Lòng thương xót của Thiên Chúa và sự tha thứ đáng kinh ngạc
- T5, 18/09/2025 - 09:30
- Lm Anmai, CSsR
Suy Niệm Thứ Năm Tuần 24 Thường Niên
Lòng thương xót của Thiên Chúa và sự tha thứ đáng kinh ngạc
Kính thưa quý ông bà và anh chị em,
Khi chúng ta mở sách Tin Mừng ra, chúng ta thường thấy những câu chuyện mà Chúa Giêsu, Đấng cứu thế của chúng ta, đã thực hiện. Đôi khi, những câu chuyện đó thật đơn giản, nhưng lại ẩn chứa một ý nghĩa sâu sắc, một thông điệp vĩnh cửu. Và câu chuyện Tin Mừng hôm nay cũng không phải là một ngoại lệ. Câu chuyện về một người phụ nữ tội lỗi và một người Phariseu tên là Simon, cho chúng ta thấy sự khác biệt giữa hai thái độ đối với Thiên Chúa: một thái độ của lòng thương xót và một thái độ của sự phán xét.
Chuyện bắt đầu tại nhà của ông Simon, một người Pha-ri-sêu, một người thuộc tầng lớp ưu tú của xã hội Do Thái thời bấy giờ. Ông mời Chúa Giêsu dùng bữa, một hành động có vẻ như là lịch sự, nhưng có lẽ ẩn chứa một sự tò mò và một chút nghi ngờ. Simon, với tư cách của một người chính trực, tuân giữ luật lệ, muốn tìm hiểu về vị ngôn sứ này, xem Người có thật sự là Đấng Mê-si-a mà họ vẫn mong đợi hay không.
Và trong bữa tiệc đó, một nhân vật bất ngờ xuất hiện, một người phụ nữ được gọi là “người tội lỗi trong thành”. Chị đến với một bình bạch ngọc đựng dầu thơm, một món quà quý giá. Chị không đến để dự tiệc, cũng không đến để tìm kiếm sự chú ý. Chị đến để bày tỏ lòng sùng kính, lòng yêu mến đối với Chúa Giêsu. Chị đứng đằng sau, lặng lẽ, không nói một lời nào, nhưng hành động của chị đã nói lên tất cả. Chị khóc, khóc không phải vì sợ hãi, mà vì lòng ăn năn và tình yêu mãnh liệt. Nước mắt của chị tưới ướt chân Người, và chị dùng chính mái tóc của mình để lau khô. Chị hôn chân Người và xức dầu thơm lên. Đó là những hành động của một tình yêu sâu sắc, của một sự sám hối chân thành.
Thấy vậy, ông Si-môn đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” Ông ta không nhìn thấy tình yêu, không nhìn thấy sự ăn năn, mà chỉ nhìn thấy tội lỗi. Ông ta phán xét Chúa Giêsu dựa trên sự trong sạch của bản thân mình. Ông ta cho rằng một người là ngôn sứ thì không thể để một người tội lỗi đụng vào. Trong tâm trí của ông, sự thánh thiện không thể nào gần gũi với tội lỗi.
Chúa Giêsu biết được những suy nghĩ thầm kín trong lòng ông Simon. Người không trực tiếp trách mắng, mà dùng một câu chuyện dụ ngôn để dạy cho ông một bài học. “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?” Câu trả lời của ông Simon thật chính xác: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.”
Và Chúa Giêsu đã dùng câu trả lời của chính Simon để chỉ ra sự thật. Người quay lại phía người phụ nữ và nói với ông Simon: “Ông thấy người phụ nữ này chứ?” Lời hỏi đó không chỉ là một câu hỏi đơn thuần, mà là một lời mời gọi Simon hãy nhìn, hãy nhìn thật kỹ vào người phụ nữ đó. Không phải nhìn vào tội lỗi của chị, mà hãy nhìn vào tình yêu của chị. Chúa Giêsu liệt kê từng hành động mà Simon đã bỏ qua khi Người bước vào nhà: Simon đã không đổ nước lên chân Người, trong khi người phụ nữ này đã dùng nước mắt của mình. Simon đã không hôn Người, trong khi người phụ nữ này đã không ngừng hôn chân Người. Simon đã không xức dầu ô liu lên đầu Người, trong khi người phụ nữ này đã dùng dầu thơm quý giá để xức chân Người.
Sự khác biệt giữa Simon và người phụ nữ này không nằm ở chỗ ai ít tội hơn ai. Cả hai đều là những con nợ của Thiên Chúa. Vấn đề là ở chỗ họ có nhận ra mình là con nợ hay không. Simon, với tư cách của một người Pha-ri-sêu, tuân thủ luật lệ, cho rằng mình không có tội nhiều. Ông nghĩ rằng ông xứng đáng với sự tha thứ của Chúa, chứ không phải một người tội lỗi như người phụ nữ kia. Vì vậy, ông chỉ yêu mến ít. Ngược lại, người phụ nữ kia, nhận ra tội lỗi của mình, nhận ra rằng mình là một con nợ lớn của Thiên Chúa, nên khi được tha thứ, chị đã yêu mến nhiều.
“Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” Đây là câu nói mấu chốt của toàn bộ câu chuyện. Tình yêu của người phụ nữ này không phải là nguyên nhân của sự tha thứ, mà là hệ quả của sự tha thứ. Chính vì chị đã được tha thứ, chị đã được giải thoát khỏi gánh nặng của tội lỗi, nên chị đã yêu mến nhiều.
Và rồi, Chúa Giêsu nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” Đó là một lời nói đầy quyền năng, một lời nói chỉ có Thiên Chúa mới có thể thốt ra. Lời nói đó không chỉ mang lại sự tha thứ, mà còn mang lại sự bình an. “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”
Câu chuyện này là một lời mời gọi chúng ta hãy nhìn lại chính mình. Chúng ta có đang giống Simon không? Chúng ta có đang tự mãn về sự tốt lành của mình, về những việc chúng ta làm được, và âm thầm phán xét những người khác không? Chúng ta có đang nghĩ rằng mình chỉ là một con nợ nhỏ, và không cần đến sự tha thứ của Chúa nhiều không? Hay chúng ta nhận ra mình cũng là những người tội lỗi, những con nợ lớn của Thiên Chúa, và khi được Chúa tha thứ, chúng ta đã yêu mến Người nhiều hơn?
Tội lỗi không phải là một điều xấu xa, tội lỗi chính là cơ hội để chúng ta nhận ra sự yếu đuối của bản thân, để chúng ta tìm đến lòng thương xót của Thiên Chúa. Tình yêu của Thiên Chúa không phải là một sự ban thưởng cho những người tốt, mà là một món quà dành cho tất cả mọi người, đặc biệt là những người tội lỗi.
Hãy nhìn vào người phụ nữ tội lỗi. Chị đã không để sự phán xét của xã hội ngăn cản chị đến với Chúa. Chị đã không để sự mặc cảm của tội lỗi kìm hãm tình yêu của chị. Chị đã vượt qua tất cả để đến với Đấng có thể tha thứ cho chị, Đấng có thể mang lại cho chị sự bình an.
Và cuối cùng, câu chuyện này cho chúng ta thấy một sự thật quan trọng. Quyền năng tha tội của Chúa Giêsu không đến từ một nghi thức nào, mà đến từ chính tình yêu và quyền năng của Người. “Ông này là ai mà lại tha được tội?” Câu hỏi của những người đồng bàn đã được trả lời bằng chính phép lạ của sự tha thứ. Chúa Giêsu không chỉ là một ngôn sứ, mà Người còn là Thiên Chúa, Đấng có quyền tha tội.
Cuộc sống của chúng ta cũng là một hành trình đi tìm sự tha thứ và lòng thương xót của Thiên Chúa. Mỗi ngày, chúng ta đều phạm tội, dù là tội lớn hay tội nhỏ. Đôi khi, chúng ta cảm thấy mặc cảm, xấu hổ, và không dám đến gần Chúa. Nhưng câu chuyện này là một lời mời gọi chúng ta hãy dẹp bỏ mọi mặc cảm, mọi sự sợ hãi, và chạy đến với Chúa như người phụ nữ tội lỗi. Chúa luôn chờ đợi chúng ta, với vòng tay rộng mở, với tình yêu bao la, sẵn sàng tha thứ cho mọi tội lỗi của chúng ta.
Xin cho chúng ta hôm nay, và mãi mãi về sau, luôn biết nhận ra tội lỗi của mình, biết sám hối, và biết đến với Chúa với một lòng yêu mến nồng nàn, để chúng ta được tha thứ, được chữa lành, và được sống trong bình an của Người. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
THỨ NĂM TUẦN 24 TN
TÌNH YÊU CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ TỘI LỖI VƯỢT LÊN TRÊN MỌI PHÁN XÉT
Kính thưa cộng đoàn,
Mỗi chúng ta có lẽ đều đã từng trải qua cảm giác được thương xót, được tha thứ. Đó là một cảm giác thật nhẹ nhõm, bình an và tràn đầy tình yêu. Và cũng chính trong cảm giác đó, chúng ta nhận ra rằng lòng thương xót của Thiên Chúa dành cho con người thật lớn lao, vượt qua mọi sự, vượt qua mọi tội lỗi và mọi sự phán xét.
Hôm nay, Tin Mừng theo Thánh Luca kể cho chúng ta câu chuyện về một bữa tiệc đặc biệt tại nhà ông Si-môn, một người Pha-ri-sêu. Câu chuyện này không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà còn là một bài học sâu sắc về tình yêu, lòng tha thứ và sự biến đổi.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí trang trọng, đúng mực của những người Pha-ri-sêu. Si-môn, một người đạo đức và tuân giữ lề luật, mời Chúa Giê-su đến nhà mình. Dường như ông muốn mời Chúa để tìm hiểu, để thăm dò, hoặc đơn giản chỉ là để tỏ ra mình là một người tốt, một người trân trọng những vị Thầy danh tiếng.
Thế rồi, một người phụ nữ xuất hiện, phá vỡ sự yên lặng và trang trọng của bữa tiệc. Tin Mừng nói rằng chị là “một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành”. Câu nói này đủ để cộng đoàn hiểu chị là ai, và cái nhìn của xã hội thời bấy giờ dành cho những người như chị. Chị đến, không phải để tham dự bữa tiệc, mà đến để tìm kiếm một điều gì đó thiêng liêng và vô giá: sự tha thứ.
Chị mang theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. Đây là một thứ tài sản quý giá, có lẽ là tất cả những gì chị có. Chị đến, quỳ xuống, và làm một hành động mà không ai có thể lường trước được: chị khóc. Những giọt nước mắt hối hận, giọt nước mắt của sự tan vỡ, những giọt nước mắt của một tâm hồn khao khát được chữa lành đã tuôn rơi và tưới ướt chân Chúa. Chị lấy mái tóc mình để lau, hôn chân Người và đổ dầu thơm lên. Tất cả những hành động này không phải là hành vi của một người có thể diện, mà là hành động của một trái tim tan nát, một tâm hồn đầy lòng thành kính và yêu mến.
Những người đồng bàn đã cảm thấy khó chịu. Họ nghĩ, “Chúa Giê-su là ai mà lại để cho một người phụ nữ tội lỗi đụng vào mình?” Si-môn thì thầm trong lòng: “Nếu ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” Ông Si-môn, với cái nhìn của một người tuân thủ lề luật, chỉ thấy tội lỗi. Ông nhìn thấy quá khứ, thấy sự bất xứng, và phán xét. Ông không thấy sự ăn năn, không thấy lòng khao khát, không thấy tình yêu.
Chúa Giê-su thấu hiểu mọi sự. Người quay sang Si-môn và kể cho ông nghe một dụ ngôn: “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?”
Si-môn đáp: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.”
Chúa Giê-su xác nhận: “Ông xét đúng lắm.”
Qua dụ ngôn này, Chúa Giê-su muốn Si-môn và cả chúng ta hiểu rằng tình yêu lớn lao được sinh ra từ lòng biết ơn lớn lao. Người được tha nhiều sẽ yêu mến nhiều. Si-môn, với sự tự mãn của một người đạo đức, không thấy mình có tội gì lớn, nên cũng không cảm nhận được lòng thương xót sâu sắc của Thiên Chúa. Còn người phụ nữ kia, chị biết mình tội lỗi, biết mình bất xứng, nên khi được tha thứ, chị đã bày tỏ lòng yêu mến một cách cuồng nhiệt, một cách chân thành.
Sau đó, Chúa Giê-su đã có một lời so sánh trực tiếp, nhưng đầy yêu thương và tôn trọng: “Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi.”
Đây là một sự đối lập gay gắt giữa một bên là sự lạnh nhạt, hình thức, tuân thủ lề luật nhưng thiếu tình yêu của Si-môn, và một bên là tình yêu nồng cháy, lòng thành kính sâu sắc, sự ăn năn và lòng biết ơn của người phụ nữ tội lỗi.
Chúa Giê-su không phán xét chị, không lên án chị, mà Người đã nhìn thấy bên trong tâm hồn chị. Người đã nhìn thấy sự tan vỡ, sự hối hận, và đặc biệt là tình yêu mà chị dành cho Người.
Và rồi, Người đã nói một câu làm chấn động mọi người: “Tội của chị đã được tha rồi. Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”
Câu nói này là điểm mấu chốt của toàn bộ câu chuyện. Chúa Giê-su đã tha thứ cho người phụ nữ này không phải vì những hành động của chị, mà vì lòng tin và tình yêu của chị. Tình yêu đã là minh chứng cho sự ăn năn, và lòng tin đã mở ra cánh cửa của lòng thương xót. Người phụ nữ ấy đã được cứu không phải vì những việc lành, mà vì đã tin vào lòng thương xót của Thiên Chúa.
Qua câu chuyện này, chúng ta được mời gọi nhìn lại chính mình. Chúng ta có giống như Si-môn, nhìn người khác bằng con mắt phán xét, bằng những thành kiến và sự tự mãn của mình không? Chúng ta có quá chú trọng vào việc tuân thủ các quy tắc, các lề luật, mà quên đi điều cốt yếu là tình yêu thương và lòng trắc ẩn không?
Hay chúng ta có giống như người phụ nữ ấy, dám đối diện với tội lỗi của mình, dám vượt qua những mặc cảm, những phán xét của xã hội để đến với Chúa, để xin ơn tha thứ? Chúng ta có đủ can đảm để quỳ xuống, để khóc, để bày tỏ tình yêu của mình một cách chân thành, không cần che giấu không?
Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta hãy tin vào lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Cho dù chúng ta có tội lỗi đến đâu, cho dù quá khứ có nặng nề thế nào, Thiên Chúa vẫn luôn chờ đợi chúng ta quay về. Điều Người cần không phải là những lễ nghi hình thức, mà là một trái tim tan nát, một tâm hồn ăn năn, một tình yêu chân thành.
Xin Chúa Giê-su ban cho chúng ta lòng khiêm nhường của người phụ nữ tội lỗi, để chúng ta biết nhìn nhận tội lỗi của mình, biết chạy đến với lòng thương xót của Chúa, và biết yêu mến Người thật nhiều, vì chúng ta đã được tha thứ rất nhiều. Amen.
Lm. Anmai, CSsR