Mảnh vụn suy tư ngày 2 tháng 2
- CN, 02/02/2025 - 17:44
- Lm Anmai, CSsR
ĐỨC TIN VƯỢT QUA KHÓ KHĂN MỚI SINH RA LÒNG KIÊN NHẪN
Cuộc sống không bao giờ bằng phẳng và dễ dàng. Con đường mà mỗi người chúng ta bước đi đều có những chông gai, thử thách, những lúc tưởng chừng như không thể vượt qua. Nhưng chính trong những gian nan ấy, đức tin được tôi luyện và lòng kiên nhẫn được hình thành. Đức tin không phải là một điều gì đó chỉ tồn tại trong những ngày bình yên, mà là ánh sáng dẫn đường cho ta trong những ngày giông bão. Thiên Chúa không hứa rằng những ai tin vào Ngài sẽ không bao giờ gặp khó khăn, nhưng Ngài hứa rằng ai bền đỗ trong thử thách, ai vững tin trong nghịch cảnh, sẽ được Ngài ban thưởng xứng đáng.
Lộc thánh mà Thiên Chúa ban không phải là tiền bạc hay của cải phù phiếm, nhưng là sự nâng đỡ trong những lúc yếu đuối, là niềm an ủi trong những ngày khổ đau, là sức mạnh để vượt qua những thử thách cam go. Khi ta phải đối diện với những khó khăn trong cuộc sống, đó không phải là dấu hiệu Thiên Chúa rời xa ta, mà chính là lúc Ngài đang ở gần nhất, đang thử luyện lòng tin của ta, đang giúp ta lớn lên trong tình yêu và trong sự kiên nhẫn. Như vàng phải qua lửa mới tinh khiết, đức tin cũng phải qua thử thách mới trở nên vững bền.
Lòng kiên nhẫn không phải là một đức tính có sẵn, mà là một nhân đức được hình thành qua những lần chịu đựng, qua những ngày dài chờ đợi, qua những khoảnh khắc ta tưởng chừng như gục ngã nhưng vẫn cố gắng đứng lên. Khi một hạt giống được gieo xuống, nó không thể nảy mầm ngay lập tức. Nó phải trải qua những ngày nằm sâu trong lòng đất, chịu sự thay đổi của thời tiết, đối mặt với bóng tối trước khi vươn lên đón nhận ánh sáng. Đức tin cũng như vậy, không phải lúc nào cũng thấy ngay kết quả, nhưng cần thời gian, cần sự kiên trì, cần lòng cậy trông.
Lời Chúa nhắc nhở rằng: “Vì như anh em biết, đức tin vượt qua khó khăn mới sinh ra lòng kiên nhẫn.” Khi ta gặp những khó khăn trong đời, hãy nhớ rằng đó không phải là dấu hiệu của sự thất bại, mà là cơ hội để trưởng thành, là thời gian để rèn luyện tâm hồn, là lúc Thiên Chúa đang giúp ta trở nên mạnh mẽ hơn. Những người có đức tin không phải là những người không bao giờ vấp ngã, mà là những người dù ngã bao nhiêu lần vẫn đứng dậy, vẫn tiếp tục bước đi với lòng tin tưởng vào Chúa.
Nhìn lại cuộc đời của các thánh, ta thấy rằng không ai trong số họ có một hành trình dễ dàng. Thánh Phaolô đã phải chịu đựng bao nhiêu bách hại, bị đánh đập, bị tù đày, nhưng vẫn không từ bỏ niềm tin. Thánh Giuse, người công chính, đã phải trải qua biết bao thử thách khi chăm sóc Đức Maria và Chúa Giêsu, nhưng vẫn luôn vâng phục thánh ý Chúa. Đức Maria đã phải chịu bao đau khổ khi nhìn con mình chịu khổ hình thập giá, nhưng vẫn giữ trọn lòng trung thành với Thiên Chúa. Chính những thử thách ấy đã làm cho các ngài trở thành chứng nhân của đức tin, trở thành ánh sáng cho những ai đang bước đi trong tối tăm.
Khi ta đứng trước một thử thách, ta có thể chọn cách than trách và buông xuôi, hoặc ta có thể chọn đặt niềm tin nơi Chúa, để Ngài hướng dẫn ta, nâng đỡ ta, ban sức mạnh cho ta. Khi ta đối diện với một nỗi đau, ta có thể chọn cách trốn tránh hoặc ta có thể chọn tin rằng Chúa đang dùng chính nỗi đau ấy để làm cho ta trưởng thành hơn. Khi ta cảm thấy mệt mỏi và muốn bỏ cuộc, hãy nhớ rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi những ai tin tưởng vào Ngài.
Lm. Anmai, CSsR
TÔI KÊU CẦU CHÚA TỐI CAO, NGÀI BAN ÂN PHÚC DỒI DÀO CHO TÔI
Trong hành trình cuộc đời, có những lúc con người ta cảm thấy cô đơn, mỏi mệt và kiệt sức trước những thử thách. Có những lúc tưởng chừng như không còn lối thoát, những gánh nặng của cuộc sống cứ thế đè lên đôi vai nhỏ bé. Đã bao lần ta gục xuống, thở dài trong bất lực, đã bao lần ta kêu lên giữa đêm tối: “Lạy Chúa, Ngài ở đâu? Ngài có nghe lời con không?” Nhưng rồi, trong chính những khoảnh khắc yếu đuối ấy, khi ta ngước nhìn lên, khi ta đặt trọn niềm tin vào Chúa, ta mới nhận ra rằng Chúa chưa bao giờ rời xa ta, chưa bao giờ im lặng trước lời kêu cầu của ta. Ngài luôn ở đó, luôn lắng nghe, luôn chờ đợi ta tìm về với Ngài để ban cho ta ân phúc dồi dào.
Tôi kêu cầu Chúa tối cao, không phải vì tôi là người mạnh mẽ, mà vì tôi biết mình yếu đuối. Không phải vì tôi xứng đáng, mà vì tôi biết chỉ có Chúa mới là nơi tôi có thể nương tựa. Giữa một thế giới đầy dối trá, tranh giành, đầy những đổi thay và bất trắc, chỉ có Chúa là Đấng vĩnh cửu, là nguồn cậy trông duy nhất của tôi. Tôi không cầu xin Chúa làm cho cuộc sống tôi dễ dàng hơn, nhưng tôi cầu xin Chúa ban cho tôi sức mạnh để vượt qua thử thách. Tôi không cầu xin Chúa cất đi mọi đau khổ, nhưng tôi xin Ngài ban cho tôi lòng kiên trì và đức tin để đón nhận tất cả với một tâm hồn bình an.
Cuộc đời này không phải lúc nào cũng là những ngày nắng đẹp, không phải lúc nào cũng là những tháng năm bình yên. Nhưng tôi tin rằng, dù đi qua bao giông bão, Chúa vẫn ở bên tôi, nắm lấy tay tôi, dìu tôi bước đi. Khi tôi đau khổ, Ngài lau khô nước mắt tôi. Khi tôi vấp ngã, Ngài nâng tôi đứng dậy. Khi tôi lạc lối, Ngài gọi tên tôi, dẫn tôi trở về. Có những lúc tôi không thấy sự hiện diện của Chúa, nhưng tôi biết rằng Ngài vẫn ở đó, âm thầm bảo vệ tôi, che chở tôi, ban cho tôi những ơn lành mà chính tôi cũng không nhận ra.
Tôi kêu cầu Chúa, không phải vì tôi mong đợi phép lạ xảy ra ngay lập tức, mà vì tôi biết rằng mọi sự đều diễn ra theo ý Chúa, trong thời gian của Chúa. Ngài có thể không trả lời tôi ngay lúc này, nhưng Ngài biết điều gì là tốt nhất cho tôi. Ngài có thể không loại bỏ thử thách của tôi, nhưng Ngài sẽ dùng thử thách ấy để dạy tôi biết kiên nhẫn, biết tín thác, biết trưởng thành trong đức tin. Tôi không cầu xin Chúa làm theo ý tôi, mà tôi cầu xin Ngài giúp tôi biết vâng phục thánh ý Ngài, vì tôi tin rằng kế hoạch của Chúa luôn tốt đẹp hơn những gì tôi có thể tưởng tượng.
Chúa ban ân phúc dồi dào cho tôi, không phải bằng tiền bạc, của cải hay danh vọng, nhưng bằng bình an trong tâm hồn, bằng niềm vui trong những điều nhỏ bé, bằng những con người tốt lành mà Ngài đặt vào cuộc đời tôi. Chúa ban ơn cho tôi qua từng nhịp đập trái tim, từng hơi thở tôi hít vào mỗi sáng, từng ngày tôi còn được thức dậy và nhìn thấy ánh mặt trời. Có thể tôi không có tất cả những gì mình mong muốn, nhưng tôi có tất cả những gì mình cần, vì Chúa là đủ cho tôi.
Tôi kêu cầu Chúa tối cao, không phải chỉ khi tôi gặp khó khăn, nhưng ngay cả khi tôi đang sống trong những ngày hạnh phúc. Tôi không đợi đến lúc đau khổ mới chạy đến với Ngài, vì tôi biết rằng mọi điều tôi có đều đến từ Chúa, và tôi muốn cảm tạ Ngài mỗi ngày. Tôi muốn dâng lên Ngài những lời tạ ơn, những bài ca ngợi khen, vì chính trong lòng biết ơn, tôi nhận ra rằng mình đã được Ngài ban cho quá nhiều. Tôi không muốn chỉ tìm đến Chúa khi cần giúp đỡ, mà tôi muốn ở bên Ngài trong từng khoảnh khắc của cuộc đời.
