Lạy Chúa xin đừng bỏ con khi tuổi đà xế bóng
- T6, 12/12/2025 - 13:18
- Lm Anmai, CSsR
LẠY CHÚA XIN ĐỪNG BỎ CON KHI TUỔI ĐÀ XẾ BÓNG
Đời Linh Mục: Hành Trình Cô Đơn Có Đấng Đồng Hành
Đời linh mục, một cuộc hiến dâng trọn vẹn và một lời thề trung tín vang vọng suốt cuộc đời, là một hành trình mang tính mầu nhiệm sâu sắc. Khi một người con dấn thân bước qua cánh cửa thụ phong, họ không chỉ thay đổi chức vụ, mà còn chấp nhận một sự dịch chuyển căn cốt trong mối tương quan với thế giới và với chính mình. Họ được gọi ra khỏi đám đông để thuộc trọn về Đấng Tối Cao, mang lấy vai trò Alter Christus – một Chúa Kitô khác – giữa trần gian. Chính vì mang lấy sứ mệnh này mà đời linh mục chất chứa những đoạn đường mà chỉ người trong cuộc mới cảm thấu, những góc khuất thinh lặng mà ngôn từ trần gian khó lòng chạm tới. Cuộc đời các ngài, đôi khi, đi qua những đoạn đường không ai hiểu.
Sự "không ai hiểu" này không phải là sự xa lánh hay cố tình tạo khoảng cách, mà nó bắt nguồn từ chính bản chất của ơn gọi. Linh mục là người của Thiên Chúa, được tuyển chọn để đứng giữa Thiên Chúa và con người, để dâng hiến và để làm trung gian. Điều này tạo nên một sự cô đơn đặc thù. Linh mục là cha, là anh, là người hướng dẫn của giáo dân, nhưng lại không thể có một gia đình trần thế theo nghĩa thông thường để chia sẻ gánh nặng. Ngài lắng nghe và mang vác vô số gánh nặng, tội lỗi, nỗi đau, và những bí mật thầm kín của biết bao người trong tòa giải tội và trong đời sống mục vụ. Ngài là người trao ban Hy vọng, là kho chứa niềm tin của cộng đoàn, nhưng lại hiếm khi có được một người để trút bầu tâm sự, để lắng nghe những mệt mỏi, những hoài nghi thầm kín của chính mình. Những quyết định mục vụ khó khăn, những thất bại trong việc truyền giảng, những cám dỗ riêng tư của một con người bình thường mang áo dòng, tất cả đều phải được xử lý trong thinh lặng thánh. Sự cô đơn ấy, nếu không được thánh hóa, có thể trở thành gánh nặng đè nén. Nhưng nếu được dâng hiến, nó lại là sự cô đơn thánh thiện – một không gian trống trải được dành riêng cho Chúa.
Trong khoảnh khắc đối diện với sự cô đơn và cảm giác bị hiểu lầm ấy, lời kinh cầu thầm thĩ vang lên: “Trong cuộc đời này, ai hiểu con bằng Chúa. Trong cuộc đời này, ai hiểu con Chúa ơi… chỉ có Chúa, Chúa biết lòng con.” Đây không chỉ là một lời tuyên xưng về sự bất lực của con người trong việc hiểu thấu nhau, mà còn là một hành động đức tin sâu sắc nhất. Linh mục đã chọn Thiên Chúa làm Điểm Tựa Tuyệt Đối duy nhất của đời mình. Khi sự chúc tụng của giáo dân không còn, khi lời cám ơn tan biến, khi sự chỉ trích gay gắt dấy lên, hay thậm chí khi chính bản thân ngài tự nghi ngờ về giá trị của những gì mình đang làm, thì chỉ có một sự thật vẫn còn nguyên vẹn: Thiên Chúa biết và Thiên Chúa hiểu.
Sự hiểu biết của Thiên Chúa không phải là sự đồng cảm hời hợt hay sự thông cảm của một người bạn, mà là sự thấu suốt cội rễ, từ vô thủy đến vô chung. Chúa hiểu không chỉ những việc lành mà linh mục đã làm, mà Chúa còn hiểu cả ý hướng tinh tuyền đằng sau những hành động đó, hiểu cả những đấu tranh nội tâm thầm lặng, những giọt mồ hôi thánh đổ ra trong thinh lặng, và cả những yếu đuối con người mà ngài đang cố gắng vượt qua. Linh mục có thể thất bại trong mắt người đời, có thể bị đánh giá sai lầm bởi những phán đoán nông cạn, nhưng chỉ cần Chúa biết, Chúa hiểu là đủ. Bởi lẽ, đối tượng phục vụ cao nhất và Đấng ban thưởng đích thực cho đời linh mục không phải là con người, mà chính là Thiên Chúa. Lời thề trung thành, lời khấn khiết tịnh và vâng phục, tất cả đều được dâng lên trước nhan Chúa. Khi sự hiểu biết của Chúa được đặt làm kim chỉ nam, những lời khen chê của trần thế không còn khả năng làm lung lay nền tảng tinh thần của ngài.
Chính nhờ sự hiểu biết này, mối tương quan giữa linh mục và Chúa Kitô trở nên vô cùng mật thiết và độc đáo. Trong giây phút dâng Thánh Lễ, linh mục là hiện thân rõ ràng nhất của Chúa Kitô Thượng Tế, tay ngài cầm lấy Bánh và Rượu, lời ngài đọc lên làm nên phép lạ nhiệm mầu. Đây là đỉnh cao của sự hiểu biết: Chúa Kitô hiểu linh mục đến nỗi Người tin tưởng trao phó Bí tích trọng đại này cho bàn tay nhân loại. Mỗi khi linh mục bước vào Thánh Đường, nhất là trong Mùa Vọng hay Mùa Chay, ngài lại được mời gọi trở về với sa mạc nội tâm, nơi tiếng Chúa vang vọng rõ ràng hơn mọi tiếng động trần gian. Ở đó, ngài tìm thấy sức mạnh, sự thanh tẩy và sự khẳng định cho ơn gọi của mình. Những đoạn đường không ai hiểu bỗng trở thành những con đường độc đạo dẫn thẳng đến Thiên Chúa. Sự cô đơn biến thành sự thâm trầm, và sự hiểu lầm bên ngoài được đổi lấy bằng sự thông hiệp sâu xa nhất với Đấng Tối Cao. Cuộc đời linh mục vì thế là một minh chứng sống động rằng, dù có cô độc giữa biển người, người đó vẫn không hề cô đơn, vì đã có một mối tình vĩnh cửu và một sự thấu hiểu tuyệt đối từ Đấng đã gọi tên mình. Hành trình theo Chúa không bao giờ là hành trình đi một mình, dù cho con đường ấy có phải vượt qua bao nhiêu sóng gió và nghi ngờ. Linh mục sống, chiến đấu và dâng hiến, chỉ cần Chúa biết, Chúa hiểu là đủ – đó là bản chất của đời sống đức tin trọn vẹn.
Lm. Anmai, CSsR