Mẹ là nữ tu, con trai là Giám Mục: Câu chuyện khó tin của nữ tu Sebastiana
- T6, 12/09/2025 - 05:29
- Lm Anmai, CSsR
Mẹ là nữ tu, con trai là Giám Mục: Câu chuyện khó tin của nữ tu Sebastiana
Lịch sử Giáo Hội Công Giáo là một kho tàng vô tận những câu chuyện về ơn gọi, những hành trình đức tin phi thường chứng minh cho sự quan phòng đầy sáng tạo và bất ngờ của Thiên Chúa. Có những ơn gọi được ươm mầm từ thuở ấu thơ, lại có những ơn gọi bừng cháy sau một cuộc hoán cải ngoạn mục. Nhưng có lẽ, hiếm có câu chuyện nào lại thách thức những quan niệm thông thường của chúng ta về vai trò, thứ tự và thời điểm của một ơn gọi cho bằng câu chuyện của Nữ tu Sebastiana và người con trai của bà, Đức Tổng Giám mục Aldo Cavalli. Một người mẹ trở thành nữ tu, một người con trai trở thành Giám mục. Một người mẹ, theo lẽ tự nhiên là người sinh thành và dưỡng dục, lại quỳ gối khiêm tốn để nhận phép lành từ chính người con trai mà mình đã mang nặng đẻ đau, người giờ đây mang trong mình chức vụ Tông đồ.
Câu chuyện này, thoạt nghe qua, có vẻ như một nghịch lý, một sự đảo lộn trật tự đầy “khó tin”. Nhưng khi chiêm ngắm sâu hơn dưới ánh sáng đức tin, nó không còn là một nghịch lý, mà trở thành một biểu tượng sống động, một bài giáo lý hùng hồn về sự tự do vô biên của Thiên Chúa trong việc mời gọi, về vẻ đẹp của những con đường nên thánh đa dạng, và về một tình yêu được thanh luyện và nâng lên một tầm mức siêu nhiên. Đây không chỉ là một giai thoại độc đáo, mà là một bài suy niệm sâu sắc về bản chất của ơn gọi và mầu nhiệm hiệp thông trong lòng Giáo Hội.
Trước khi khoác lên mình tấm áo dòng đơn sơ của Dòng Phan Sinh Thánh Antôn và mang cái tên Sebastiana, bà là Giuseppina Cavalli, một người vợ, một người mẹ như bao người phụ nữ Ý bình thường khác. Cuộc đời bà ban đầu đi theo một con đường ơn gọi quen thuộc và cao quý: ơn gọi Hôn nhân và Gia đình. Bà đã sống trọn vẹn ơn gọi này với tất cả tình yêu và trách nhiệm, cùng chồng xây dựng một tổ ấm, sinh thành và dưỡng dục những người con, trong đó có cậu bé Aldo. Gia đình Cavalli là một gia đình Công giáo, nơi hạt giống đức tin được gieo vãi trong tâm hồn những đứa trẻ qua lời kinh sớm tối, qua những gương sáng của đời sống thường ngày. Bà Giuseppina đã chu toàn sứ mạng đầu tiên và nền tảng nhất của mình: trao ban sự sống thể chất và nuôi dưỡng sự sống đức tin cho con cái.
Thế nhưng, thánh giá đã bất ngờ ập đến cuộc đời bà khi người chồng thân yêu qua đời, để lại bà một mình với gánh nặng nuôi dạy con cái. Trong nỗi đau của một người vợ góa, bà đã không gục ngã. Bà đã biến đau thương thành sức mạnh, biến sự thiếu vắng của người bạn đời thành một sự gắn bó mật thiết hơn với Thiên Chúa. Chính trong giai đoạn thử thách này, một tiếng gọi khác, một lời mời gọi âm thầm nhưng tha thiết đã bắt đầu vang lên trong tâm hồn bà. Đó là tiếng gọi của một tình yêu lớn hơn, một sự dâng hiến trọn vẹn hơn.
Tuy nhiên, điều đáng khâm phục nhất nơi bà Giuseppina chính là sự khôn ngoan và lòng kiên nhẫn. Bà không vội vã đáp lại tiếng gọi mới này. Bà hiểu rằng, trách nhiệm làm mẹ của bà chưa kết thúc. Thiên Chúa đã trao cho bà những người con, và bà phải chu toàn bổn phận đó cho đến cùng. Bà đã tiếp tục hy sinh, làm việc và nuôi dạy các con cho đến khi tất cả đều trưởng thành, có thể tự lập và vững vàng trên con đường của riêng mình. Chỉ sau khi đã hoàn tất trọn vẹn sứ mạng làm mẹ trong bậc gia đình, bà mới cảm thấy tự do để đáp lại lời mời gọi mà Thiên Chúa đã dành riêng cho bà.
Ở tuổi ngoài 50, một độ tuổi mà nhiều người bắt đầu nghĩ đến việc nghỉ ngơi, an hưởng tuổi già bên con cháu, bà Giuseppina đã đưa ra một quyết định can đảm: bà sẽ vào tu viện. Quyết định này chắc chắn đã gây ra một sự ngạc nhiên lớn cho con cái và những người xung quanh. Nhưng đó không phải là một quyết định bồng bột, mà là kết quả của một quá trình phân định lâu dài trong cầu nguyện. Bà đã can đảm thưa lên tiếng “Xin Vâng” lần thứ hai trong đời, một tiếng “Xin Vâng” không phải để bắt đầu một gia đình mới, mà để thuộc trọn về Gia Đình của Thiên Chúa. Bà trở thành Nữ tu Sebastiana, bắt đầu một cuộc đời mới trong sự khó nghèo, khiết tịnh và vâng phục, hiến dâng những năm tháng còn lại của cuộc đời để cầu nguyện và phục vụ.
Trong khi người mẹ đang sống trọn vẹn ơn gọi gia đình, thì hạt giống ơn gọi linh mục cũng đã nảy mầm trong tâm hồn người con trai, Aldo. Chắc chắn rằng, chính đời sống đức tin sâu sắc của người mẹ đã là mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng ơn gọi của con. Cậu đã lớn lên trong một môi trường mà ở đó, tình yêu Thiên Chúa không phải là một khái niệm trừu tượng, mà là một thực tại sống động. Cậu đã chứng kiến sự hy sinh, lòng đạo đức và niềm tin phó thác của mẹ mình, đặc biệt là sau khi cha qua đời.
Aldo Cavalli đã đáp lại tiếng Chúa gọi, bước vào chủng viện và sau đó được thụ phong linh mục. Hai mẹ con, mỗi người một con đường, nhưng cùng chung một hướng đích là Nước Trời. Mẹ là một giáo dân sống giữa đời, con là một linh mục phục vụ Dân Chúa. Rồi hành trình ơn gọi của người con tiếp tục thăng tiến. Cha Aldo Cavalli được gọi vào ngành ngoại giao của Tòa Thánh, phục vụ tại nhiều quốc gia khác nhau. Và rồi, một ngày trọng đại đã đến: ngài được Đức Thánh Cha bổ nhiệm làm Giám mục, Sứ thần Tòa Thánh.
Ngày lễ tấn phong Giám mục của Đức cha Aldo Cavalli chính là khoảnh khắc mà câu chuyện “khó tin” này đạt đến đỉnh điểm của vẻ đẹp mầu nhiệm. Trong một thánh đường trang nghiêm, trước sự hiện diện của các Hồng y, Giám mục và đông đảo giáo dân, người con trai quỳ xuống để được đặt tay, để lãnh nhận sự viên mãn của chức tư tế thừa tác. Và rồi, trong phần cuối Thánh lễ, khi vị tân Giám mục đi ban phép lành đầu tay cho cộng đoàn, một hình ảnh đã làm rung động mọi con tim: một nữ tu già, trong bộ tu phục giản dị của dòng Phan Sinh, đã khiêm tốn tiến lên và quỳ gối trước vị tân Giám mục. Nữ tu đó chính là Mẹ Sebastiana. Người con trai, giờ đây trong phẩm phục của một vị Tông đồ, đã đặt tay lên đầu và ban phép lành cho chính người mẹ đã sinh ra mình.
Trong khoảnh khắc ấy, trật tự của tự nhiên và trật tự của ân sủng đã gặp nhau một cách diệu kỳ. Theo luật tự nhiên, mẹ là nguồn cội, con là hoa trái; mẹ luôn ở một vị thế cao hơn để ban phúc lành cho con. Nhưng trong luật của ân sủng và trong cơ cấu phẩm trật của Giáo Hội, người con trai giờ đây là một Giám mục, một người cha thiêng liêng, một hiện thân của Chúa Kitô Mục Tử. Người mẹ, dù là mẹ, vẫn là một thành viên trong đoàn chiên được trao phó cho ngài. Chính Đức Tổng Giám mục Aldo Cavalli sau này đã diễn tả cảm nghiệm này một cách tuyệt vời: ngài cảm thấy mình được nối kết với mẹ bằng “một mối dây liên kết kép của tình yêu: mối dây tự nhiên và mối dây của ân sủng siêu nhiên.”
Câu chuyện của mẹ con Nữ tu Sebastiana không chỉ là một giai thoại cảm động. Nó là một bài học thần học sống động, khai mở cho chúng ta nhiều chiều kích sâu sắc của đức tin:
· Ơn gọi không có giới hạn tuổi tác: Câu chuyện này đập tan định kiến cho rằng đời sống thánh hiến chỉ dành cho người trẻ. Thiên Chúa có thể mời gọi một tâm hồn vào bất cứ lúc nào trong cuộc đời họ. Lời mời gọi của Ngài không bị chi phối bởi những con số của lịch Gregorian. Điều này mang lại một niềm hy vọng lớn lao cho những người góa bụa, những người lớn tuổi cảm thấy rằng “thời gian vàng” để dâng mình cho Chúa đã qua. Câu chuyện của Nữ tu Sebastiana khẳng định rằng, không bao giờ là quá trễ để đáp lại tình yêu của Thiên Chúa một cách triệt để.
· Vẻ đẹp bổ túc giữa ơn gọi Hôn nhân và Đời Thánh hiến: Cuộc đời của Nữ tu Sebastiana cho thấy hai ơn gọi này không đối nghịch nhau, mà có thể là hai giai đoạn nối tiếp nhau trong một hành trình yêu thương. Những nhân đức mà bà đã tôi luyện trong đời sống hôn nhân – sự kiên nhẫn, lòng hy sinh, sự chăm sóc ân cần, tình yêu quảng đại – không hề mất đi khi bà vào tu viện. Trái lại, chúng trở thành nền tảng vững chắc cho đời sống cộng đoàn và sứ vụ của một nữ tu. Tình mẫu tử của bà không bị xóa bỏ, mà được thăng hoa và mở rộng ra, để bà trở thành người mẹ thiêng liêng cho nhiều tâm hồn khác.
· Mầu nhiệm về vai trò của người linh mục và Giám mục: Hình ảnh người mẹ quỳ gối trước người con Giám mục là một bài học trực quan nhất về bản chất của chức tư tế thừa tác. Linh mục và Giám mục, qua bí tích Truyền Chức Thánh, hành động “in persona Christi Capitis” (trong cương vị Chúa Kitô là Đầu). Các ngài trở thành những người cha thiêng liêng của cộng đoàn, bất kể tuổi tác hay mối quan hệ huyết thống. Sự khiêm tốn của Nữ tu Sebastiana khi nhìn nhận vai trò thiêng liêng của con mình là một biểu hiện của đức tin trưởng thành và sự kính trọng sâu sắc đối với bí tích mà Chúa đã thiết lập.
· Sự hiệp thông của các thánh là một thực tại hữu hình: Mối tương quan giữa mẹ con nhà Cavalli là một biểu tượng tuyệt đẹp của sự hiệp thông trong Giáo Hội. Một người mẹ dâng lời cầu nguyện hằng ngày trong tu viện cho sứ vụ của người con Giám mục đang phục vụ ở khắp nơi trên thế giới. Một người con Giám mục dâng Thánh lễ hằng ngày, nhớ đến người mẹ nữ tu của mình. Tình yêu tự nhiên của họ đã được thánh hiến, trở thành một nguồn ân sủng nâng đỡ cho nhau và cho cả Giáo Hội.
Câu chuyện “khó tin” của Nữ tu Sebastiana và Đức Tổng Giám mục Aldo Cavalli, cuối cùng, lại là một câu chuyện rất thật về quyền năng và tình yêu của Thiên Chúa. Nó thật ở chỗ nó cho thấy Thiên Chúa không ngừng mời gọi con người vào một cuộc phiêu lưu tình yêu với Ngài, một cuộc phiêu lưu vượt lên trên mọi dự tính và logic của con người. Nó thật ở chỗ nó chứng minh rằng không có một kịch bản duy nhất cho con đường nên thánh.
Cuộc đời của Nữ tu Sebastiana là một lời nhắn nhủ đến tất cả chúng ta: hãy luôn mở lòng ra trước những lời mời gọi bất ngờ của Chúa, dù chúng ta đang ở bất kỳ độ tuổi hay hoàn cảnh nào. Hành trình của Đức Tổng Giám mục Aldo Cavalli lại cho thấy hoa trái của ơn gọi có thể nảy sinh từ những mảnh đất đức tin khiêm tốn nhất. Và hình ảnh cuối cùng, hình ảnh người mẹ quỳ gối trước người con, là một bài ca bất tận về sự khiêm hạ, về mầu nhiệm của Giáo Hội, và về một tình yêu mang hai dòng chảy tự nhiên và siêu nhiên, hòa quyện vào nhau để làm vinh danh Thiên Chúa. Câu chuyện của các ngài mãi mãi là một nguồn cảm hứng, một lời khẳng định rằng với Thiên Chúa, không có gì là không thể, và những câu chuyện “khó tin” nhất lại thường là những nơi Ngài tỏ bày quyền năng và tình yêu của Ngài một cách rõ ràng nhất.
Lm. Anmai, CSsR