôn ngữ của người cha, người mẹ, chứ không phải của một luật sư hay một CEO.

Nguyên tắc 5: Định hướng truyền thông, không sa vào tranh cãi Hãy sử dụng các kênh chính thức của giáo xứ (website, trang Facebook chính thức, thông báo trong Thánh Lễ) để đưa thông tin. Tránh việc các cá nhân (kể cả linh mục) tham gia vào các cuộc tranh cãi tay đôi, trả lời từng bình luận trên mạng xã hội. Điều đó chỉ làm cho khủng hoảng lan rộng và mất kiểm soát.

Xử lý khủng hoảng chỉ là giải pháp tình thế. Về lâu dài, điều quan trọng hơn là xây dựng một “hệ miễn dịch” vững chắc cho cộng đoàn.

1. Xây dựng văn hóa minh bạch: Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Hãy chủ động công khai tài chính định kỳ (dù không ai đòi hỏi). Hãy thường xuyên thông báo về các kế hoạch và hoạt động của giáo xứ. Hãy tạo ra các kênh để giáo dân có thể đóng góp ý kiến và bày tỏ những khúc mắc một cách xây dựng ngay trong nội bộ giáo xứ (ví dụ: hộp thư góp ý, các buổi đối thoại định kỳ…). Khi người ta cảm thấy được lắng nghe, họ sẽ không cần phải “la làng” trên mạng xã hội.

2. Thúc đẩy tinh thần hiệp hành (synodality): Thực hành một lối quản trị có sự tham gia của nhiều người. Một quyết định quan trọng của giáo xứ nên được bàn bạc, tham khảo ý kiến của các giới, các hội đoàn. Khi giáo dân cảm thấy họ là một phần của tiến trình ra quyết định, họ sẽ có trách nhiệm hơn trong việc bảo vệ và xây dựng giáo xứ.

3. Đào tạo về truyền thông và văn hóa ứng xử trên mạng: Tổ chức các buổi nói chuyện, các khóa học ngắn cho mọi thành phần dân Chúa, đặc biệt là giới trẻ và những người có trách nhiệm trong giáo xứ, về cách sử dụng mạng xã hội một cách khôn ngoan, có trách nhiệm và bác ái theo tinh thần Kitô giáo.

Khủng hoảng truyền thông, tự bản chất, là một thử thách đầy đau đớn. Nó phơi bày những yếu đuối của con người, làm tổn thương tình hiệp thông và gây cớ vấp phạm. Tuy nhiên, Tin Mừng luôn mời gọi chúng ta nhìn xa hơn. Một cuộc khủng hoảng, nếu được đối diện bằng sự thật, lòng can đảm, sự khiêm tốn và tình bác ái mục tử, có thể trở thành một cuộc thanh luyện cần thiết. Nó là cơ hội để giáo xứ nhìn lại mình, để loại bỏ những gì là giả dối, thiếu minh bạch, để học cách lắng nghe nhau hơn, và để củng cố lại nền tảng đức tin trên đá tảng là chính Chúa Kitô.

Trong thế giới kỹ thuật số đầy sóng gió, con thuyền giáo xứ không thể tránh được những cơn bão. Nhưng nếu người thuyền trưởng (linh mục) và thủy thủ đoàn (cộng đoàn) cùng nhau trang bị những kỹ năng cần thiết, giữ vững tay chèo của sự thật và hiệp thông, và luôn hướng về ngọn hải đăng là Chúa, con thuyền ấy không những không bị đắm chìm, mà còn có thể vượt qua bão tố để đến bến bờ bình an một cách mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Đó chính là bài học đắt giá mà mỗi giáo xứ cần phải học hỏi và thực hành trong thời đại hôm nay.

Lm. Anmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: