Nhảy đến nội dung

Lễ Giáng Sinh (ban ngày)

 

 

LỄ GIÁNG SINH ( Ban ngày )

 Ngôi Lời là ánh sáng thật ( Ga 1,1-5.9-14 )

 

   Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời. Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa.Lúc khởi đầu, Người vẫn hướng về Thiên Chúa.

   Nhờ Ngôi Lời, vạn vật được tạo thành, và không có Người, thì chẳng có gì được tạo thành. Điều đã được tạo thành ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho nhân loại.

   Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối đã không diệt được ánh sáng.Ngôi Lời là ánh sáng thật, ánh sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người.

   Người ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có, nhưng lại không nhận biết Người.Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận.Còn những ai đón nhận, tức là những ai tin vào danh Người, thì Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa.Họ được sinh ra, không phải do khí huyết, cũng chẳng do ước muốn của nhục thể, hoặc do ước muốn của người đàn ông, nhưng do bởi Thiên Chúa.

   Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta. Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người,vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người, là Con Một đầy tràn ân sủng và sự thật.Đó là Lời Chúa.

SUY NIỆM

   Suy tư thần học của Thánh Gioan thật cô đọng và giầu cảm xúc.Ngôi Lời chính là Con Thiên Chúa đã đến trong trần gian,nhập thể để trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta.Ngài chính là ánh sáng,là sự thật và là sự sống,mà bất cứ ai tin tưởng và phó thác vào Ngài,sẽ nhận được sự sống đời đời.

·        “Ngôi Lời là ánh sáng thật, Ngài là Thiên Chúa”.Ánh sáng đã đến trong trần thế,và nhờ ánh sáng, vạn vật được tạo thành và được chiếu soi, để mọi người không còn sống trong cảnh u mê và lầm lạc.

·        “Người ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ Người mà có”.Khi tuyên xưng “Chính nhờ Người,với Người và trong Người,mà mọi chúc tụng và vinh quang đều quy về Chúa là Cha toàn năng…”Chúng ta đang tuyên tín : Chúa chính là tất cả của chúng ta,nhờ Người mà mọi vật đã được tạo dựng và hoàn thành trong sự viên mãn.

·        Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta.Nhưng có một sự thật đáng buồn,đó là tình trạng con người đã và đang quay lưng lại với Đấng tạo dựng mình.Con người chỉ biết tôn thờ vật chất và sống với đam mê tội lỗi của bản năng.Mặc dầu Chúa đã đến và ơn cứu chuộc đã được ban tặng,nhưng sự thờ ơ,cố chấp và tính tự mãn,đã làm cho con người ngày càng sống xa Chúa.

Ngày sinh nhật của Chúa đang là cơ hội nhắc nhớ tất cả chúng ta:Chúa đã đến trong trần gian và Ngài đang cư ngụ giữa chúng ta.Mỗi người hãy mau mau mở lòng ra để đón tiếp Ngài,mời đón Ngài vào ngự trị, để chính Ngài là nguồn ân huệ dồi dào,sẽ biến đổi cả con người chúng ta nên mới mẻ và trong sáng hơn.

LỜI CẦU NGUYỆN

   Lạy Chúa,Gíang sinh lại về trên quê hương đất nước chúng con.Mừng ngày Chúa ra đời,một cơ hội mới để mọi người mở lòng tha thứ và đón nhận nhau.Xin giúp chúng con biết sống niềm vui Gíang sinh một cách có ý nghĩa và sâu sắc hơn, qua những hành động bác ái,chia sẻ và cảm thông với tha nhân.Xin niềm vui ngày Chúa đến, sẽ biến đổi và làm tươi mát tâm hồn chai cứng vì tội lỗi của chúng con.Amen.

BÀI ĐỌC THÊM

 

“Ba ơi, chúng con đã đến...”

 

   Kha năm đó 17 tuổi. Ba mẹ con nó không phải người Công giáo nhưng lại sống trong một xóm đạo ven thị xã của một tỉnh miền Tây. Hai anh em nó lớn lên nhờ sự tảo tần của mẹ, một người bán hàng rong.

   Anh em nó không nhớ gương mặt ba, cũng không có tấm hình nào của ông. Nghe mẹ kể khi nó lên 3 tuổi và em gái mới 7 tháng tuổi thì ba bỏ đi. Nhiều năm trôi qua, không có một tin tức nào về ông. Có thể ông đã lang thang đâu đó mưu sinh, có thể ông có một gia đình khác và một cuộc sống yên ấm đủ, để quên mẹ nó và anh em nó...

   Ba nó chỉ tồn tại trong những câu chuyện của người hàng xóm, từ những lời đàm tiếu và bới móc của họ. Hình ảnh đáng chê trách của ông cứ đeo đẳng suốt thời niên thiếu của nó, hành hạ nó khổ sở, khiến lòng nó tràn đầy những ám ảnh cay đắng.

   Bất cứ khi nào nó làm sai điều gì, điểm kém hay lười làm việc nhà, là mẹ nó lại chì chiết: “Mặt mày sao giống ba mày quá vậy, cha con cùng dòng máu, có sai đâu ? Trời ơi, sao tôi khổ về chồng con thế này ?”. Dường như cái mặt giống người cha “biến mất” của nó, càng khiến mẹ nó trở nên giận dữ và bất công hơn với nó trong mọi tình huống.

   Khi lên 14 tuổi, nó nghe người trong xóm nói phong phanh là ba nó đã về ở đậu trên mảnh đất vườn nhà bác Quảng, người bác họ xa. Tiếng đồn cứ râm ran. Đêm đêm nó thường nghe mẹ trở mình, thở dài. Mẹ vào ra thẫn thờ.

