Lắng nghe là chấp nhận Thiên Chúa
- T5, 02/10/2025 - 12:09
- Lm Anmai, CSsR
LẮNG NGHE LÀ CHẤP NHẬN THIÊN CHÚA
Hôm nay, Tin Mừng thánh Lu-ca (Lc 10:13-16) đã đưa chúng ta đến với một lời khiển trách mạnh mẽ, một lời cảnh báo thấm thía phát ra từ chính môi miệng Đức Giê-su Ki-tô. Lời Ngài không chỉ là tiếng mời gọi yêu thương, mà còn là một tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu rọi sự thật trần trụi về trách nhiệm của mỗi người trước ân sủng.
Đức Giê-su đứng giữa hành trình sứ vụ, Ngài nhìn về ba thành phố đã từng chứng kiến ánh sáng vinh quang của Ngài: Kho-ra-din, Bết-xai-đa, và Ca-phác-na-um. Đây không phải là những nơi xa lạ. Đây là những "thành phố được Chúa thương", nơi đã được đặc ân chiêm ngưỡng các phép lạ, được nghe chính Lời Hằng Sống rao giảng. Thế nhưng, câu trả lời của họ lại là sự chai đá, là sự khước từ.
"Khốn cho ngươi, hỡi Kho-ra-din! Khốn cho ngươi, hỡi Bết-xai-đa!" (c. 13).
“Khốn!” – Tiếng kêu ấy vang lên không phải từ sự giận dữ vô cớ, mà từ nỗi đau của Tình Yêu bị chối bỏ. Nó đặt ra một vấn đề căn cốt cho chúng ta hôm nay: Liệu chúng ta, những người đã và đang nhận được vô vàn ân huệ, những người được sống trong ánh sáng Lời Chúa, có đang hành xử khác gì ba thành phố xưa kia?
Bài giảng hôm nay sẽ tập trung vào ba trọng điểm xuất phát từ đoạn Tin Mừng này: Thứ nhất, Trách nhiệm của ân sủng; Thứ hai, Hậu quả của sự kiêu ngạo tâm linh; và Thứ ba, Sợi dây liên kết thiêng liêng giữa chúng ta và Thiên Chúa.
Ân sủng là một gánh nặng yêu thương
Sứ điệp đầu tiên mà chúng ta cần khắc cốt ghi tâm là nguyên tắc về trách nhiệm tương xứng với ân sủng. Chúa Giê-su đã dùng một sự so sánh cực kỳ sắc bén: Ngài đối chiếu các thành phố Do Thái đã được chứng kiến phép lạ với hai thành phố ngoại giáo nổi tiếng về sự tội lỗi là Tia và Xi-đôn.
"Vì nếu các phép lạ đã làm nơi các ngươi mà được làm tại Tia và Xi-đôn, thì từ lâu họ đã mặc áo vải thô, ngồi trên tro tỏ lòng sám hối rồi" (c. 13).
Điều này cho thấy một sự thật đau lòng: Những kẻ ngoại đạo, chưa từng được nghe Lời Chúa và chưa từng thấy phép lạ, lại có được phản ứng sám hối tự nhiên và chân thành hơn những kẻ đã được Ngài ưu ái ghé thăm. Tia và Xi-đôn, nếu được ban cùng một ân sủng, họ đã ăn năn; còn Kho-ra-din và Bết-xai-đa, dù đã nhận, lại thờ ơ.
Điều này dạy chúng ta rằng: Ân sủng của Thiên Chúa không phải là một đặc quyền vô điều kiện, mà là một trách nhiệm cần phải sinh hoa kết quả. Càng được ban cho nhiều, chúng ta càng phải làm việc nhiều. Càng được biết về Thiên Chúa rõ ràng, chúng ta càng phải sống thánh thiện hơn.
Sự công bằng trong ngày phán xét
Tiếp theo, Chúa Giê-su khẳng định: "Vì thế, trong cuộc Phán Xét, Tia và Xi-đôn sẽ được xử khoan hồng hơn các ngươi" (c. 14).
Sự công bằng của Thiên Chúa không phải là sự ngang bằng về hình phạt, mà là sự công bằng về tỷ lệ. Thiên Chúa xét xử không chỉ dựa trên mức độ tội lỗi, mà còn dựa trên mức độ ánh sáng đã được ban cho để phân biệt điều thiện và điều ác.
Chúng ta, những người đã được rửa tội, được lãnh nhận các Bí tích, được nuôi dưỡng bằng Thánh Thể, được nghe Lời Chúa mỗi ngày trong Giáo hội, được mời gọi sống yêu thương, được trang bị mọi phương tiện cần thiết để chiến đấu với tội lỗi… chúng ta đã nhận được một "gia tài ân sủng" khổng lồ.
Nếu chúng ta từ chối sám hối, nếu chúng ta vẫn tiếp tục sống trong sự chai lỳ của thói quen tội lỗi, thì tội lỗi của chúng ta sẽ nặng nề hơn rất nhiều so với những người chưa từng được nghe danh Chúa Giê-su, vì chúng ta phạm tội trong ánh sáng, phạm tội với sự hiểu biết về Lòng Thương Xót và sự Công Bằng của Ngài.
Chúng ta hãy tự hỏi: Sám hối trong đời sống của tôi có phải là một chiếc áo vải thô thực sự, hay chỉ là một cử chỉ bề ngoài?
Đỉnh cao của vinh quang và vực sâu của kiêu ngạo
Giờ đây, chúng ta đến với thành phố thứ ba, Ca-phác-na-um: "Còn ngươi nữa, hỡi Ca-phác-na-um, ngươi tưởng sẽ được nâng lên đến tận trời ư? Không, ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ!" (c. 15).
Ca-phác-na-um mang một ý nghĩa đặc biệt. Đó là trung tâm sứ vụ của Đức Giê-su tại Galilê, là "quê hương" thứ hai của Ngài. Ca-phác-na-um đã thấy Chúa Giê-su chữa bệnh nhân, trừ quỷ, giảng dạy tại hội đường. Họ đã được "nâng lên đến tận trời" theo nghĩa đen là được Chúa Thánh Thần chạm đến một cách trực tiếp.
Tuy nhiên, Ca-phác-na-um đã trở nên tự mãn và kiêu ngạo. Họ dựa vào sự gần gũi với Chúa mà quên đi nhu cầu sám hối liên tục. Họ nghĩ rằng việc là "thành phố của Chúa Giê-su" đã là một vé đảm bảo vào Thiên Đàng, mà không cần đến sự thay đổi nội tâm.
Sự kiêu ngạo này, hay còn gọi là sự tự mãn tâm linh, là căn bệnh nguy hiểm nhất đối với những người theo đạo lâu năm. Nó khiến chúng ta:
- Coi thường Lời Chúa: "Tôi đã biết điều này rồi."
- Đánh giá người khác: "Tôi tốt hơn Kho-ra-din hay Tia và Xi-đôn."
- Sống thờ ơ: Chỉ giữ đạo theo hình thức mà không có lửa yêu mến.
Chính sự tự mãn đó đã khiến họ từ chối nhận ra Chúa Giê-su trong tư cách Đấng Cứu Độ, mà chỉ xem Ngài như một nhà thuyết giảng tài ba. Khi ánh sáng Tình Yêu bị từ chối, vinh quang cao ngất sẽ sụp đổ, và rơi xuống "tận âm phủ", vực thẳm của sự xa cách Thiên Chúa.
Ca-phác-na-um không phải là một địa danh lịch sử xa xôi; nó là trạng thái tâm hồn của bất kỳ ai trong chúng ta, khi chúng ta trở nên cứng cỏi và tự mãn với những gì mình đã có.
Bài học là: không một ai được miễn trừ khỏi nhu cầu sám hối và canh tân. Cho dù chúng ta có giữ những chức vụ cao quý trong Giáo hội, hay tham gia các hoạt động tông đồ sôi nổi, nếu thiếu lòng khiêm nhường và tinh thần sám hối của "áo vải thô, ngồi trên tro", chúng ta vẫn có nguy cơ trở thành Ca-phác-na-um thời hiện đại, ngã từ đỉnh cao ân sủng xuống vực sâu của phán xét.
Lòng sám hối cần phải là một thái độ sống hằng ngày, một sự nhận biết liên tục về sự yếu đuối của mình và Lòng Thương Xót vô biên của Thiên Chúa.
Sự ủy quyền tuyệt đối
Đoạn Tin Mừng kết thúc bằng một tuyên bố mang tính căn cốt, khẳng định uy quyền và sự đồng nhất trong sứ vụ của các Tông đồ:
“Ai nghe anh em là nghe Thầy; và ai khước từ anh em là khước từ Thầy; mà ai khước từ Thầy là khước từ Đấng đã sai Thầy.” (c. 16).
Đây là một lời công bố vĩ đại về Sự Liên Kết Nhiệm Mầu (Mystical Communion) giữa ba ngôi vị:
Sứ Giả (Các Tông đồ/Người rao giảng Lời Chúa)
Đức Giê-su Ki-tô (Thầy, Đấng Cứu Độ)
Chúa Cha (Đấng đã sai)
Khi các Tông đồ, sau này là Giáo hội và những người kế vị, lên đường rao giảng, họ không còn nói bằng lời của riêng mình. Họ là những người được ủy thác, mang trên vai quyền năng và danh nghĩa của chính Đức Giê-su.
Điều này có nghĩa là, việc chúng ta tiếp nhận hay khước từ lời giảng dạy của Giáo hội, của các vị mục tử, của những người làm chứng cho Tin Mừng, không chỉ là vấn đề của cá nhân hay ý kiến. Nó trở thành một chọn lựa trực tiếp liên quan đến mối tương quan của chúng ta với Thiên Chúa.
Nếu chúng ta khước từ sứ giả, chúng ta đang cắt đứt mối liên kết với chính Đức Giê-su. Nếu chúng ta khước từ Đức Giê-su, chúng ta đang khước từ Chúa Cha, Đấng đã sai Ngài. Sợi dây liên kết này là hoàn hảo: nó không có điểm yếu, không có sự gián đoạn.
Trong thời đại thông tin bão hòa như ngày nay, việc "nghe" Lời Chúa gặp nhiều thách thức. Sự khước từ không chỉ biểu hiện qua việc chống đối công khai, mà còn qua sự phớt lờ tinh vi:
- Khước từ qua chọn lọc: Chỉ lắng nghe những điều mình muốn nghe, những sứ điệp thoải mái, dễ chịu.
- Khước từ qua nghi ngờ: Luôn hoài nghi về thẩm quyền giảng dạy của Giáo hội mà không tìm hiểu trong đức tin.
- Khước từ qua bận rộn: Để những lo toan trần thế và tiếng ồn của thế giới lấn át tiếng nói âm thầm của Lời Chúa trong lương tâm.
Lắng nghe Lời Chúa không chỉ là việc mở tai nghe Tin Mừng trong Thánh Lễ, mà còn là mở lòng ra để đón nhận và thực hành những đòi hỏi đôi khi khó khăn của Tin Mừng. Đó là lắng nghe tiếng nói của Giáo hội khi Giáo hội dạy về luân lý, về công bằng xã hội, và về tình yêu thương.
Nghe trong đức tin là một hành động dâng hiến, là sự công nhận rằng: Giáo hội không phải là một tổ chức xã hội, mà là thân thể mầu nhiệm của Đức Ki-tô, tiếp nối sứ mạng của Ngài trên trần gian.
Lời Chúa hôm nay đã đặt chúng ta vào thế phải lựa chọn. Chúng ta không thể ở giữa chừng. Chúng ta không thể vừa được Chúa ưu ái, thấy phép lạ, nghe Lời Ngài, lại vừa sống như thể Ngài không tồn tại.
Hãy để chúng ta đừng trở thành Kho-ra-din, Bết-xai-đa, hay Ca-phác-na-um của thế kỷ XXI. Thay vì chìm đắm trong sự tự mãn và kiêu ngạo tâm linh, chúng ta được mời gọi sống theo tinh thần của Tia và Xi-đôn, những kẻ dù là tội nhân, đã sẵn sàng mặc áo vải thô và ngồi trên tro tỏ lòng sám hối.
Xin Chúa ban cho chúng ta:
Lòng khiêm nhường sâu sắc để nhận ra vô vàn ân sủng mình đã lãnh nhận và chấp nhận trách nhiệm phải sống xứng đáng với những ân sủng đó.
Đức tin mạnh mẽ để luôn tìm kiếm và lắng nghe Lời Chúa qua các sứ giả của Ngài, biết rằng khi chúng ta lắng nghe họ, chúng ta đang lắng nghe chính Đức Giê-su Ki-tô và Chúa Cha toàn năng.
Sự cứu rỗi không phải là đặc quyền của nơi chốn hay dòng dõi, mà là thành quả của một trái tim sám hối và một đôi tai biết vâng phục. Xin Mẹ Ma-ri-a, gương mẫu tuyệt vời của sự lắng nghe và vâng phục, chuyển cầu cho chúng ta. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
+++++++++++++
KHƯỚC TỪ ÂN SỦNG VÀ QUYỀN NĂNG SỨ MỆNH (Lc 10:13-16)
Đoạn Tin Mừng chúng ta vừa nghe, trích từ sách thánh Lu-ca, chương 10, nằm ngay sau khi Chúa Giê-su sai bảy mươi hai môn đệ ra đi rao giảng. Đây không chỉ là một lời giáo huấn thông thường; đây là lời chất vấn, một lời than van đầy đau đớn, và đồng thời là lời tuyên bố về thẩm quyền thiêng liêng. Đây là khoảnh khắc mà Chúa Giê-su nhìn lại những thành phố đã chứng kiến những phép lạ vĩ đại nhất, nghe những lời giảng dạy ngọt ngào nhất, nhưng lại giữ kín lòng mình.
Lời than vãn của Chúa bắt đầu bằng từ “Khốn” (Ouaí trong tiếng Hy Lạp). Đây không phải là một lời nguyền rủa hay một sự trừng phạt độc đoán, mà là một lời than vãn tiên tri, là tiếng khóc của Tình Yêu bị khước từ. Nó là lời cảnh báo tối hậu dành cho những người đã được ban tặng quá nhiều ánh sáng mà vẫn chọn ở trong bóng tối.
Chúng ta đang đối diện với hai sự thật căn bản và mãi mãi có tính thời sự trong đời sống đức tin:
1. Thảm kịch của Ân sủng bị bỏ quên: Sự nguy hiểm của việc trở nên chai đá trước những dấu chỉ và phép lạ của Thiên Chúa, như Chorazin, Bethsaida, và Capernaum.
2. Chuỗi thẩm quyền thiêng liêng: Sự đồng hóa triệt để giữa Người Thầy và các Sứ giả: “Ai nghe anh em là nghe Thầy; và ai khước từ anh em là khước từ Thầy.”
Xin Chúa Thánh Thần soi sáng để chúng ta không bao giờ trở thành Chorazin hay Bethsaida của thời đại mới, nhưng biết lắng nghe và đáp trả lời mời gọi sám hối, nhận ra uy quyền của Đấng đã sai đi.
Chorazin, Bethsaida, và Capernaum. Ba thành phố này không phải là những nơi xa xôi hẻo lánh. Capernaum đặc biệt là trung tâm sứ vụ của Chúa Giê-su tại Galilê. Tại đây, Ngài đã chữa lành người đầy tớ của viên đại đội trưởng, phục sinh con gái ông Giairô, giảng dạy trong hội đường, và ban nhiều phép lạ đáng kinh ngạc. Bethsaida là nơi Ngài đã nhân bánh nuôi năm ngàn người và chữa lành người mù. Chorazin nằm gần kề, cũng chìm đắm trong các dấu lạ.
Họ đã được đặc ân lớn lao nhất trong lịch sử nhân loại: sống kề cận Thiên Chúa nhập thể. Họ là những người có thể đưa tay chạm vào Chúa, có thể nghe trực tiếp tiếng nói của Ngài.
Thế nhưng, Chúa Giê-su đã phải thốt lên: “Khốn cho ngươi, hỡi Kho-ra-din! Khốn cho ngươi, hỡi Bết-xai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm nơi các ngươi mà được làm tại Tia và Xi-đôn, thì từ lâu họ đã mặc áo vải thô, ngồi trên tro tỏ lòng sám hối rồi.”
Sự tương phản ở đây là quá rõ ràng:
· Chorazin và Bethsaida: Đầy đủ bằng chứng, nhưng không có lòng sám hối.
· Tia và Xi-đôn: Hai thành phố ngoại giáo, bại hoại, bị các tiên tri Cựu Ước lên án, nhưng Chúa Giê-su lại nói rằng nếu họ thấy các phép lạ, họ đã lập tức sám hối bằng áo vải thô và tro bụi—những dấu chỉ cực kỳ thống hối.
Đây là một quy tắc thiêng liêng đáng sợ: Phước lành càng lớn, trách nhiệm càng cao, và sự phán xét càng nặng nề nếu phước lành đó bị khước từ.
Nếu Chorazin và Bethsaida đáng trách, thì Capernaum lại nhận lời cảnh cáo khắc nghiệt nhất: “Còn ngươi nữa, hỡi Ca-phác-na-um, ngươi tưởng sẽ được nâng lên đến tận trời ư? Không, ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ!”
Capernaum là biểu tượng của sự kiêu ngạo tinh thần và thói quen vô cảm. Họ đã quá quen thuộc với sự hiện diện của Chúa Giê-su. Những phép lạ trở thành chuyện thường ngày, lời giảng trở thành tiếng nói quen thuộc đến mức không còn lắng nghe nữa. Họ nghĩ rằng việc ở gần Chúa, việc có “tấm vé vào cửa” (trở thành nơi Chúa cư ngụ) là đủ để được nâng lên tận trời.
Nhưng Thiên Chúa không nhìn vào địa chỉ, Ngài nhìn vào trái tim. Ngài phán: Không, ngươi sẽ phải nhào xuống tận âm phủ! Đây là lời cảnh báo về sự sa ngã của những người được chọn; về nguy cơ lớn nhất trong đời sống đức tin: thói quen hóa ân sủng.
Khi các bí tích trở thành nghi thức trống rỗng, khi việc tham dự Thánh Lễ trở thành bổn phận không hồn, khi đọc Kinh Thánh chỉ là một công việc cần hoàn thành—chúng ta đang tự mãn trong Capernaum của chính mình. Chúng ta đã xây một bức tường vô cảm giữa mình và Ánh sáng mà chúng ta tưởng mình đang sở hữu.
Lời than vãn này là lời kêu gọi khẩn thiết đến mỗi người chúng ta. Chúng ta là Chorazin, Bethsaida, và Capernaum của thế kỷ 21.
Phép lạ của chúng ta là gì?
· Thánh Thể: Thiên Chúa ở thật sự, mỗi ngày, trên bàn thờ. Điều gì có thể lớn hơn phép lạ này?
· Lời Chúa: Có sẵn trong tay, có thể đọc và suy niệm bất cứ lúc nào, được giải thích và rao giảng.
· Thánh Tẩy và Thêm Sức: Mở cổng Thiên Đàng và ban sức mạnh Thánh Thần.
· Cộng đồng Hội Thánh: Nơi chúng ta được nâng đỡ, chữa lành qua Bí tích Hòa Giải.
Chúng ta có “áo vải thô và tro bụi” nào để mặc hôm nay không?
· Áo vải thô: Là sự khiêm nhường thừa nhận mình có tội, không dựa vào công trạng, không tự mãn về sự giỏi giang hay sự đúng đắn của mình.
· Tro bụi: Là sự từ bỏ những quyến luyến trần thế, là chấp nhận sự khổ chế nhỏ bé hằng ngày, là dám đối diện với những góc tối trong tâm hồn.
Thiên Chúa không cần chúng ta phải là người hoàn hảo để Ngài yêu thương, nhưng Ngài cần chúng ta phải là người sám hối để Ngài cứu độ. Hãy học bài học từ Capernaum: Đừng để đặc ân thiêng liêng trở thành vật cản lớn nhất trên con đường dẫn đến Thiên Đàng.
Sau lời than vãn về những thành phố vô tín, Chúa Giê-su chuyển sang lời tuyên bố về thẩm quyền của các môn đệ, một tuyên bố đầy sức mạnh và tuyệt đối: “Ai nghe anh em là nghe Thầy; và ai khước từ anh em là khước từ Thầy; mà ai khước từ Thầy là khước từ Đấng đã sai Thầy.”
Đây là lời tuyên bố về Dây Chuyền Thẩm Quyền Thiêng Liêng hay Chuỗi Sứ Mệnh không thể tách rời:
Thiên Chúa Cha → Chúa Giê-su Kitô (Đấng được sai đi)
Chúa Giê-su Kitô → Các Sứ giả (Các Tông đồ, môn đệ, và Hội Thánh)
Sự đồng hóa này có nghĩa là, khi một môn đệ rao giảng Lời Chúa cách trung thực, khi họ thực hiện công việc mục vụ và giáo huấn của Hội Thánh, thì đó không phải là ý kiến cá nhân của họ, mà là chính Chúa Giê-su đang nói và hành động qua họ.
Điều này không chỉ áp dụng cho 72 môn đệ đầu tiên, mà còn cho Hội Thánh qua mọi thời đại. Từ Đức Giáo Hoàng đến các Giám mục, Linh mục, Tu sĩ, và tất cả những người được sai đi giảng dạy Lời Chúa (bao gồm cả các Giáo lý viên, Cha Mẹ, và những người làm chứng nhân cho đức tin).
Nếu chúng ta khước từ Lời của Hội Thánh, nếu chúng ta chỉ trích và loại bỏ những giáo huấn không phù hợp với sở thích cá nhân, thì theo lời Chúa Giê-su, đó không chỉ là sự bất đồng với một con người, mà là sự khước từ chính Chúa Giê-su. Và khước từ Chúa Giê-su là khước từ Thiên Chúa Cha—nguồn cội của mọi sự sống và tình yêu.
Sự căng thẳng giữa việc khước từ sứ giả và khước từ Đấng sai đi là trọng tâm của Tin Mừng này.
Trong thời đại chúng ta, quyền lực cá nhân và sự phê phán cá nhân được đề cao. Người ta dễ dàng nói: "Tôi yêu Chúa Giê-su, nhưng tôi không đồng ý với Hội Thánh." Hoặc: "Tôi chỉ cần Kinh Thánh, không cần người giảng giải."
Tuy nhiên, đoạn Tin Mừng này thách thức quan điểm đó. Chúa Giê-su đã chọn một phương pháp truyền thông: Ngài ủy quyền cho con người để loan báo sứ điệp thần linh. Chính Ngài đã buộc chặt uy quyền của mình vào sự yếu đuối của con người, để thử thách đức tin của chúng ta.
Nếu chúng ta chỉ chấp nhận những lời giảng nghe êm tai, những giáo huấn dễ sống, thì đó không phải là lắng nghe Đấng sai đi, mà là lắng nghe chính mình. Đức tin chân chính đòi hỏi sự khiêm nhường để chấp nhận rằng Thiên Chúa có thể nói với chúng ta qua một người khác, ngay cả khi người đó có những sai sót cá nhân. Nhiệm vụ của chúng ta là lắng nghe sứ điệp thần linh qua phương tiện nhân loại.
Khước từ sự giảng dạy của Hội Thánh về luân lý, về nhân phẩm, về sự thánh thiêng của đời sống gia đình, hoặc về sự cần thiết của Bí tích, không phải là khước từ một nhóm người, mà là khước từ chính Chúa Kitô đang tiếp tục hướng dẫn con thuyền Hội Thánh qua các thế kỷ.
Uy quyền lớn lao kéo theo trách nhiệm khủng khiếp. Nếu Ai nghe anh em là nghe Thầy, thì những người được sai đi phải nhận thức sâu sắc về gánh nặng của lời tuyên bố này.
Người rao giảng phải là:
· Kẻ Nói Thật (Veritas): Không giảng dạy ý kiến riêng, không pha loãng sứ điệp để làm vừa lòng người nghe, mà trung thành với kho tàng đức tin đã được trao.
· Kẻ Phục Vụ (Servitus): Dùng uy quyền không phải để thống trị hay trục lợi, mà để phục vụ và chăm sóc đoàn chiên, noi gương Chúa Giê-su là người phục vụ.
· Kẻ Sám Hối (Paenitentia): Bản thân phải sống tinh thần sám hối, không tự đặt mình cao hơn người khác, bởi nếu không, lời rao giảng sẽ trở nên trống rỗng và phản chứng.
Chúa Giê-su không hề nói: "Nếu các con hoàn hảo, người ta sẽ nghe các con." Ngài nói: "Ai nghe anh em là nghe Thầy." Đây là một sự bảo đảm thần linh vượt trên sự yếu đuối của người truyền tin. Nhưng nó cũng là lời cảnh báo cho những người truyền tin: Đừng để sự yếu đuối của các con làm lu mờ ánh sáng của Đấng đã sai các con đi!
Tin Mừng hôm nay đặt chúng ta trước một sự lựa chọn rất rõ ràng: Capernaum hay Sám Hối? Khước từ hay Lắng nghe?
Chúng ta không muốn là Capernaum, thành phố đã từng được nâng lên tận trời bằng những phép lạ mà giờ đây phải nhào xuống tận âm phủ vì sự chai đá của mình. Chúng ta phải quay trở lại với tinh thần áo vải thô và tro bụi.
· Hãy dừng lại và nhận ra những phép lạ vô hình hằng ngày: sức khỏe, tình yêu thương, sự bình an trong tâm hồn.
· Hãy trân trọng sự hiện diện của Chúa trong Thánh Thể. Đừng để Người trở thành một vị khách quen thuộc bị bỏ quên.
· Hãy can đảm đối diện với tội lỗi của mình qua Bí tích Hòa Giải, thay vì tự bào chữa hoặc đổ lỗi. Sám hối là hành động vĩ đại nhất của con người.
Chúng ta được mời gọi chấp nhận chuỗi thẩm quyền thiêng liêng mà Chúa Giê-su đã thiết lập.
· Hãy lắng nghe Chúa nói qua Lời Ngài, qua lương tâm của mình, và đặc biệt qua sự giảng dạy chính thức của Hội Thánh.
· Hãy cầu nguyện cho những người rao giảng, để họ luôn trung thành với sứ điệp và sống xứng đáng với uy quyền mà Chúa Giê-su đã ban.
· Hãy trở thành những sứ giả tích cực trong môi trường sống của mình. Khi chúng ta sống Lời Chúa và nói Lời Chúa trong gia đình, nơi làm việc, nơi cộng đoàn—thì chính chúng ta đang trở thành một mắt xích trong dây chuyền thiêng liêng này, và Ai nghe anh em là nghe Thầy.
Mỗi người chúng ta đã được ban cho nhiều hơn Chorazin, Bethsaida, và Capernaum. Chúng ta có trọn vẹn Mầu nhiệm Vượt Qua, có trọn vẹn Đức Tin. Ước chi, trong cuộc Phán Xét, chúng ta không bị xử nghiêm khắc hơn những người ngoại giáo vì đã khước từ Ánh sáng mà chúng ta đã được ban tặng một cách quá dồi dào.
Nguyện xin Mẹ Maria, người đã lắng nghe Lời Chúa và thực thi Lời Chúa cách hoàn hảo nhất, giúp chúng ta có một trái tim biết mở rộng, biết sám hối, và biết vâng phục để trở thành những người thợ gặt trung tín của Tin Mừng.
Lm. Anmai, CSsR