Có những người đi khắp nơi để tìm kiếm hạnh phúc, nhưng tôi đã tìm thấy hạnh phúc ngay khi tôi đặt trọn niềm tin nơi Chúa. Có những người chạy theo tiền bạc, danh vọng, quyền lực, nhưng tôi biết rằng mọi thứ ấy rồi sẽ qua đi, chỉ có tình yêu của Chúa là còn mãi. Chẳng có gì trên đời này có thể làm tôi sợ hãi khi tôi biết rằng tôi có Chúa. Chẳng có cơn bão nào có thể nhấn chìm tôi khi tôi đặt cuộc đời mình trong tay Ngài.
Lạy Chúa, con kêu cầu Ngài, con tin tưởng nơi Ngài, con phó thác tất cả vào tay Ngài. Xin đừng để con lạc lối giữa những ồn ào của thế gian, nhưng xin giữ con luôn ở lại trong tình yêu Chúa. Xin cho con biết đón nhận những thử thách với một lòng tín thác, biết cảm tạ ngay cả trong những lúc khó khăn, biết nhìn thấy ơn phúc của Chúa trong từng chi tiết nhỏ bé của cuộc sống. Xin cho con luôn nhớ rằng Chúa là nguồn sức mạnh, là nơi nương tựa, là chốn bình an duy nhất của con.
Dù cuộc đời có thế nào, dù tôi có đi đâu, dù tôi có trải qua những gì, tôi vẫn sẽ kêu cầu Chúa, vẫn sẽ tìm đến Ngài, vẫn sẽ đặt niềm tin nơi Ngài, vì tôi biết rằng ai tin cậy nơi Chúa sẽ không bao giờ bị bỏ rơi, ai chạy đến với Ngài sẽ không bao giờ thất vọng. Tôi kêu cầu Chúa tối cao, và Ngài đã ban ân phúc dồi dào cho tôi, cho tôi hơn cả những gì tôi mong đợi, cho tôi một tình yêu không gì có thể thay thế.
Lạy Chúa, con xin dâng lên Ngài tất cả. Vì con biết rằng khi con có Ngài, con đã có tất cả.
SỐNG YÊU THƯƠNG, ĐỂ ĐƯỢC YÊU THƯƠNG
“Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương.” (Mt 5,7). Một lời hứa tuyệt vời, một chân lý không bao giờ thay đổi. Giữa một thế giới đầy những bon chen, hận thù, những tính toán thiệt hơn, Lời Chúa vang lên như một lời mời gọi, nhắc nhở con người về điều quan trọng nhất trong cuộc sống: tình yêu thương. Khi con người biết thương xót nhau, biết đối xử với nhau bằng lòng nhân ái, bằng sự bao dung, thì chính họ cũng sẽ nhận được lòng xót thương của Thiên Chúa.
Nhưng xót thương là gì? Phải chăng đó chỉ là một sự thương cảm thoáng qua, một chút lòng trắc ẩn khi nhìn thấy ai đó đau khổ? Không, xót thương đích thực không dừng lại ở cảm xúc, mà là một hành động, một sự dấn thân, một sự hy sinh. Xót thương không phải là nhìn thấy một người đói mà chỉ thở dài thương hại, mà là sẵn sàng chia sẻ miếng cơm, tấm bánh. Xót thương không phải là thấy một người vấp ngã mà chỉ đứng nhìn, mà là cúi xuống, đưa tay ra nâng đỡ. Xót thương không chỉ là sự đồng cảm, mà còn là một lời mời gọi để ta hành động, để ta trở thành dấu chỉ của tình yêu Thiên Chúa giữa thế gian.
Chúng ta có thể thương xót ai? Có biết bao con người quanh ta đang cần đến lòng thương xót: những người nghèo khổ, những người đau bệnh, những người bị bỏ rơi, những người mang trong lòng những vết thương không thể nhìn thấy. Nhưng có một kiểu thương xót khó hơn rất nhiều – đó là thương xót những người đã làm tổn thương ta. Yêu thương người tốt với mình là điều dễ dàng, nhưng tha thứ và xót thương những kẻ đã làm mình đau mới là thử thách thực sự. Chúa Giêsu đã dạy: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5,44). Không phải vì họ xứng đáng, mà vì chính khi ta thương xót, lòng ta được bình an. Chính khi ta tha thứ, ta được giải thoát khỏi hận thù.
Thế gian này thường dạy rằng phải mạnh mẽ, phải khôn ngoan, phải biết giữ lợi ích cho mình. Nhưng Chúa dạy điều ngược lại: hãy hiền lành, hãy khiêm nhường, hãy xót thương. Người đời nghĩ rằng ai biết tranh đấu sẽ chiến thắng, nhưng trong mắt Thiên Chúa, chỉ những ai biết yêu thương mới thực sự chiến thắng. Người đời cho rằng kẻ giàu có là người có phúc, nhưng Thiên Chúa nói rằng phúc thay ai biết thương xót. Vì cuối cùng, không phải danh vọng, không phải của cải, không phải quyền lực, mà chính lòng nhân hậu mới là điều làm cho một con người trở nên cao quý trước mặt Thiên Chúa.
Chúng ta không thể sống mà không cần đến lòng thương xót của Chúa. Mỗi ngày, ta vẫn phạm lỗi, vẫn yếu đuối, vẫn có những lúc sa ngã. Nếu Chúa không xót thương, ai có thể đứng vững? Nhưng Ngài đã hứa: ai biết thương xót thì sẽ được xót thương. Khi ta mở lòng với tha nhân, ta cũng đang mở lòng để đón nhận ân sủng của Thiên Chúa. Khi ta tha thứ, ta cũng được tha thứ. Khi ta chia sẻ, ta cũng sẽ không bao giờ thiếu thốn.
Thế giới hôm nay cần tình yêu thương hơn bao giờ hết. Người ta sẵn sàng làm tổn thương nhau chỉ vì một chút lợi ích. Người ta ganh ghét, đố kỵ, thậm chí sẵn sàng giẫm đạp lên nhau để leo lên cao hơn. Nhưng rồi sau tất cả, khi tuổi trẻ qua đi, khi những thành công rồi cũng nhạt nhòa, điều còn lại không phải là ta đã kiếm được bao nhiêu tiền, đã đạt được bao nhiêu danh vọng, mà là ta đã yêu thương được bao nhiêu, đã làm được gì để cuộc đời này tốt đẹp hơn.
Lòng thương xót không phải là sự yếu đuối, mà là sức mạnh của tâm hồn. Chỉ những ai có một trái tim mạnh mẽ mới dám xót thương, mới dám tha thứ, mới dám sống theo lời Chúa dạy. Cuộc đời này ngắn ngủi, đừng lãng phí nó trong hận thù, trong ích kỷ, trong những tranh chấp vô nghĩa. Hãy sống yêu thương, hãy đối xử nhân hậu với nhau, hãy giúp đỡ những ai đang cần, hãy tha thứ những lỗi lầm. Vì đó chính là cách để ta trở nên giống Chúa hơn, là cách để ta tìm thấy sự bình an đích thực.
Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương. Hãy sống một cuộc đời đáng sống – một cuộc đời mà khi ngoảnh lại, ta có thể mỉm cười vì đã yêu thương, đã cho đi, đã trở thành ánh sáng giữa trần gian. Hãy để lòng thương xót không chỉ là một lời nói, mà là một hành động cụ thể trong từng ngày sống. Vì khi ta thương xót, chính Chúa sẽ thương xót ta, và đó mới là điều quan trọng nhất trong cuộc đời này.
NỤ CƯỜI – ĐIỂM BẮT ĐẦU CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG
Chúa dạy chúng ta hãy luôn gặp nhau với nụ cười, bởi nụ cười chính là điểm khởi đầu của tình yêu thương. Một nụ cười chân thành có thể thay đổi một ngày buồn bã, làm tan biến khoảng cách, phá vỡ những ngăn cách vô hình giữa con người với nhau. Một nụ cười không cần phải có giá trị vật chất, không phải là một món quà xa hoa, nhưng lại có sức mạnh kỳ diệu để chữa lành, để lan tỏa niềm vui và để khơi nguồn yêu thương.
Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy những lo toan, áp lực và mệt mỏi. Cuộc sống hiện đại kéo con người vào vòng xoáy của công việc, của danh vọng, của những mối bận tâm không hồi kết, đến mức người ta quên mất cách mỉm cười với nhau. Người ta đi lướt qua nhau trên đường, trong công sở, trong những buổi họp mặt mà lòng đầy những nỗi lo toan, đầy những tính toán thiệt hơn, để rồi một nụ cười cũng trở nên xa xỉ. Nhưng khi ta có thể dừng lại, nhìn vào mắt nhau, và trao đi một nụ cười chân thành, ta đang trao đi một thông điệp mạnh mẽ: "Tôi quý mến bạn, tôi trân trọng bạn, tôi mong bạn được bình an."
Chúa Giêsu trong suốt cuộc đời rao giảng của Ngài đã luôn bày tỏ tình yêu thương bằng sự hiền từ, bằng ánh mắt bao dung và chắc chắn bằng cả nụ cười của Ngài. Ngài không dùng những lời nói nặng nề để sửa dạy người tội lỗi, nhưng Ngài dùng lòng thương xót, dùng sự dịu dàng, dùng ánh mắt chứa đầy yêu thương để hoán cải con tim của họ. Khi nhìn thấy Chúa, những người khổ đau, những người bị loại trừ, những người lầm lỗi đều cảm nhận được sự ấm áp, sự đón nhận. Ngài không trách móc người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình, không xua đuổi người thu thuế Giakêu, không khinh thường những kẻ phong cùi, nhưng Ngài tiếp cận họ bằng sự dịu dàng, bằng sự nhân hậu – có lẽ trong đó đã có cả nụ cười của Ngài.
Một nụ cười không chỉ là một biểu hiện trên khuôn mặt, mà còn là biểu hiện của tâm hồn an vui, của lòng khoan dung, của sự sẵn sàng mở rộng con tim để đón nhận người khác. Khi chúng ta mỉm cười với ai đó, ta không chỉ đơn thuần tạo ra một phản ứng tốt đẹp bên ngoài, mà sâu xa hơn, ta đang gửi gắm một thông điệp về sự chấp nhận, về lòng nhân hậu, về một trái tim rộng mở. Nụ cười không chỉ mang lại niềm vui cho người khác, mà còn làm cho chính tâm hồn ta trở nên nhẹ nhàng và thanh thản hơn.
Có nhiều lúc trong cuộc sống, chúng ta cảm thấy chán nản, cảm thấy bị tổn thương, cảm thấy muốn khép kín lòng mình lại vì những đau khổ mà ta đã trải qua. Nhưng hãy nhớ rằng một nụ cười có thể làm sáng lên một ngày tối tăm, một nụ cười có thể mở ra những cánh cửa đã khép lại vì định kiến, một nụ cười có thể là ánh sáng giữa những u ám của cuộc đời. Chúng ta không biết được một nụ cười của mình có thể ảnh hưởng đến ai đó thế nào. Một ai đó đang buồn có thể được an ủi, một ai đó đang lạc lõng có thể cảm thấy được chấp nhận, một ai đó đang tuyệt vọng có thể tìm lại được chút hy vọng khi nhìn thấy một nụ cười chân thành.
Nụ cười là điều đầu tiên kết nối con người với nhau. Khi hai người xa lạ gặp nhau, họ có thể không biết phải nói gì, nhưng một nụ cười thân thiện có thể phá tan sự ngại ngùng, có thể làm cho không gian trở nên ấm áp hơn, có thể tạo ra một sự thân thiết mà lời nói chưa chắc đã làm được. Một nụ cười từ trái tim có thể chạm đến trái tim khác, có thể làm cho tình bạn được khởi đầu, có thể giúp cho tình yêu được nảy nở.
Nhưng để có thể trao đi nụ cười, ta phải học cách buông bỏ những muộn phiền trong lòng. Một tâm hồn đầy hận thù, đầy lo lắng, đầy ích kỷ thì khó có thể mỉm cười với ai một cách chân thành. Khi ta sống trong sự tin tưởng vào Chúa, khi ta biết phó thác mọi sự trong tay Ngài, khi ta để Chúa làm chủ cuộc đời mình, ta sẽ cảm nhận được sự bình an đích thực. Và chính sự bình an ấy sẽ giúp ta luôn giữ được một nụ cười trên môi, một nụ cười không phải là sự giả tạo để che giấu đi những lo lắng, mà là một nụ cười đến từ trái tim, một nụ cười phản chiếu sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mình.
Chúng ta hãy học cách mỉm cười với cuộc đời, mỉm cười với chính mình, mỉm cười với mọi người xung quanh, ngay cả khi cuộc sống có những thử thách. Một nụ cười không làm mất đi điều gì, nhưng có thể mang lại rất nhiều điều tốt đẹp. Khi ta có thể nhìn vào gương, mỉm cười với chính mình, ta đang chấp nhận bản thân, đang yêu thương chính con người mình. Khi ta mỉm cười với người khác, ta đang lan tỏa tình yêu thương, đang xây dựng những kết nối ý nghĩa. Và khi ta mỉm cười với Chúa trong lời cầu nguyện, ta đang nói với Ngài rằng: "Lạy Chúa, con tin tưởng vào Ngài, con biết rằng dù cuộc sống có thế nào đi nữa, con vẫn có Ngài đồng hành."
Nụ cười là món quà Chúa ban cho ta để làm cho cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn. Hãy dùng nó để mang lại ánh sáng cho những ai đang cần, để lan tỏa niềm vui cho những ai đang mệt mỏi, để mở ra những cánh cửa của tình yêu thương và lòng nhân ái. Hãy gặp nhau với nụ cười, vì nụ cười chính là điểm khởi đầu của mọi điều tốt đẹp, là dấu chỉ của sự hiện diện của Chúa trong tâm hồn ta.
LẠY CHÚA, XIN CHO CON BIẾT ĐEM TIN KÍNH VÀO NƠI NGHI NAN
Lời nguyện ấy không chỉ là một câu nói, mà là một tâm tình sâu xa, một lời khẩn cầu đầy ý nghĩa mà mỗi người Kitô hữu cần mang theo trên hành trình đức tin. Trong một thế giới đầy rẫy những hoài nghi, những bất ổn, những thử thách và đau khổ, lòng tin của con người dễ dàng bị lung lay. Đã bao lần chúng ta tự hỏi: Chúa có thực sự hiện diện không? Chúa có nghe lời con cầu nguyện không? Vì sao có quá nhiều đau khổ xảy ra? Vì sao công lý dường như bị che khuất? Những nghi nan ấy không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn đến từ chính tâm hồn ta, từ những phút giây yếu đuối, từ những vấp ngã, từ những điều không thể lý giải bằng lý trí con người. Nhưng chính lúc ấy, Chúa mời gọi ta: Hãy tin, hãy phó thác, hãy đem ánh sáng của đức tin vào những góc tối của cuộc đời.
Đem tin kính vào nơi nghi nan không phải là phủ nhận thực tế, cũng không phải là nhắm mắt làm ngơ trước những khó khăn. Đức tin không có nghĩa là không có nghi ngờ, nhưng là biết đặt niềm tin vào Chúa ngay cả khi ta chưa hiểu hết được kế hoạch của Ngài. Đôi khi, ta chỉ nhìn thấy một phần nhỏ bé của bức tranh mà Thiên Chúa đang vẽ. Những đau khổ, mất mát, những điều tưởng chừng như vô nghĩa có thể chính là những nét chấm phá cần thiết để tạo nên một kiệt tác hoàn hảo theo ý định nhiệm mầu của Thiên Chúa. Tin kính không phải là luôn hiểu, mà là luôn phó thác.
Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy bất an, nơi mà niềm tin vào Thiên Chúa bị thách thức bởi chủ nghĩa hoài nghi, bởi những trào lưu vô thần, bởi những giá trị vật chất lấn át tinh thần. Khi con người chỉ tin vào những gì có thể sờ chạm, đo lường, chứng minh bằng khoa học, thì đức tin trở thành một điều xa lạ, thậm chí bị coi là ngu muội. Nhưng đức tin thực sự không dựa vào những gì thấy được, mà là tin vào điều mắt không thấy, tai không nghe, nhưng tâm hồn cảm nhận được. Chúa Giêsu đã từng nói với Tôma: “Phúc thay những người không thấy mà tin.” (Ga 20,29).
Khi ta đối diện với thử thách, lòng tin của ta cũng bị thử thách. Khi đau khổ ập đến, khi lời cầu xin dường như không được nhận lời, ta có thể rơi vào nghi ngờ: Chúa có thật sự yêu con không? Chúa có còn bên con không? Nhưng đó chính là lúc ta được mời gọi để đức tin soi sáng, để phó thác hoàn toàn vào Chúa, ngay cả khi mọi thứ xung quanh dường như mờ mịt.
Chúa Giêsu khi chịu khổ nạn cũng đã từng kêu lên: “Lạy Cha, sao Cha nỡ bỏ con?” (Mc 15,34). Đó không phải là một lời oán trách, mà là tiếng kêu của một con người đang trải qua những giây phút đau khổ tột cùng, nhưng vẫn hướng về Chúa Cha. Và ngay sau đó, Ngài đã thốt lên: “Lạy Cha, con phó thác linh hồn con trong tay Cha.” (Lc 23,46). Chính trong lúc đau khổ nhất, Ngài vẫn chọn tin tưởng, chọn phó thác. Đó là mẫu gương cho mỗi chúng ta: khi đối diện với nghi nan, hãy chọn tin. Khi đối diện với đau khổ, hãy chọn phó thác. Khi đối diện với bóng tối, hãy mang theo ánh sáng của đức tin.
Đem tin kính vào nơi nghi nan còn có nghĩa là trở thành khí cụ của Chúa trong thế gian. Trong một thế giới đầy bất công, đầy hoài nghi, đầy những con người đang mất phương hướng, ta được mời gọi mang ánh sáng của đức tin, của sự hy vọng, của tình yêu thương đến những nơi tăm tối nhất. Có biết bao người đang rơi vào tuyệt vọng, có biết bao tâm hồn đang hoang mang, có biết bao trái tim đang tổn thương vì mất niềm tin vào cuộc sống. Họ không chỉ cần một lời an ủi, mà cần một dấu chỉ, một minh chứng sống động cho niềm tin. Và đó là sứ mạng của mỗi người Kitô hữu: trở thành chứng nhân của đức tin, để dù trong hoàn cảnh nào, ta cũng có thể chiếu sáng tình yêu và sự hiện diện của Chúa.
Chúng ta không thể ngăn cản những nghi nan xảy đến, nhưng chúng ta có thể chọn cách đối diện với nó. Thay vì để nghi ngờ làm ta xa rời Chúa, hãy để nó trở thành cơ hội để ta đào sâu đức tin. Thay vì để thử thách làm ta nản lòng, hãy để nó giúp ta mạnh mẽ hơn trong tình yêu Chúa. Khi ta chọn tin, chọn phó thác, chọn mang ánh sáng đức tin vào những góc tối của cuộc đời, chính ta cũng sẽ được biến đổi. Vì Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi những ai tin tưởng vào Ngài. Ngài có thể chậm, nhưng không bao giờ muộn. Ngài có thể im lặng, nhưng không bao giờ vắng mặt.
Lạy Chúa, xin cho con biết đem tin kính vào nơi nghi nan. Xin cho con có đủ lòng tin để không chao đảo trước những thử thách. Xin cho con có đủ phó thác để không tuyệt vọng khi không thấy lối ra. Xin cho con có đủ tình yêu để không sợ hãi khi phải bước đi trong đêm tối. Xin biến con thành khí cụ của Ngài, để con có thể mang ánh sáng đức tin đến những nơi tăm tối, mang hy vọng đến những nơi chán chường, mang tình yêu đến những nơi chai đá. Vì con tin rằng, dù thế gian có đổi thay, thì tình yêu Chúa vẫn luôn vững bền, và ai tin vào Ngài sẽ không bao giờ bị bỏ rơi.
LẶNG LẼ SỐNG, BÌNH AN GIỮA DÒNG ĐỜI
Khi đã nhìn thấu được lòng người, ta chỉ biết mỉm cười, lắc đầu cho qua. Cuộc sống vốn dĩ không cần phải hơn thua, không cần phải cố chấp với những điều không đáng, không cần phải gắng sức để chứng minh với ai rằng ta đúng, ta giỏi, ta xứng đáng. Khi ta hiểu được lòng người dễ đổi thay, khi ta nhận ra rằng không phải ai cũng thật lòng, khi ta trải qua đủ những thăng trầm của cuộc sống, ta sẽ dần học được cách buông bỏ, nhẹ nhàng, và bước tiếp với một tâm hồn an nhiên.
Tôi bây giờ chỉ muốn im lặng. Không phải vì không biết nói, mà vì nhận ra rằng im lặng đôi khi là câu trả lời tốt nhất. Đời người ngắn ngủi, tâm sức đâu mà cứ mãi tranh cãi đúng sai, cứ mãi hơn thua với những điều không đáng. Càng lớn, ta càng hiểu rằng thứ đáng quý nhất không phải là sự chiến thắng trong những cuộc tranh luận vô nghĩa, mà là sự bình an trong tâm hồn.
Tôi bây giờ chỉ muốn viết suy tư, soạn bài giảng và cầu nguyện gắn bó với Chúa. Vì trong những dòng chữ, tôi tìm thấy chính mình. Trong những bài giảng, tôi hiểu ra ý nghĩa của cuộc sống. Trong những giờ cầu nguyện, tôi nhận ra bình an không đến từ thế gian, mà đến từ Chúa. Không phải tiền tài, không phải danh vọng, không phải những lời tung hô hay sự công nhận của người đời, mà chính sự gắn bó với Chúa mới là điều đem lại sự thanh thản đích thực cho tâm hồn.
Không hơn thua, cứ đơn giản thôi. Cuộc đời đã đủ mỏi mệt, ta không cần phải tự chuốc thêm phiền muộn vào lòng. Mỗi người có một con đường riêng, một cuộc sống riêng, một số phận riêng. Đèn nhà ai nấy sáng, cơm ai nấy ăn, việc ai nấy làm. Không cần soi mói cuộc đời người khác, cũng không cần lo lắng quá nhiều về những gì người khác nghĩ về mình. Mỗi người đều có câu chuyện của riêng họ, mỗi người đều có những khó khăn riêng mà ta không thể nào hiểu hết. Thay vì phán xét, thay vì so sánh, hãy học cách bao dung, lặng lẽ sống và tập trung vào chính mình.
Thế thôi! Đơn giản mà đủ đầy. Đời người ngắn ngủi lắm, quay đi quay lại đã thấy bao năm tháng trôi qua. Những điều ta cứ mãi bận lòng, có đáng không? Những người ta cứ mãi đau đáu suy nghĩ, có đáng không? Những tranh cãi, những giận hờn, những sân si chấp niệm, có đáng không? Đến một lúc nào đó, ta sẽ nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở những điều lớn lao, mà nằm ở cách ta buông bỏ những điều không cần thiết.
Cuối cùng, ta chọn bình yên, chọn giản đơn, chọn gắn bó với Chúa. Vì chỉ có Chúa là không đổi thay, chỉ có Chúa là luôn ở đó, chỉ có Chúa là nơi ta có thể tìm thấy sự bình an đích thực. Giữa một thế giới xô bồ và đầy biến động, chỉ cần có Chúa, lòng ta sẽ an yên.
Lm. Anmai, CSsR
THOÁT KHỎI XIỀNG XÍCH CỦA SỰ BẬN RỘN, TRỞ VỀ VỚI BÌNH AN ĐÍCH THỰC
Cuộc sống hiện đại giống như một cơn lốc không ngừng nghỉ, cuốn con người ta vào vòng xoáy của công việc, trách nhiệm, những kỳ vọng và áp lực vô hình. Ai cũng bận rộn, ai cũng hối hả, ai cũng vội vàng. Dường như tất cả đều bị đẩy vào một guồng quay bất tận, nơi mà chỉ cần chậm lại một chút cũng có cảm giác như đang bị bỏ lại phía sau. Và vì vậy, người ta không dám dừng lại, không dám tự hỏi liệu mình có đang thực sự sống hay chỉ là một cỗ máy đang chạy theo một lịch trình có sẵn.
Áp lực cứ thế bủa vây, tạo nên nỗi sợ hãi thường trực trong tâm hồn con người. Sợ bị bỏ lại, sợ bị thất bại, sợ không đủ giỏi, sợ không đủ giàu, sợ không theo kịp người khác. Nhưng kỳ thực, đó chỉ là ảo tưởng, một sự ngụy biện mà chính con người tự tạo ra để biện minh cho sự lao lực không ngừng nghỉ của mình. Họ nghĩ rằng có một thế lực nào đó luôn thúc ép họ phải chạy, nhưng thực ra chính họ đã tự biến mình thành tù nhân của những tiêu chuẩn và kỳ vọng do xã hội đặt ra.
Con người hiện đại sợ sự tĩnh lặng, sợ phải đối diện với chính mình, sợ phải chạm vào chiều sâu bản thể. Thay vì để tâm hồn được nghỉ ngơi, họ lại lấp đầy nó bằng những sự bận rộn không cần thiết. Họ không dám để mình rơi vào trạng thái tịch lặng, vì sợ rằng khi tất cả mọi thứ lắng xuống, họ sẽ nhận ra rằng bản thân không thực sự biết mình là ai, không thực sự biết mình muốn gì. Tâm trí họ đã quen với việc phải luôn có điều gì đó để theo đuổi, để vội vã, để bận bịu, vì nếu không, họ sẽ cảm thấy lạc lõng, trống rỗng và vô định.
Quanh năm làm lụng vất vả, nhưng đến khi có vài ngày nghỉ lễ, họ lại tự tạo ra những bận rộn khác. Họ không cho phép mình có thời gian để lắng nghe chính mình. Nếu không phải công việc, thì đó sẽ là mua sắm, du lịch, ăn uống, giải trí, những cuộc gặp gỡ xã giao vô nghĩa. Cứ như thế, họ đánh mất dần khả năng cảm nhận sự bình an, mất đi khả năng sống chậm để tận hưởng những điều giản dị và chân thực trong cuộc đời.
Xã hội ngày nay không cần những xiềng xích vật lý để trói buộc con người như thời kỳ nô lệ xa xưa. Sự nô lệ ngày nay tinh vi hơn rất nhiều. Người ta không bị cưỡng bức làm việc bằng roi vọt, nhưng bị thao túng bằng những tham vọng, những cám dỗ, những tiêu chuẩn hào nhoáng mà xã hội vẽ ra. Người ta không bị giam cầm trong ngục tối, nhưng lại bị mắc kẹt trong những chuỗi ngày tất bật không hồi kết, nơi mà họ không còn thời gian để suy ngẫm, để đặt câu hỏi, để tìm kiếm chân lý.
Nhiều hệ thống tín điều đã vô tình hay cố ý duy trì sự bận rộn này. Bởi vì khi con người có thời gian tĩnh lặng, họ sẽ suy tư, họ sẽ đặt câu hỏi, họ sẽ tìm kiếm sự thật. Và khi họ tìm thấy sự thật, những giáo điều giả dối, những lý luận hời hợt sẽ mất đi tác dụng. Vì vậy, thay vì khuyến khích con người tìm về sự an tĩnh, họ lại nhấn mạnh vào sự bận rộn, vào những nghi thức, vào những hoạt động không ngừng nghỉ để tâm trí con người không có cơ hội dừng lại mà suy nghĩ.
Nhưng liệu đây có phải là cách sống mà Chúa muốn chúng ta theo đuổi? Chúa không tạo ra con người để họ trở thành những cỗ máy lao động vô hồn. Ngài không muốn chúng ta mải miết theo đuổi những thứ phù phiếm mà bỏ quên chính tâm hồn mình. Chúa muốn chúng ta tìm thấy bình an thực sự, tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, tìm thấy sự tự do trong Ngài.
Chỉ khi để Chúa làm chủ cuộc đời, chúng ta mới có thể thoát khỏi vòng xoáy của sự bận rộn vô nghĩa. Chỉ khi tin tưởng vào Ngài, chúng ta mới có thể buông bỏ những áp lực không cần thiết và học cách sống một cuộc đời đơn sơ nhưng trọn vẹn. Chúa không hứa rằng cuộc sống sẽ không có thử thách, nhưng Ngài hứa sẽ ban cho chúng ta sự bình an ngay cả giữa những sóng gió.
Hãy học cách dừng lại. Hãy học cách tĩnh lặng. Hãy dành thời gian để kết nối với Chúa, để lắng nghe chính mình, để tìm về ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Đừng để mình trở thành nô lệ của sự bận rộn, của những tiêu chuẩn xã hội, của những nỗi sợ hãi do chính ta tạo ra. Hãy để Chúa làm chủ cuộc đời, để Ngài hướng dẫn ta đi trên con đường đúng đắn, con đường dẫn đến sự bình an vĩnh cửu. Vì cuối cùng, giữa muôn vàn bận rộn của thế gian, chỉ có sự hiện diện của Chúa mới đem lại hạnh phúc thật sự cho tâm hồn ta.
Lm. Anmai, CSsR
GIỮA NHÂN SINH, CHỌN SỐNG YÊU THƯƠNG
Có những ngày ta lặng lẽ nhìn lại cuộc đời, chợt nhận ra mình quá nhỏ bé giữa vũ trụ bao la, giữa những xoay vần của nhân sinh vô thường. Những điều ta từng nắm chặt trong tay, những người ta từng nghĩ sẽ ở mãi bên ta, rồi cũng có lúc tan biến như gió thoảng. Mọi thứ trong cuộc sống này đều đổi thay, chỉ có tình yêu thương chân thành mới còn mãi. Vậy nên từ bây giờ, hãy gieo trồng mầm yêu thương, để khi thời gian trôi qua, ta không nuối tiếc vì những gì đã bỏ lỡ.
Mình đâu cần thù hận, đâu cần oán trách thế nhân. Dẫu đời có những điều không như ý, dẫu có những người làm ta đau lòng, thì giữ hận thù trong tim cũng chỉ khiến ta thêm mệt mỏi. Càng bám víu vào quá khứ, ta càng tự giam mình trong những tổn thương không đáng có. Chỉ khi lòng bình lặng, chỉ khi ta biết buông bỏ những nỗi oán trách, tha thứ cho người khác và cho chính mình, ta mới có thể tìm thấy sự bình an thực sự. Vì hạnh phúc không nằm ở việc ta có bao nhiêu, mà nằm ở việc lòng ta có an nhiên hay không.
Đừng mong cầu hạnh phúc từ những điều quá xa xôi. Đừng mãi mải mê chạy theo những thứ ngoài tầm với mà quên mất hạnh phúc luôn ở rất gần – trong những điều nhỏ bé quanh ta. Có những người cả đời tìm kiếm giàu sang, danh vọng, quyền lực, để rồi khi ngoảnh lại, họ bật khóc vì nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thời gian quý giá. Đã bao lần ta mải mê chạy theo những thứ phù phiếm mà quên mất một bữa cơm ấm cúng bên gia đình, một lời hỏi thăm chân thành, một cái ôm đầy yêu thương, một khoảnh khắc lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn cũng là những điều quý giá biết bao.
Ai cũng từng đau khổ, ai cũng có lỗi lầm. Cuộc sống này không ai hoàn hảo, cũng chẳng có ai chưa từng vấp ngã. Nhưng điều quan trọng là khi sai thì hãy sửa, khi lầm lỡ thì hãy đứng lên làm lại từ đầu. Không có gì đáng xấu hổ khi ta từng mắc sai lầm, điều đáng tiếc nhất là ta để sai lầm ấy nhấn chìm mình, không dám bước tiếp, không dám thay đổi để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Quan trọng là ta có thật tâm hay không, có sẵn sàng sửa đổi để sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn hay không.
Gió ngàn năm vẫn thổi, lá trên cành vẫn xanh. Thời gian cứ trôi đi, dòng đời cứ tiếp diễn. Cuộc sống này vẫn luôn tươi đẹp, chỉ là ta có đủ mở lòng để đón nhận niềm vui hay không. Đôi khi, hạnh phúc đến từ những điều rất đỗi giản dị – một tách trà nóng trong ngày đông, một ánh mắt dịu dàng, một buổi sáng bình yên, một tiếng cười giòn tan. Vậy tại sao ta lại bỏ quên những niềm vui đó? Tại sao ta lại cứ mãi chạy theo những thứ xa vời mà quên tận hưởng những gì mình đang có?
Hạnh phúc nhất là có Chúa ở cùng. Khi ta đặt niềm tin nơi Chúa, ta sẽ không còn lo lắng hay hoang mang trước những đổi thay của cuộc đời. Vì Chúa là nơi ta có thể nương tựa, là điểm tựa vững chắc nhất khi ta yếu lòng. Khi ta để Chúa đồng hành, ta sẽ không còn sợ hãi trước những khó khăn, không còn bối rối trước những điều không thể kiểm soát. Chúa không hứa sẽ lấy đi mọi đau khổ, nhưng Ngài hứa sẽ luôn ở bên ta, nâng đỡ ta, giúp ta tìm thấy bình an ngay cả trong những thử thách.
Cuộc sống này ngắn ngủi, đừng lãng phí thời gian cho những điều khiến tâm hồn ta nặng nề. Hãy sống nhẹ nhàng, biết yêu thương, biết tha thứ, biết trân trọng những khoảnh khắc quý giá bên những người thân yêu. Hãy mở lòng để đón nhận niềm vui, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày đáng sống. Và trên tất cả, hãy trao trọn niềm tin vào Chúa, để Ngài dẫn dắt ta đi qua mọi bão tố cuộc đời, để Ngài là nguồn bình an và niềm hạnh phúc đích thực trong tâm hồn ta.
Lm. Anmai, CSsR
CẢM ƠN NHỮNG ĐIỀU ĐÃ QUA
Những tia nắng mới của năm mới đang len lỏi trên từng con phố, từng ngọn cây. Thời gian cứ trôi đi, không một ai có thể níu giữ. Nhưng điều ta có thể làm là dừng lại, ngoái nhìn quãng đường đã qua và thầm thì hai tiếng "Cảm ơn".
Cảm ơn đời đã cho ta gặp người. Mỗi con người ta gặp trong cuộc đời này, dù chỉ thoáng qua hay đồng hành bên ta trong một quãng đường dài, đều có một ý nghĩa nhất định. Có những người đến để cho ta niềm vui, cho ta những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc hạnh phúc mà ta trân quý mãi mãi. Có những người lại xuất hiện như một thử thách, để dạy ta cách mạnh mẽ, cách kiên nhẫn và trưởng thành hơn. Dù là ai đi chăng nữa, dù mối quan hệ ấy có còn hay đã nhạt phai, thì cũng xin cảm ơn, vì nhờ họ mà ta hiểu hơn về lòng người, về sự thay đổi, về nhân duyên trong cuộc đời.
Cảm ơn những chuyện buồn vui, những lầm lỗi, những khóc cười, vấn vương. Không phải ngày nào cũng là ngày nắng đẹp, không phải khoảnh khắc nào cũng ngập tràn tiếng cười. Đã có những lúc ta vui đến quên cả thời gian, nhưng cũng có những lúc ta mỏi mệt đến mức muốn buông xuôi. Đã có những giấc mơ đẹp bị đập vỡ, đã có những con đường tưởng chừng như bằng phẳng bỗng chốc trở nên gập ghềnh. Nhưng ta cảm ơn tất cả, bởi chính những vấp ngã ấy đã dạy ta cách đứng lên, chính những giọt nước mắt ấy giúp ta hiểu được giá trị của nụ cười. Những sai lầm đã qua cũng là những bài học quý giá, giúp ta biết cách bước đi vững vàng hơn trong những chặng đường tiếp theo.
Cảm ơn những nhớ, những thương, những người đã gặp trên đường ta đi. Có những cuộc gặp gỡ là định mệnh, có những duyên phận ngắn ngủi nhưng để lại dấu ấn dài lâu. Có những người ta từng yêu thương tha thiết, nhưng rồi cũng chỉ có thể giữ lại trong ký ức. Có những người đi qua đời ta như một cơn gió, để lại chút dư âm, chút vấn vương, rồi tan biến như chưa từng xuất hiện. Nhưng dù cho thế nào, dù là gặp gỡ hay chia ly, thì mỗi người trong cuộc đời ta đều đáng để cảm ơn. Vì họ đã làm nên những gam màu rực rỡ trong bức tranh cuộc sống của ta, dù là màu ấm áp của tình thương hay màu trầm lặng của nỗi buồn.
Cảm ơn tất thảy những gì đã qua. Những điều tốt đẹp đã giúp ta có thêm niềm tin vào cuộc sống, những điều không như ý đã giúp ta mạnh mẽ hơn. Cảm ơn những điều giản dị mà đôi khi ta vô tình bỏ quên: một buổi sáng bình yên, một cơn gió mát lành, một cốc trà ấm trên tay trong một ngày se lạnh. Cảm ơn những lần thất bại, vì nhờ đó ta học được cách kiên trì và không bỏ cuộc. Cảm ơn cả những lần bị tổn thương, vì nhờ đó ta hiểu rằng lòng người có thể đổi thay, và ta biết cách tự bảo vệ trái tim mình hơn.
Cảm ơn mẹ, cảm ơn cha, đã cho con một mái nhà bình yên. Giữa cuộc đời đầy sóng gió, khi lòng ta chông chênh giữa bao lựa chọn, thì nhà vẫn là nơi ấm áp nhất để trở về. Cảm ơn những hy sinh lặng lẽ, những yêu thương không cần nói thành lời. Cảm ơn những bữa cơm gia đình, những lời dạy dỗ, những vòng tay bao dung. Không có cha mẹ, ta chẳng thể nào có ngày hôm nay. Dù cuộc đời có đưa ta đi xa đến đâu, thì chỉ cần có gia đình ở phía sau, ta vẫn luôn có một điểm tựa vững chắc để quay về.
Cảm ơn hai chữ “ý Chúa” đã giúp ta vui sống an nhiên giữa đời. Đã có những ngày ta lo lắng, hoang mang, không biết phải đi về đâu. Đã có những lúc ta bất mãn với số phận, trách móc những điều không như ý. Nhưng rồi ta nhận ra, mọi sự xảy ra trong cuộc đời này đều có ý nghĩa của nó, đều nằm trong kế hoạch tuyệt vời mà Chúa đã sắp đặt. Những điều ta tưởng là mất mát, có thể là cách Chúa dạy ta buông bỏ để nhận được điều tốt đẹp hơn. Những điều ta nghĩ là thiệt thòi, có thể là cách Chúa dạy ta khiêm nhường. Chỉ cần ta đặt trọn niềm tin vào Ngài, ta sẽ tìm thấy bình an ngay cả trong những thử thách.
Cảm ơn Chúa đã ban cho ta những điều ta cần, dù đôi khi không phải là những điều ta muốn. Cảm ơn vì những ơn lành Ngài đã âm thầm ban tặng, dù ta có thể chưa bao giờ nhận ra. Cảm ơn vì Ngài luôn ở bên, ngay cả khi ta lạc lối, ngay cả khi ta yếu đuối và không xứng đáng. Cảm ơn vì Ngài đã giúp ta biết yêu thương nhiều hơn, biết tha thứ nhiều hơn, biết nhìn đời bằng đôi mắt bao dung hơn.
Năm mới mở ra. Ta không mong chờ những điều quá lớn lao, không cầu xin một cuộc đời không có khó khăn. Ta chỉ mong có đủ lòng biết ơn để trân trọng những gì mình đang có, có đủ đức tin để bước đi mà không sợ hãi, có đủ tình yêu để sống một cuộc đời ý nghĩa. Cảm ơn những gì đã qua, để ta đón nhận những điều sắp tới với một trái tim rộng mở và bình an.
Lm. Anmai, CSsR
BẠN THÂN – MÓN QUÀ TRONG CUỘC SỐNG VÀ NGƯỜI BẠN LỚN LÀ CHÚA
Trong hành trình cuộc đời, ai cũng mong có một người bạn thân – một người có thể lắng nghe, sẻ chia, cùng ta đi qua những thăng trầm của tháng năm tuổi trẻ. Bạn thân không chỉ là người cùng ta cười những ngày hạnh phúc, mà còn là người ở bên khi ta yếu lòng, nâng ta dậy khi ta vấp ngã.
Tình bạn chân thành không nằm ở những lời nói hoa mỹ, không đo bằng số lần gặp gỡ hay những món quà xa hoa. Tình bạn thực sự nằm ở những khoảnh khắc bên nhau, nơi mà không cần nói cũng hiểu, không cần phô trương nhưng vẫn luôn gắn kết.
Thời gian trôi qua, cuộc đời mỗi người đều thay đổi. Nhưng khi nhìn lại, những tháng năm tuổi trẻ vẫn lưu dấu những kỷ niệm đẹp nhất bên người bạn thân.
Bạn thân là người cùng ta lớn lên, cùng ta trưởng thành, cùng ta đi qua những tháng ngày ngây ngô, khờ dại. Có lúc ta dại khờ, có lúc bạn sắc sâu, có lúc ta yếu đuối, có lúc bạn mạnh mẽ – nhưng tất cả đã hòa quyện để tạo nên một tình bạn chân thành, một sự gắn kết không gì có thể thay thế.
Dẫu cho cuộc đời có thay đổi, có những lúc chúng ta mỗi người một con đường, mỗi người một hướng đi, nhưng khi gặp lại, vẫn như ngày nào, vẫn những câu chuyện không bao giờ dứt. Vì giữa chúng ta, không có sự xa lạ, không có khoảng cách, chỉ có sự đồng hành và thấu hiểu.
Giữa một xã hội đầy những bon chen và toan tính, có những người gọi nhau là “bạn”, nhưng lại không thực sự trân quý nhau. Có những người đến với ta chỉ khi ta thành công, nhưng rời bỏ ta khi ta thất bại. Có những người bên ta khi ta giàu có, nhưng quay lưng khi ta tay trắng.
Nhưng bạn thân đích thực thì không như vậy.
Họ không cần phải xuất hiện mỗi ngày, nhưng khi ta cần, họ luôn ở đó.
Họ không cần phải hứa hẹn, nhưng luôn giữ trọn tình nghĩa.
Họ không cần ta hoàn hảo, nhưng luôn chấp nhận con người thật của ta.
Bạn thân không chỉ là người cười với ta trong niềm vui, mà còn khóc với ta khi ta đau buồn. Không phải người chỉ tán dương ta khi ta thành công, mà còn giúp ta đứng lên khi ta thất bại.
Tình bạn ấy không có chỗ cho sự ích kỷ, không có chỗ cho sự phản bội, không có chỗ cho những tính toán thiệt hơn. Nó chỉ đơn giản là sự chân thành, là tình thương, là sự gắn kết bền chặt.
Cuộc sống không tránh khỏi những khó khăn, thử thách, những ngày ta cảm thấy mỏi mệt và muốn buông xuôi. Nhưng chỉ cần một người bạn thật sự bên cạnh, ta sẽ có thêm sức mạnh để bước tiếp.
Bạn thân không phải là người luôn đồng ý với ta trong mọi chuyện, mà là người dám nói ra sự thật ngay cả khi ta không muốn nghe. Họ là người giúp ta thức tỉnh, giúp ta nhìn đời bằng một đôi mắt khác, giúp ta trở nên tốt hơn.
Bạn thân là người dám vì ta mà trở thành kẻ ngốc. Họ không tính toán thiệt hơn, không suy nghĩ được mất, chỉ cần biết rằng họ có thể giúp ta, thế là đủ.
Trong cuộc sống, có những lúc ta có bạn bè ở bên, nhưng cũng có lúc ta thấy mình cô đơn. Có những mối quan hệ đến rồi đi, có những tình bạn không thể tồn tại mãi mãi. Nhưng có một người bạn sẽ không bao giờ rời bỏ ta, không bao giờ phản bội ta, không bao giờ để ta cô đơn – đó chính là Chúa.
Chúa không chỉ là Đấng Tối Cao, mà Ngài còn là người bạn thân thiết nhất của mỗi người chúng ta.
Khi ta vui, Ngài cùng ta chúc tụng.
Khi ta buồn, Ngài an ủi ta.
Khi ta vấp ngã, Ngài nâng đỡ ta.
Khi cả thế gian quay lưng, Ngài vẫn dang tay đón ta về.
Chúa không đòi hỏi ta phải hoàn hảo, không đòi hỏi ta phải xứng đáng, Ngài chỉ cần ta mở lòng ra với Ngài, tìm đến Ngài như một người bạn chân thành.
Tình bạn với con người có thể thay đổi, nhưng tình bạn với Chúa là vĩnh cửu. Ngài không bao giờ bỏ rơi ta, không bao giờ phản bội ta, không bao giờ xa cách ta. Nếu ta đặt niềm tin vào Ngài, ta sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn.
Có một người bạn thân trong đời là một món quà quý giá. Nếu bạn có một người luôn cạnh bên bạn trong những ngày khó khăn, luôn thấu hiểu bạn mà không cần bạn phải nói quá nhiều, luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn mà không mong nhận lại điều gì – hãy trân trọng người ấy.
Nhưng quan trọng hơn, hãy nhớ rằng Chúa luôn là người bạn trung thành nhất. Khi mọi thứ trong cuộc sống thay đổi, khi con người có thể rời bỏ nhau, khi những mối quan hệ có thể phai nhạt, thì Chúa vẫn mãi mãi yêu thương ta, mãi mãi đồng hành với ta, mãi mãi mở rộng vòng tay để chờ ta quay về.
Hãy giữ những người bạn chân thành trong đời, nhưng đừng bao giờ quên kết bạn với Chúa – Đấng sẽ không bao giờ rời xa ta, dù ta có như thế nào đi chăng nữa.
Vì Chúa chính là người bạn vĩ đại nhất, yêu thương nhất, trung tín nhất.
Lm. Anmai, CSsR
TẾT BÌNH YÊN – GIÁ TRỊ ĐÍCH THỰC NẰM Ở ĐÂU?
Tết – hai tiếng thân thương gợi lên trong lòng người bao cảm xúc. Tết là dịp đoàn viên, là khoảnh khắc chuyển giao giữa cũ và mới, là thời gian để mỗi người lắng lòng, nhìn lại một năm đã qua, và hy vọng về những điều tốt đẹp phía trước. Nhưng Tết có thực sự nằm ở sự rực rỡ của sắc hoa, ở những mâm cỗ đầy ắp, hay ở những phong bao lì xì đỏ thắm?
Không. Tết đích thực không phải là sự hào nhoáng bên ngoài, mà là sự an nhiên trong tâm hồn.
Người ta thường chạy theo một cái Tết hoành tráng, đủ đầy vật chất, trang hoàng rực rỡ với những thứ đắt tiền. Nhưng liệu đó có phải là giá trị thật của ngày Tết?
Tết không cần phải lung linh sắc màu, nhà cửa xa hoa, bàn tiệc ê hề. Điều quan trọng nhất trong Tết là lòng ta có bình yên không, có nhẹ nhàng, thanh thản không? Một mùa xuân đơn giản nhưng ấm áp, không bon chen, không lo toan, không vội vã chạy theo những hư danh phù phiếm – đó mới là cái Tết đáng mong đợi.
Chỉ cần một mái nhà êm ấm, một tâm hồn nhẹ nhõm, một nụ cười hiền hòa và những lời chúc an lành – thế là đủ để xuân về thật đẹp.
Không cần phô trương sắc thắm, chỉ giữ chút hương đời.
Tết đẹp không nằm ở những thứ xa hoa, mà ở cách ta trân trọng những khoảnh khắc giản dị bên gia đình. Một bông mai vàng nở rộ trước sân, một chén trà nóng bên người thân yêu, một lời hỏi thăm chân thành – đó mới là hương xuân quý giá nhất.
Những câu chào ấm áp, là xuân đẹp nhất rồi.
Tết không cần những món quà xa xỉ, không cần những câu chúc màu mè. Một câu “Chúc ông bà mạnh khỏe”, một lời “Ba mẹ ơi, con cảm ơn” hay đơn giản là một cái nắm tay siết chặt giữa những người thân thương – đó mới là điều làm nên một mùa xuân ý nghĩa.
Không cần mâm cỗ lớn, chỉ cần bữa cơm vui.
Một bữa cơm ngày Tết không cần cao lương mỹ vị, không cần đầy ắp của ngon vật lạ, mà chỉ cần có đủ những người ta yêu thương, ngồi bên nhau, chia sẻ tiếng cười và những câu chuyện. Một bát cơm giản dị nhưng đong đầy hạnh phúc quý hơn vạn lần những mâm cỗ xa hoa mà lòng người xa cách.
Một nụ cười chân thật, quý hơn vạn ngọc ngà.
Tết có thể thiếu tiền bạc, có thể không có những món quà sang trọng, nhưng chỉ cần một nụ cười chân thành, một ánh mắt yêu thương, thì đã là một mùa xuân vẹn tròn.
Tết không nằm ở giá, không ở túi bạc vàng.
Nhiều người nghĩ rằng Tết phải tiêu thật nhiều tiền mới có ý nghĩa, nhưng thực ra, giá trị của Tết không thể mua bằng tiền. Dù có bao nhiêu của cải đi nữa, nếu lòng không thấy vui, tâm không thấy bình an, thì Tết vẫn chẳng thể trọn vẹn.
Tết là lòng rộng mở, là thương quý vẹn toàn.
Hãy rộng mở lòng mình để đón nhận yêu thương, để bỏ qua những hiềm khích, để thứ tha những lỗi lầm của năm cũ. Vì Tết không chỉ là thời gian của đoàn viên, mà còn là thời điểm để bắt đầu lại, để yêu thương nhiều hơn, để sống bao dung hơn.
Người đời mải miết kiếm tìm một cái Tết hoàn hảo, nhưng một mùa xuân thực sự chỉ đến khi lòng ta có Chúa.
Có Chúa, ta không lo lắng vì những điều chưa trọn vẹn.
Có Chúa, ta không bận tâm vì những thiếu thốn vật chất.
Có Chúa, ta không chạy theo những ảo ảnh phù phiếm của cuộc đời.
Tết không nằm ở những mâm cỗ đầy, những phong bao đỏ thắm, hay những bộ quần áo mới. Tết thực sự là khi ta cảm nhận được bình an nơi Chúa, khi ta đặt niềm tin vào Ngài, khi ta để lòng mình tràn ngập yêu thương.
Chỉ cần lòng an tịnh, Tết tự khắc sẽ vui.
Chỉ cần biết tạ ơn Chúa vì những gì mình đang có, chỉ cần sống chậm lại để cảm nhận hồng ân của Ngài, chỉ cần biết yêu thương, sẻ chia nhiều hơn, thì dù Tết đơn sơ đến đâu, lòng ta vẫn thấy đủ đầy.
Hãy bỏ đi bao gánh nặng, để bình yên tự ghé ngồi. Đừng để những bộn bề làm ta quên mất ý nghĩa thực sự của Tết. Hãy để Chúa là mùa xuân trong lòng ta, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày tràn đầy hạnh phúc và ân sủng.
Vì có Chúa là có tất cả. Và có Chúa, mùa xuân của ta sẽ luôn vĩnh cửu.
Lm. Anmai, CSsR
TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC – KHÔNG ĐẾN TỪ NHỮNG MÓN QUÀ XA HOA, MÀ LÀ TỪ SỰ QUAN TÂM CHÂN THÀNH
Tình yêu là gì? Đó không phải là những lời nói hoa mỹ, không phải là những món quà đắt tiền, không phải là những cuộc vui xa hoa hay những hứa hẹn ngọt ngào. Tình yêu đích thực nằm trong những điều giản dị nhất, trong sự quan tâm chân thành, trong những hành động nhỏ bé nhưng chứa đựng cả một tấm lòng.
Có nhiều người nghĩ rằng yêu một ai đó nghĩa là sẵn sàng tặng họ những món quà đắt tiền, là cố gắng chiều chuộng họ bằng những điều xa hoa. Nhưng rồi bạn sẽ hiểu, người yêu bạn nhiều nhất không phải là người sẽ tặng bạn một món quà xa xỉ khi bạn giận dỗi, mà là người sẽ vì bạn nấu một bát cháo thịt băm đơn giản khi bạn ốm.
Trong một mối quan hệ, có những người nghĩ rằng chỉ cần mua quà, chỉ cần đưa tiền, chỉ cần tạo ra những điều xa hoa là đủ để thể hiện tình yêu. Nhưng khi bạn yếu đuối, khi bạn mệt mỏi, khi bạn nằm co ro vì cơn sốt, thứ bạn cần không phải là một món quà đắt tiền, mà là một người biết lo lắng, biết chăm sóc, biết sẵn sàng ở bên bạn trong những lúc bạn yếu lòng nhất.
Người thực sự yêu bạn không phải là người chỉ tìm cách làm bạn vui trong những khoảnh khắc thoáng qua, mà là người sẵn lòng bước vào những lúc khó khăn nhất của bạn mà không rời xa. Đó là người biết gấp lại những kế hoạch riêng để chăm sóc bạn khi bạn cần, biết dừng lại để lắng nghe bạn ngay cả khi không có gì quá đặc biệt xảy ra.
Bạn có thể giận dỗi vì một điều nhỏ nhặt, có thể mong chờ một món quà để nguôi giận, nhưng đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra rằng thứ làm trái tim bạn cảm động nhất không phải là một chiếc túi hàng hiệu hay một món quà đắt tiền, mà là một người sẵn lòng đứng bếp, nấu cho bạn một bát cháo khi bạn chẳng còn chút sức lực nào.
Người yêu bạn thực sự không chỉ quan tâm đến cảm xúc nhất thời của bạn, mà còn quan tâm đến sức khỏe, đến niềm vui sâu xa, đến sự an yên trong tâm hồn bạn. Họ không mua quà để che lấp lỗi lầm, mà họ chọn cách dành thời gian, dành sự quan tâm để bù đắp cho bạn bằng chính sự chân thành.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng là những ngày vui, không phải lúc nào cũng là những chuyến du lịch lãng mạn, không phải lúc nào cũng là những bữa ăn xa hoa. Có những ngày bạn chỉ cần một ai đó ở bên, giúp bạn lấy hộp thuốc, pha cho bạn một cốc nước ấm, xoa nhẹ lưng bạn khi bạn đau đầu mệt mỏi.
Người yêu bạn thực sự không chỉ là người xuất hiện trong những bức ảnh đẹp, không chỉ là người tặng bạn những món quà đắt giá, mà là người sẽ cùng bạn bước qua những ngày bình thường nhất, cùng bạn vượt qua những lúc khó khăn nhất.
Có thể một bát cháo thịt băm chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó chứa đựng cả một tấm lòng, cả sự quan tâm, cả một tình yêu không cần phô trương nhưng lại chân thật nhất.
Cuộc đời quá ngắn để ta cứ mãi chạy theo những điều xa vời, mà bỏ quên những giá trị giản dị nhưng sâu sắc nhất của tình yêu. Người yêu bạn thực sự không phải là người chỉ biết vung tiền để làm bạn vui, mà là người biết dành thời gian để quan tâm đến những điều nhỏ bé của bạn.
Hãy trân trọng người có thể nấu cho bạn một bát cháo khi bạn ốm, người sẵn lòng ở bên bạn không chỉ trong những ngày tươi đẹp mà cả trong những ngày bạn yếu đuối nhất. Vì tình yêu đích thực không được đo bằng tiền bạc, mà được đo bằng những khoảnh khắc yêu thương chân thành mà ta dành cho nhau.
Lm. Anmai, CSsR
TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC – SẺ CHIA CHỨ KHÔNG CHỈ ĐÒI HỎI
Trong cuộc sống, ai cũng mong muốn được yêu thương, được trân trọng và tìm thấy một người thật lòng với mình. Nhưng tình yêu đích thực không chỉ thể hiện qua những lời nói ngọt ngào hay những cử chỉ lãng mạn nhất thời. Nó không nằm ở những món quà xa hoa hay những lời hứa hẹn viển vông. Tình yêu thật sự là sự sẻ chia, là sự đồng hành trong từng khoảnh khắc bình dị nhất của cuộc sống.
Có người cho rằng yêu một ai đó là ngồi chờ đợi họ làm mọi thứ cho mình, rồi tận hưởng kết quả. Nhưng người thực sự yêu bạn không phải là người chỉ ngồi đợi món ăn bạn nấu xong để dọn lên bàn, mà là người sẽ cùng bạn vào bếp, cùng nhau nấu nướng trong niềm vui, cùng lau dọn, cùng sẻ chia từng công việc nhỏ bé mà đời sống hằng ngày đặt ra.
Có những người chỉ biết đón nhận mà không bao giờ trao đi. Họ muốn được yêu thương nhưng lại không biết cách yêu thương người khác. Họ đòi hỏi người kia phải hi sinh vì mình nhưng lại không sẵn lòng cùng nhau gánh vác những khó khăn trong cuộc sống. Tình yêu như thế không phải là tình yêu thật sự, mà chỉ là một sự lệ thuộc, một mối quan hệ ích kỷ, nơi mà một người chỉ biết hưởng thụ còn người kia cứ mãi hi sinh.
Người thực sự yêu bạn không phải là người chỉ chờ bạn nấu ăn xong mới khen ngon, mà là người cùng bạn rửa rau, cắt gọt, cùng trò chuyện trong gian bếp, rồi sau đó dọn bàn và rửa chén cùng bạn. Tình yêu không phải là một người làm hết và một người chỉ tận hưởng. Tình yêu là sự san sẻ, là cùng nhau tạo nên những khoảnh khắc hạnh phúc, dù đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.
Cuộc sống không chỉ có những ngày vui mà còn có những thử thách, khó khăn. Một mối quan hệ bền vững không phải là khi cả hai chỉ biết hưởng thụ những điều tốt đẹp, mà là khi họ cùng nhau gánh vác những lo toan, cùng nhau vượt qua sóng gió.
Tình yêu thực sự không phải là:
Một người luôn phải nỗ lực để giữ gìn, còn người kia thì hờ hững.
Một người làm tất cả, còn người kia chỉ biết tận hưởng.
Một người chịu đựng, còn người kia vô tâm.
Người thực sự yêu bạn sẽ không để bạn một mình đối mặt với công việc, với khó khăn hay mệt mỏi. Họ sẽ ở đó, dù chỉ là những điều nhỏ bé: giúp bạn nhặt rau, rửa bát, lau nhà hay đơn giản là ngồi bên cạnh, cùng bạn chia sẻ niềm vui, nỗi buồn.
Hạnh phúc không nằm ở những điều lớn lao mà nằm trong chính những điều bình dị nhất. Một bữa cơm giản dị nhưng cả hai cùng nấu sẽ ngon hơn một bàn tiệc sang trọng mà chỉ có một người bỏ công sức chuẩn bị. Một lời động viên nhẹ nhàng trong lúc khó khăn còn giá trị hơn cả ngàn lời hoa mỹ khi mọi thứ đã yên bình.
Người thực sự yêu bạn không phải là người chỉ chờ đợi bạn hi sinh, mà là người sẵn lòng bước vào cuộc sống của bạn, cùng bạn chia sẻ, cùng bạn vun đắp hạnh phúc.
Tình yêu không phải là ngồi yên và hưởng thụ, mà là cùng nhau xây dựng, cùng nhau cố gắng. Vì vậy, nếu bạn tìm được một người không chỉ đợi bạn nấu ăn mà sẵn sàng cùng bạn vào bếp, cùng bạn trải nghiệm từng điều nhỏ bé trong cuộc sống, hãy trân trọng người đó, vì đó chính là tình yêu đích thực.
Lm. Anmai, CSsR
CẨN THẬN : ĐỪNG TÍNH HẾT PHẦN CỦA CHÚA CHỚ !
Con người là thụ tạo tuyệt vời nhất trong công trình sáng tạo của Chúa. Thế nhưng rồi dù sao đi chăng nữa cong người vẫn luôn luôn yếu đuối và mong manh trước phong ba bão táp của cuộc đời và yếu đuối vì cái thân phận mỏng manh.
Là người Kitô hữu, chúng ta luôn cậy vào Chúa nhưng trong thực tế có khi chúng ta quá cậy dựa vào sức của mình để rồi quên đi phần của Chúa và loại Chúa ra khỏi đời mình khi mình thành công, đạt được nhiều điều trong cuộc sống.
Một lời chứng rất sống động từ cô hàng xóm về chuyện biết ơn. Con của cô sinh thiếu tháng, được ơn chữa lành. Những người cầu nguyện cho cô ở trong họ đạo cảm tạ Chúa và cô cũng cảm tạ Chúa. Rất thực lòng : Cha ! Con có nói lời cảm ơn Chúa nhưng trong lòng con thì không vì lúc đó con làm ăn thành đạt và con không quan tâm đến Chúa lắm. Miệng thì tạ ơn mà lòng thì không.
Mới đây, bỉ nhân may mắn dò ra bệnh. Kết quả vẫn còn chờ đợi ở phía trước. Có một điều lạ là tâm thức rất bình an. Bình an nhưng sợ đau vì lẽ gần đây phải chụp thuốc mê để sinh thiết rồi làm đủ kiểu để xác minh bệnh. Thật sự thì bình an lắm. Thế nhưng những người thân quen và gia đình hay là người quý mến thật sự thì lo cho Cha.
Câu chuyện mà bỉ nhân viết lên đây đó là không có gì phải lo. Bỉ nhân xác tín rằng nếu mình lo thì đâu còn phần của Chúa lo. Căn bệnh nếu như nguy hiểm lắm thì phải xử lý cái chân bệnh. Mà nếu xử lý thì mình vẫn còn 1 chân và người vẫn còn nguyên mà. Xung quanh mình có nhều người nặng hơn mình mà ? Thế cho nên bình tĩnh mà sống. Với xác tín như thế, bỉ nhân bình an sống và để mọi chuyện Chúa lo như chuyện phát hiện bệnh.
Một ngày đẹp trời, Thầy bấm huyệt phát hiện ra. Phải chăng là Chúa gửi Thầy đến để Thầy tìm thấy bệnh còn hơn là ủ bệnh mà không biết.
Câu chuyện về Thầy đó vui lắm ! Thầy và gia đình thích đến Nhà Thờ Chợ Quán để dự Lễ vì nhận ơn Toàn Xá trong Năm Thánh. Cảm động với cái gia đình nhỏ đó lắm ! Vợ và 3 cô công chúa siêng năng dự Thánh Lễ mỗi khi có thể (Thánh Lễ ngày thường). Cô vợ theo theo đạo của Thầy 4 năm mới đám cưới. Lòng tin của người vợ hiền ngày càng xác tín vào Chúa. Thầy kể là Nhà Thờ Chợ Quán ngày mùng 3 Tết có tổ chức Thánh Lễ cầu cho công ăn việc làm. Thầy mang dụng cụ chữa bệnh lên để … xin Chúa thánh hóa.
Ý tưởng của Cha xứ tuyệt vời ! Thầy và nhiều người khác cũng dâng công cụ để Chúa thánh hóa. Cũng nhờ công cụ và đôi tay và nhất là sự nhiệt huyết của Thầy mà bỉ nhân tìm ra bệnh.
Nếu như ngày hôm đó, bỉ nhân dự Lễ chắc có lẽ để dưới chân Bàn Thờ cái máy vi tính cũ mới tậu cách đây vài hôm để xin Chúa thánh hóa công việc của bỉ nhân.
Cũng như bệnh tình, bỉ nhân luôn tín thác đôi tay vào Chúa để từ đôi tay và khối óc mà Chúa cho đó bỉ nhân gõ lên bàn phím những dòng chữ để nối mạng với Trời và với người. Xin dâng lên Chúa đôi tay, khối óc và con tim để kết nối con người với Chúa và với nhau.
Nhiều người hỏi bài viết và ý tưởng ở đâu Cha có ? Ơ hay ! Chúa cho mà ! Hơn 20 năm qua như con ong gửi những dòng mật ngọt cho đời và cho người.
Bệnh tật, sức khỏe, bài viết … tất cả đều để cho Chúa tính. Bỉ nhân luôn xác tín rằng có Chúa lo ! Đừng lo quá Chúa không có phần để lo !
Với xác tín như thế, xin anh chị em trong năm nay cứ tín thác vào Chúa để Chúa lo.
Ngày mùng 1 Tết solo bài hát Hãy ký thác đường đời cho Chúa với xác tín : Bạn hãy ký thác đường đời cho Chúa ! Và Chúa chính Chúa người sẽ ra tay !
Mọi người ơi ! Đừng tính quá hết phần Chúa tính nhé ! Mà con người của chúng ta mỏng giòn yếu đuối lắm, tính cũng chẳng được gì đâu.
Lm. Anmai, CSsR