Nhảy đến nội dung

Lần đầu tiên tôi đọc Kinh Kính Mừng sau 45 năm

LẦN ĐẦU TIÊN TÔI ĐỌC KINH KÍNH MỪNG SAU 45 NĂM: HÀNH TRÌNH MANG LỜI CẦU NGUYỆN ĐẾN NHỮNG TÂM HỒN CẦN AN ỦI

Trong một ngày làm việc bình thường với tư cách là một y tá chăm sóc cuối đời, Teresa Rodriguez bước vào một cơ sở chăm sóc trí nhớ tại Boulder, Colorado. Công việc của cô không chỉ là chăm sóc thể chất mà còn là lắng nghe và thấu hiểu những nhu cầu sâu kín của bệnh nhân. Trong một lần trò chuyện với một bệnh nhân và người chồng của bà, Rodriguez nhận ra một khoảng trống lớn trong cuộc sống của những cư dân tại đây: họ không được tiếp cận với bất kỳ dịch vụ tâm linh nào. Ý tưởng tổ chức một buổi cầu nguyện kinh Mân Côi nảy ra từ cuộc trò chuyện ấy, và Rodriguez, với trái tim đầy nhiệt huyết, quyết định biến ý tưởng này thành hiện thực.

“Tôi đã mang ý tưởng này đến nói chuyện với giám đốc hoạt động của cơ sở ngay trong ngày hôm đó,” Rodriguez chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn với Catholic News Agency (CNA). “Cô ấy không chỉ ủng hộ mà còn vô cùng phấn khích. Thậm chí, cô ấy còn đề nghị tham gia cầu nguyện cùng các cư dân!” Sự ủng hộ nhiệt tình này là động lực để Rodriguez bắt tay vào hành động.

Tại thời điểm đó, Rodriguez đang dẫn dắt một nhóm học Kinh Thánh tại giáo xứ Sacred Heart of Mary ở Boulder. Cô đã chia sẻ ý tưởng của mình với các thành viên trong nhóm, kêu gọi những ai sẵn lòng tham gia cầu nguyện kinh Mân Côi cùng các bệnh nhân tại cơ sở chăm sóc trí nhớ. Hai người phụ nữ trong nhóm ngay lập tức tình nguyện, đánh dấu bước đầu tiên của một hành trình đầy ý nghĩa.

Buổi cầu nguyện kinh Mân Côi đầu tiên tại cơ sở chăm sóc trí nhớ đã diễn ra một cách giản dị nhưng đầy cảm xúc. Các cư dân, dù mang trong mình những hạn chế về trí nhớ, đã đón nhận lời cầu nguyện với sự chân thành và niềm vui. Thành công của buổi cầu nguyện đầu tiên nhanh chóng lan tỏa. Từ một buổi mỗi tuần, nhóm của Rodriguez tăng lên hai buổi, rồi ba buổi. “Chúng tôi không thể dừng lại,” Rodriguez nói với nụ cười. “Nhu cầu tâm linh của các cư dân lớn hơn những gì chúng tôi tưởng.”

Để mở rộng hoạt động, Rodriguez đã đăng thông báo trên các bản tin của các giáo xứ lân cận. Lời kêu gọi của cô nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình. Nhiều tình nguyện viên từ khắp nơi bắt đầu tham gia, mang theo trái tim rộng mở và mong muốn phục vụ. Từ một nhóm nhỏ ban đầu, cái mà giờ đây được gọi là Đội Rosary đã ra đời vào năm 2019. Chỉ trong vài năm, Đội Rosary đã phát triển mạnh mẽ, quy tụ hơn 500 tình nguyện viên tại 18 tiểu bang trên khắp nước Mỹ.

Ngay cả trong giai đoạn khó khăn nhất của đại dịch COVID-19, khi các cơ sở chăm sóc bị hạn chế tiếp xúc, Đội Rosary vẫn không ngừng hoạt động. Họ chuyển sang tổ chức các buổi cầu nguyện kinh Mân Côi qua Zoom, phát sóng trực tiếp đến các cơ sở chăm sóc. “Chúng tôi không muốn các cư dân cảm thấy bị lãng quên,” Rodriguez chia sẻ. Khi các cơ sở dần mở cửa trở lại, Rodriguez và đội ngũ của mình đã liên hệ để khôi phục các buổi cầu nguyện trực tiếp. Điều khiến cô bất ngờ là sự hào hứng từ các cơ sở còn lớn hơn trước. “Họ không chỉ chào đón chúng tôi mà còn mong chờ những khoảnh khắc cầu nguyện cùng nhau,” cô nói.

Trong suốt hành trình của Đội Rosary, Rodriguez đã chứng kiến vô số câu chuyện cảm động, những khoảnh khắc mà lời cầu nguyện trở thành cầu nối giữa con người và Thiên Chúa. Một trong những kỷ niệm khiến cô xúc động nhất là câu chuyện của một cư dân tại cơ sở chăm sóc trí nhớ.