   Với chiếc xe đạp cũ, nó cùng em gái đi tìm hiểu ngọn ngành. Cũng chẳng khó khăn gì, nó tìm đúng nhà của ba: một căn chòi lá ven sông, rách nát và xiêu vẹo. Và ba nó, người đàn ông trung niên hom hem trước tuổi, mái tóc pha sương, nước da đen nhoẻm, đôi mắt thật sâu và u uẩn.

   Nó và em gái đứng ngoài nhìn vào,nhìn thật lâu,lòng tràn lên nỗi uất giận  Khi ba nó quay ra thấy, hai anh em đạp xe bỏ chạy thật nhanh. Tối đó, nó về hỏi mẹ: “Mẹ biết ba đã về mà giấu tụi con phải không ?”. Mẹ nó lặng nhìn anh em nó một lúc lâu rồi khe khẽ gật đầu.

   Ba năm rồi, nhiều lần mẹ muốn nó và em gái nhìn nhận cha. Em gái nó phân vân, còn nó lắc đầu cương quyết. Nó lạnh lùng bảo: “Mẹ quên rồi sao ? Ông ta từng bỏ mẹ con mình kia mà...”.

   Giáng sinh năm đó, xóm nhỏ họ đạo của nó tưng bừng không khí lễ hội. Những cây thông Noel trong các sân nhà lấp lánh ánh sáng ấm áp, những bài hát Giáng sinh vang lên du dương ngọt ngào... Dòng người tấp nập, những bước chân háo hức, những bộ quần áo mới, những gương mặt hớn hở, chan hòa niềm vui sum vầy. Đêm Giáng sinh, đêm của yêu thương, sẻ chia và tha thứ...

   Nó nắm tay em gái lang thang trong dòng người đổ về nhà thờ.Chúng nó đi trong vô định, không có áo đẹp, cũng không có lời nguyện cầu nào trong lòng, chỉ cảm thấy cái gió lạnh tràn thổi bay vào những tấm áo sờn cũ... Bỗng em gái giật tay nó, nói: “Anh thấy ông già kia không ? Cái ông già với cái mê nón ngồi ven đường đó, giống hệt ba mình”.

   Nó quay lại, thảng thốt nhìn. Ồ, mà giống thật. Cũng rách rưới, hom hem, cũng khóe miệng chán chường, cũng gò má cao và đôi mắt sâu... Ông già chìa cái nón lá về phía nó thều thào van vỉ. Nó vội vàng nắm tay em gái bỏ chạy khỏi đám đông.

   Một cảm giác xúc động kỳ lạ tràn ngập lòng nó, giống như sợ hãi, giống như ăn năn, giống như mặc khải được điều gì thiêng liêng mà Giáng sinh mang lại...

   Nó mua vội vàng ba gói xôi gà, đạp xe chở em gái tới đúng căn chòi lá ven sông mà nó và em gái từng đến, không phải chỉ một lần. May quá, vẫn còn ánh đèn điện tù mù thắp sáng, chứng tỏ ba nó chưa ngủ. Nó gõ cửa.

   Như chờ sẵn từ bao giờ, cửa bật mở và ba nó hiện ra trong quầng sáng khung cửa, tóc ông đã bạc đi rất nhiều so với trước, làn da khô sạm và nhiều nếp nhăn chồng chất trên gương mặt... Riêng đôi mắt ông, vốn chất chứa bao nỗi niềm, bỗng sáng bừng lên khi nhận ra nó và em gái.

   - Vào đi hai con. Ba tưởng tụi con chẳng bao giờ đến....!

   Anh em nó rụt rè bước vào nhà, ngồi lên chiếc giường. Ba nó lập cập đi lấy nước uống. Bàn tay ông run lên vì xúc động, cố kìm nén...

   Chuông nhà thờ bỗng ngân lên da diết “binh boong, binh booong...” Em gái nó tựa vào vai anh, nước mắt chực trào...

   Có gì đó thật nghẹn ngào dâng lên trong tim nó. Nó ngỡ như đêm Giáng sinh này, có một vị thánh nào đó, đã hóa thân thành người ăn xin ven đường, chìa bàn tay về phía nó... Bàn tay đó thôi thúc nó đến đây, đến ngôi nhà này gặp ba nó, nói cho ba biết rằng nó đã bỏ qua cho ông, tha thứ cho những ngày tháng cay đắng, của những đứa trẻ mồ côi cha bị rẻ rúng, bị mắng nhiếc, bị đọa đày và tủi hổ...

   Chuông nhà thờ vẫn chậm rãi “binh boong, binh booong...Văng vẳng đâu đây bài hát của Thiên Thần: “ Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm..” như đang đếm cái hữu hạn của đời người và đang chực chờ sự tha thứ.Nước mắt của ba cha con như hòa quyện với nhau trong cái mùi hơi người ấm áp.Đêm nay,Chúa Giáng Sinh vào cõi trần,Ngài là Chúa của bình an,của hạnh phúc,của an lành cho những ai dám vì Ngài mà tha thứ,mà sống thiện tâm.

   Chẳng biết từ lúc nào,mẹ nó đứng phía sau,cũng nức nở nhưng thật vui, vì đã lâu lắm rồi,gia đình mới sum họp hạnh phúc như thế này:

“Thôi,mai ông về với mẹ con tôi,cho gia đình nó ấm”

Giáng sinh là dịp để lắng nghe và kể cho nhau những câu chuyện hạnh phúc, tinh thần khoan hòa, yêu thương và chia sẻ.Gíang  sinh cũng là dịp để tình người được nối lại,lòng người được tha thứ và hạnh phúc được đong ngập đầy.

BẢO NHI

 

CHÚC MỪNG LỄ GIÁNG SINH: AN VUI * THÁNH THIỆN * HẠNH PHÚC

 

Lm.Gioan B.Phan kế Sự

Tác giả: