Lên đường giữa bóng tối - Mở lòng đón Thần Khí
- T2, 01/12/2025 - 19:19
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Thứ Hai tuần I Mùa Vọng
Bài giảng: “Lên đường giữa bóng tối để tìm bình an ở cuối trời”
(Is 2,1-5; Tv 121,1-9; Mt 8,5-11 – Thứ Hai tuần I Mùa Vọng)
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng luôn bắt đầu bằng một chuyển động rất nhỏ nhưng rất thật: một nỗi khát khao âm ỉ trong lòng người. Giữa những bận rộn, bất an, mâu thuẫn nội tâm mà mỗi người đều mang theo, lời Chúa hôm nay đánh thức một câu hỏi rất nhân bản:
Tôi đang đi tìm gì cho linh hồn mình? Bình an ở đâu giữa những căng thẳng và giới hạn đời tôi?
1. Thiên Chúa quy tụ chúng ta từ những mảnh vỡ nội tâm (Is 2,1-5)
Ngôn sứ Isaia cho thấy một viễn tượng tuyệt đẹp: Thiên Chúa quy tụ muôn dân trên núi thánh để cho họ hưởng hòa bình vĩnh cửu. Nhưng để hiểu lời ấy, ta phải trở về với bề sâu tâm lý của mình.
Bởi lẽ con người – từ những tầng vô thức xa xăm – luôn mang trong lòng những vết thương không gọi thành tên:
– nỗi sợ bị bỏ lại,
– nỗi mong được công nhận,
– nỗi lo không đủ tốt,
– nỗi bất an về tương lai.
Chúng ta là những con người bị phân mảnh: mỗi phần trong ta đi một hướng, mỗi ước muốn kéo ta đến một bờ khác. Và Chúa nói: “Hãy lên núi của Ta.”
Nghĩa là: Hãy đi về nơi mà mọi phần của con được hòa giải.
Nơi ấy không phải là một địa điểm, nhưng là tương quan với chính Thiên Chúa.
Ngài không quy tụ bằng áp lực, nhưng bằng sức hút của ý nghĩa, bằng sự dịu dàng của Đấng biết ta rõ hơn chính ta biết mình.
2. “Ta vui mừng trẩy lên đền thánh Chúa” – niềm vui của kẻ dám bước đi (Tv 121)
Thánh vịnh hôm nay là tiếng lòng của người đang lên đường. Người hành hương chưa tới nơi nhưng đã vui, vì mỗi bước chân là một lời tuyên xưng:
“Con tin vẫn còn một nơi dành cho con trong thế giới này.”
Niềm vui lên đường trong tâm lý học là dấu hiệu chữa lành:
– khi ta dám rời khỏi vòng luẩn quẩn của nỗi sợ,
– khi ta dám di chuyển khỏi những nỗi buồn cũ,
– khi ta thôi đóng khung mình trong sự thất vọng.
Trong thần học, niềm vui lên đường là hành vi đức tin: ta thưa với Chúa rằng ta không muốn ở mãi trong bóng tối của chính mình.
Ta muốn bước ra, dù chỉ một bước nhỏ, dù chân còn run rẩy.
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng không đòi chúng ta hoàn hảo, chỉ cần đừng đứng yên.
3. Viên sĩ quan ngoại giáo – hình ảnh của người dám trao sự thật của lòng mình (Mt 8,5-11)
Tin Mừng đưa ta đến một cuộc gặp gỡ đặc biệt. Một viên sĩ quan Rôma – người không thuộc dân tuyển chọn – lại là người có đức tin lớn nhất. Vì sao?
Vì ông đến với tất cả sự thật của mình:
– Sự bất lực khi thấy người đầy tớ đau đớn.
– Sự giới hạn của quyền lực.
– Sự thật là ông không thể chữa lành một mình.
Trong ngôn ngữ phân tâm học, đó là lúc những “cơ chế phòng vệ” sụp xuống.
Trong ngôn ngữ hiện sinh nhân vị, đó là khoảnh khắc con người tiếp xúc với sự thật về chính mình – và từ đó mở ra tương quan chân thực với Thiên Chúa.
Ông tin không phải bằng đầu óc, mà bằng con tim đã buông bỏ ảo tưởng.
Và Đức Giêsu – Đấng nhìn xuyên qua mọi lớp vỏ bọc – đã thốt lên lời chưa từng nói với ai khác:
“Tôi không thấy một đức tin lớn như thế trong Israel.”
Niềm tin lớn ấy đến từ đâu?
Từ sự chân thành của một trái tim không còn sợ phơi bày sự bất lực của mình.
4. Bàn tiệc Nước Trời: nơi mọi biên giới tan biến
Khi Đức Giêsu nói: “Từ phương đông phương tây người ta sẽ đến dự tiệc trong Nước Trời”, Ngài mở ra một chân trời mới cho nhân loại.
Không có biên giới cuối cùng.
Không có sự loại trừ dựa trên quá khứ, xuất thân hay nhãn mác tôn giáo.
Chỉ có một câu hỏi duy nhất:
Tôi có sẵn sàng lên đường không?
Và tôi có để cho sự thật của lòng mình bật thành lời trước mặt Chúa không?
5. Áp dụng: Mùa Vọng – hành trình trở về bình an thật
Anh chị em thân mến,
Hành trình Mùa Vọng có ba chuyển động:
– Nhìn vào nỗi bất an của mình (Is 2).
Thừa nhận ta cần được thu gom lại bởi một bàn tay lớn hơn.
– Bước đi với niềm hy vọng (Tv 121).
Dù đôi khi chỉ là một bước rất nhỏ.
– Gặp gỡ Đức Giêsu trong sự thật của lòng mình (Mt 8).
Và để Ngài chữa lành những rạn nứt sâu kín nhất.
Mùa Vọng là cuộc lên đường của linh hồn –
bước ra khỏi bóng tối,
để đi đến cuối trời, nơi có Đấng đang chờ.
6. Kết lời
Anh chị em thân mến,
Ước gì khi chúng ta tiến vào Mùa Vọng này, mỗi người biết dâng lên Chúa điều chân thật nhất của mình: những mảnh vỡ, những lo âu, những cuộc chiến nội tâm không ai thấy.
Xin Chúa quy tụ chúng ta lại – như Ngài quy tụ muôn dân trên núi thánh –
để chúng ta tìm được một chốn bình an sâu thẳm,
và rồi, như viên sĩ quan năm xưa,
chúng ta cũng được mời vào bàn tiệc của Thiên Chúa,
nơi mọi khát khao tìm về một mối bình an đều được lấp đầy.
Amen.
+++++++++++++
Thứ Ba, Tuần I Mùa Vọng
✦ BÀI GIẢNG: MỞ LÒNG ĐÓN THẦN KHÍ – NIỀM VUI CỦA NHỮNG TÂM HỒN BÉ MỌN
(Is 11,1-10; Tv 71; Lc 10,21-24 – Thứ Ba, Tuần I Mùa Vọng)
Anh chị em thân mến,
Có những mùa trong năm phụng vụ làm ta chậm lại, như thể cuộc sống đòi ta phải dừng chân để lắng nghe tiếng vọng của chính lòng mình. Mùa Vọng là một mùa như thế: mùa của những khoảng trống được thắp sáng bằng hy vọng, mùa của những khát vọng âm thầm mà sâu xa nhất trong tâm hồn người.
Chúng ta đến với Lời Chúa hôm nay như đến với một cửa sổ mở vào nội tâm, nơi Thiên Chúa âm thầm làm việc để tái sinh chúng ta từ bên trong.
⸻
1. “Từ gốc Giê-sê, sẽ đâm ra một chồi” – Lời hứa tái sinh trong vùng đất cằn cỗi
Ngôn sứ Isaia cho ta thấy hình ảnh một chồi non mảnh mai, mọc lên từ một gốc rễ tưởng chừng chết khô. Đó không chỉ là hình ảnh của dân Israel thời lưu đày, mà cũng là hình ảnh của mỗi người chúng ta trong những mùa đời khô kiệt.
Trong chiều sâu tâm lý hiện sinh, hình ảnh ấy nói lên rằng:
Không có sự đổ vỡ nào là vô vọng; không có bóng tối nào mà Thần Khí không thể biến thành mầm sống.
Điều làm nên sự khác biệt không phải là đất tốt hay điều kiện thuận lợi, mà chính là Thần Khí của Đức Chúa ngự xuống. Thần Khí tái cấu trúc con người từ cội rễ: ban khôn ngoan nơi mê lầm, ban hiểu biết nơi bối rối, ban dũng mãnh nơi sợ hãi, ban bình an nơi tâm hồn đầy giao động.
Anh chị em thân mến,
mỗi người chúng ta đều có một “gốc Giê-sê” nào đó—một vùng ký ức sầu đau, một thất vọng âm ỉ, một vết thương lâu năm. Và chính tại nơi ấy, Thiên Chúa chọn để làm mọc lên một chồi hy vọng.
⸻
2. “Triều đại Người nở hoa công lý” – Bình an của người biết buông mình cho Chúa cai trị
Thánh Vịnh 71 hôm nay không phải là lời nguyện của một con người đang thành công, nhưng là lời của kẻ đã đi qua nhiều biến động, và cuối cùng hiểu ra rằng:
Bình an không phải là điều ta giành lấy, nhưng là điều ta đón nhận khi để Chúa làm Vua trong lòng.
Công lý của Chúa không chỉ là xét xử; đó là trật tự nội tâm, nơi con người sống trong chân thật với chính mình và với tha nhân. Khi Chúa cai quản cõi lòng, ta không còn cần che giấu, không còn cần chứng minh mình trước ai, không còn cần gồng lên để mạnh mẽ.
Bình an trong triều đại Thiên Chúa chính là được phép yếu đuối, vì ta biết mình được yêu và được gìn giữ.
⸻
3. “Được Thánh Thần tác động, Đức Giê-su hớn hở vui mừng” – Niềm vui của sự bé mọn
Tin Mừng Luca hôm nay diễn tả một khoảnh khắc rất hiếm hoi: Đức Giêsu hớn hở vui mừng.
Không phải vì chiến thắng, không phải vì vinh quang, mà vì:
Chúa Cha tỏ mình ra cho những kẻ bé mọn.
Trong ngôn ngữ của phân tâm học, “bé mọn” là trạng thái sống không phòng vệ, không che chắn, không tô điểm cho cái tôi.
Về mặt tâm linh, “bé mọn” là thái độ phó thác, tin cậy, mở lòng đón nhận.
Đức Giêsu vui mừng vì cuối cùng Thiên Chúa có thể bước vào lòng người—không phải lòng người tự mãn, mà là lòng người khiêm nhu, trống trải, sẵn sàng.
Và niềm vui ấy cũng là lời mời gọi ta trở nên người bé mọn:
từ bỏ những nỗi sợ không đáng sợ, buông những gánh nặng không cần thiết, sống không phải bằng nhu cầu được nhìn nhận, nhưng bằng chân lý mình được yêu vô điều kiện.
⸻
4. Mùa Vọng – lời mời gọi mở lòng cho Thần Khí
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng không phải là mùa để ta cố gắng tự thay đổi bằng nghị lực, nhưng là mùa ta mở cửa để Chúa thay đổi ta.
Thần Khí không ép buộc; Người chỉ chờ được mời vào.
• Khi ta ngừng phán xét chính mình, Thần Khí đến.
• Khi ta dám nhìn vào vết thương cũ, Thần Khí đến.
• Khi ta nhận ra sự bé nhỏ của mình, Thần Khí đến.
• Khi ta cầu xin một trái tim biết lắng nghe, Thần Khí đến.
Và rồi, từ chính những nơi ta tưởng như đã chết, Thiên Chúa sẽ gieo mầm sự sống.
⸻
5. Lời mời gọi hôm nay
Ước gì hôm nay mỗi người chúng ta dám cầu xin:
“Lạy Chúa, xin cho con được bé mọn để con nhận ra Ngài.”
Xin Thần Khí biến đổi những khô cằn trong ta thành mảnh đất màu mỡ.
Xin cho niềm vui của Đức Giêsu trở thành niềm vui của chính chúng ta:
niềm vui được biết mình thuộc về Thiên Chúa.
⸻
6. Lời cầu nguyện cuối bài giảng
Lạy Chúa,
Xin cho mùa Vọng này trở nên hành trình nội tâm,
để chúng con đi từ sự tự mãn đến khiêm nhu,
từ lo âu đến phó thác,
từ cằn cỗi đến trổ hoa.
Xin Thần Khí Chúa ngự xuống,
gom lại những mảnh rời rạc của đời chúng con,
hàn gắn những rạn nứt của nội tâm,
và làm bừng lên trong chúng con chồi non của niềm hy vọng.
Để nước Chúa trị đến,
và bình an của Người nở hoa không chỉ trong thế giới,
mà trước hết trong trái tim mỗi người chúng con.
Amen.