“Sau khi chúng tôi cùng nhau cầu nguyện kinh Mân Côi, một bà cụ nắm tay tôi và nói: ‘Đó là lần đầu tiên tôi cầu nguyện kinh Kính Mừng sau 45 năm.’ Tôi không thể kìm được nước mắt,” Rodriguez nhớ lại. “Bà ấy đã quên đi nhiều điều trong cuộc sống, nhưng lời kinh ấy, bằng cách nào đó, vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim bà.”

Những khoảnh khắc như thế không hề hiếm. Rodriguez kể rằng có những cư dân gần như không thể nói chuyện, chỉ thốt ra được vài từ rời rạc. Nhưng khi kinh Mân Côi vang lên, họ bất ngờ cất tiếng, đọc to những lời cầu nguyện với sự rõ ràng đáng kinh ngạc. “Đó là sức mạnh của lời cầu nguyện,” Rodriguez nói. “Nó đánh thức một phần ký ức, một phần tâm hồn mà chúng ta tưởng đã mất đi.”

Melanie McClanahan, một tình nguyện viên lâu năm của Đội Rosary, cũng chia sẻ về những phép màu mà cô đã chứng kiến. “Tham gia mục vụ này là một hồng ân lớn lao trong cuộc đời tôi,” McClanahan nói. “Tôi đã thấy những người được chữa lành, những gia đình đoàn tụ, và những tâm hồn từng nghi ngờ về đức tin tìm thấy tình yêu dành cho Chúa Giêsu và lòng sùng kính Đức Mẹ Maria. Mỗi buổi cầu nguyện là một phép màu, không chỉ cho các cư dân mà còn cho chính chúng tôi.”

Khi được hỏi tại sao việc mang lời cầu nguyện đến những người cao tuổi và mắc chứng suy giảm trí nhớ lại quan trọng, Rodriguez trả lời với sự chân thành: “Những người cao tuổi, đặc biệt là những người sống trong các cơ sở chăm sóc, thường bị lãng quên. Họ không còn xuất hiện tại giáo xứ, không đi chợ hay tham gia các hoạt động cộng đồng. Sức khỏe và khả năng di chuyển hạn chế khiến họ trở thành một nhóm dễ bị bỏ qua. Nhưng chúng tôi không muốn điều đó xảy ra.”

Rodriguez nhấn mạnh rằng công việc của Đội Rosary không chỉ là mang lời cầu nguyện đến các cư dân, mà còn là một cách để tôn vinh giá trị sự sống. “Đây là một phần của mục vụ ủng hộ sự sống,” cô nói. “Chúng ta chăm sóc con người từ khi thụ thai cho đến khi họ qua đời một cách tự nhiên. Việc cầu nguyện cùng họ, yêu thương họ và công nhận sự hiện diện của họ là một cách để thực hiện điều đó.”

Cô cũng hy vọng rằng Đội Rosary không chỉ tác động đến các cư dân mà còn làm sâu sắc thêm đức tin của các tình nguyện viên. “Khi chúng ta cùng nhau cầu nguyện, niềm tin và tình yêu dành cho Thiên Chúa lớn lên trong tất cả chúng ta,” Rodriguez nói. “Đó là sức mạnh của kinh Mân Côi – nó kết nối chúng ta với nhau và với Chúa.”

Nhìn lại hành trình đã qua, Rodriguez không khỏi tự hào về những gì Đội Rosary đã đạt được. Từ một ý tưởng nhỏ bé trong một cuộc trò chuyện, phong trào này đã lan tỏa khắp nước Mỹ, mang lại ánh sáng và hy vọng cho hàng ngàn tâm hồn. Nhưng cô không dừng lại ở đó. Rodriguez mơ ước rằng Đội Rosary sẽ tiếp tục phát triển, chạm đến nhiều cơ sở chăm sóc hơn, nhiều cư dân hơn, và truyền cảm hứng cho nhiều tình nguyện viên hơn.

“Chúng tôi muốn đảm bảo rằng không ai bị lãng quên,” cô nói. “Mỗi lời kinh Mân Côi chúng tôi cầu nguyện là một lời nhắc nhở rằng mọi người đều xứng đáng được yêu thương, được chăm sóc, và được nhớ đến.”

Hành trình của Đội Rosary là minh chứng cho sức mạnh của lòng trắc ẩn, sự đoàn kết và lời cầu nguyện. Từ một buổi cầu nguyện nhỏ bé tại một cơ sở chăm sóc trí nhớ, nó đã trở thành một phong trào lan tỏa niềm tin và tình yêu, mang lại ánh sáng cho những tâm hồn cần an ủi nhất. Và như lời của một cư dân đã nói sau 45 năm: “Đó là lần đầu tiên tôi cầu nguyện kinh Kính Mừng.” Có lẽ, đó cũng là lần đầu tiên trái tim họ lại rực cháy với niềm hy vọng.

Lm. Anmai, CSsR tổng hợp

Danh mục:
Tác giả: