Nhảy đến nội dung

Lấy chồng sớm làm gì? Để lời ru thêm buồn...

LẤY CHỒNG SỚM LÀM GÌ ? ĐỂ LỜI RU THÊM BUỒN ...

            Thi thoảng có dịp hát với nhau nghe, tôi vẫn chọn những bài hát nhí nhảnh như Mặt Trời bé con, Lá diêu bông, Tơ Hồng ... Đơn giản là muốn mọi người cùng vui chứ không có cái kiểu yểu điệu thục nữ và trầm buồn.

            Từ lâu, nghe cái bài Lá diêu bông thấy cũng vui vui và hay hay. Trong bài hát đó, có cái câu mà tôi cứ ngân nga hát : “Lấy chồng sớm làm gì ? Để lời ru thêm buồn ...”.

            Quả thế ! Lấy chồng sớm xem chừng như là lành ít dữ nhiều và vui ít buồn nhiều. Điều này nếu như ngồi lại với nhau để kiểm tra chỉ số hạnh phúc thì sẽ rõ lắm. Ai nào đó lấy chồng sớm thì chỉ được có cái đẻ sớm và có con sớm. Ngoài ra thì bao nhiêu điều khó khăn ập đến vì lẽ ngay cả như bà mẹ của đứa bé cũng không hề biết cũng như không hề được trang bị một chút nào kiến thức làm mẹ. Đâu phải muốn làm mẹ là làm mẹ ! Ấy vậy mà ...

            Cạnh cái kiến thức bà mẹ và trẻ em còn bao nhiêu điều khác nữa trong cuộc sống. Và, có thể nói quan trọng nhất vẫn là kinh tế ! Nếu như không đủ để trang trải cho hai vợ chồng mà gồng thêm con cái nữa thì cái khổ đó nó sẽ đi về đâu.

            Cùng chung mâm, con bé đang học 12 ở trọ trong Nhà Thờ nói : “Ama biết không ? Như tụi con bây giờ gọi là ế ! Hôm qua con lướt phây búc và con thấy hình bạn con có con rồi. Mà khổ cái là chồng nó bỏ đi biền biệt rồi. Con về làng thì mọi người nhìn con với ánh mắt lạ thường và nói con là ế !”

            Ngạc nhiên chưa ! Ngừng một lát cô bé nói tiếp : “Ngay cả em con, năm nay 16 tuổi, lấy chồng 19 tuổi. Con cản nhưng nó đâu có chịu nghe. Tụi nó bây giờ đang học Giáo Lý ...”.

            Ơ hay ! 16 tuổi và 19 tuổi thì học Giáo Lý cũng bằng thừa là vì 16 và 19  tuổi chả có cơ quan nào cấp giấy Chứng Nhận Kết Hôn cả. Và khi không có giấy Chứng Nhận Kết Hôn thì chả có ai dám cử hành bí tích Hôn Phối cho cả. Như thế thì sống trong tình trạng hôn nhân bị rối !

            Đó là xét về mặt giấy tờ ngoài đời cũng như trong Đạo. Hoàn toàn bế tắc trước những đôi hôn phối như thế này.

            Như một trào lưu trong cuộc sống của những người đồng bào thiểu số. Cứ 15, 16 là đã chung chạ với nhau và cũng chả cần phép tắc gì cả. Ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới và hỉ mũi chưa sạch đó thì làm gì có thể cán đáng được gia đình. Bao nhiêu thế hệ rồi nhưng vẫn không thoát khổ thoát nghèo cũng vì lý do lấy chồng sớm và đẻ nhiều con. Cái nghèo dường như cứ muốn ôm lấy cuộc đời của những người đồng bào thiểu số.

            Điều gần hơn cả mà tôi nghĩ đến cho những đôi này đó chính là kế sinh nhai. 16 t uổi đầu thì biết làm gì để sống và có khả năng để làm gì ? Ở với nhau chả bao lâu thì sinh con đẻ cái và rồi cái gánh nặng nó cứ chồng chất lên nhau.

            Thật sự tôi không hề muốn bước chân vào làng. Đơn giản là mỗi lần vào làng là lòng cứ nặng trĩu. Không nặng mới là lạ khi nhìn đám trẻ nheo nhóc mà dường như không lối thoát.

            Chả cần vào làng, cứ Chúa Nhật hàng tuần thì đâu đó vẫn thấy những khuôn mặt non choẹt đã ẵm con. Mà có nếu như ẵm thì cũng là có phước. Ngạc nhiên hơn khi thấy có trường hợp ẵm một đứa, dắt một đứa và còn một đứa ở trong bụng.

            Nhìn những mảnh đời như thế lòng tôi tự hỏi cuộc đời của họ sẽ đi về đâu ? Lòng buồn buồn cho những mảnh đời như vậy đang sống quanh tôi.

            Những tấm hình về đời sống trong làng cũng như những đứa trẻ nheo nhóc cùng với cha mẹ trẻ của chúng chỉ ghi lại làm kỷ niệm chứ cũng không nên công chiếu. Khi công chiếu nó sẽ vướng về nhiều mặt để rồi không nên. Và, thường người ta vẫn thích trưng ra những điều tốt đẹp chứ không bao giờ dám đưa ra một thực tiễn của cuộc sống bi đát. Đưa ra không khéo bị đánh sập trang cũng như phiền phức cho cuộc sống.

            Vậy đó ! Cứ đừng nhìn, đừng thấy thì có lẽ không phải ám ảnh. Cứ như thế cuộc sống của người trẻ như thế này thì cuộc sống sẽ đi về đâu.

            Theo như con bé đang ở trọ nói. Vì lao vào cuộc sống hôn nhân sớm như thế nên nhiều đôi gãy đổ. Những bà mẹ bồng con sống trong cảnh hòn vọng phu có mà đầy trong làng xóm. Và tình trạng bỏ học để đi làm bây giờ như không còn kiểm soát. Dù đầu tư, dù cố gắng và có khi khản cả cổ để nói các em đến trường nhưng dường như chỉ tốt nghiệp có cấp II đã là tốt. Cứ như thế thì thử hỏi đời sống kinh tế của họ sẽ đi về đâu ? Trăm năm nữa cũng hoàn nghèo.

            Đứng trước thực tại của cuộc sống như thế này tôi tự hỏi rằng mươi, mười lăm năm nữa thì họ sẽ đi về đâu ? Chắc chắn cũng tiếp tục như thế nếu như tình trạng 15, 16 tuổi lấy chồng và 18 được coi là ế !

            Thật sự là khó để thay đổi một lối sống và lối nghĩ mà bao lâu đời nay con người cố thủ. Ở cái tuổi còn rất trẻ như vậy mà lập gia đình thì thử hỏi còn gì đến chuyện công danh sự nghiệp.

            Kèm theo chuyện lấy chồng sớm ở trong làng, con bé con học lớp 12 kể thêm về tệ nạn nhậu nhẹt và ăn chơi. Trong làng, nổi lên những cuộc chơi vô bổ, chủ yếu là lao vào rượu chè và hút sách.

            Lũ choi choi tay cầm điếu thuốc và bu quanh cái sập bầu cua cá cọp vẫn còn như in trong trí tôi. Bằng cái tuổi ấy không lo kiếm sống mà còn lao vào cờ bạc như thế thì cuộc đời chả biết sẽ đi về đâu.

            Lấy chồng sớm để làm gì vẫn còn là câu hỏi nhức nhối và là vấn nạn xem chừng ra không lối thoát nơi những người đồng bào thiểu số.

Lm. Anmai, CSsR       

Tác giả: