Nhảy đến nội dung

Môn đệ vô danh - Con người của cứu rỗi

MÔN ĐỆ VÔ DANH

“Ông đã thấy và đã tin!”.

Một tác giả vô danh nói, “Niềm tin nhỏ đưa linh hồn bạn lên thiên đàng, niềm tin lớn đưa thiên đàng xuống tận linh hồn bạn!”.

Kính thưa  Anh Chị em,

Hơn cả tác giả vô danh kia, Tin Mừng hôm nay cho thấy một điều gì đó ‘hơn cả thiên đàng’ mà người ‘môn đệ vô danh’ của Tin Mừng thứ tư có được ! Thật bất ngờ, hai ngày sau lễ Giáng Sinh, Giáo Hội cho con cái đọc Phúc Âm của lễ Phục Sinh; bởi lẽ, hôm nay,Giáo Hội kính nhớ thánh sử Gioan tông đồ, một chứng nhân phục sinh.

Theo truyền thống, Gioan được đồng nhất với “môn đệ kia” vốn được đề cập trong Lời Chúa hôm nay. Môn đệ này thực sự không bao giờ được đặt tên trong Tin Mừng thứ tư, ông luôn được gọi đơn giản là “người Chúa Giêsu yêu”; vậy mà, ‘môn đệ vô danh’ này luôn là môn đệ mẫu mực đáng cho chúng ta ao ước ! Điều này không có nghĩa là Chúa Giêsu tuyệt đối yêu người này hơn các môn đệ khác; trong Tiệc Ly, Ngài nói với tất cả môn đệ, “Như Cha đã yêu Thầy, Thầy yêu mến các con”. Tất cả các môn đệ, kể cả chúng ta, đều là môn đệ dấu yêu của Chúa Giêsu ! Dẫu thế, Phúc Âm thứ tư vẫn cho biết, ‘môn đệ vô danh’ này đã đáp lại tình yêu Thiên Chúa hiện diện trong Chúa Giêsu một cách trọn vẹn hơn các môn đệ khác. Bằng chứng là, đang khi tất cả bỏ chạy, môn sinh nam giới duy nhất này vẫn đứng dưới chân thập giá với nhóm phụ nữ. Dù là một ‘môn đệvô danh’, nhưng đây là một môn đệ thuỷ chung, trung tín mà mỗi người chúng ta cần học đòi noi theo.

Tin Mừng hôm nay cho thấy, tình yêu trung thành của môn đệ này đối với Thầy đã cho phép ông nhận ra sự hiện diện của Chúa Giêsu nhanh hơn những người khác. Cả Phêrô và ông đều nhìn thấy ngôi mộ trống với những dải vải liệm được gấp gọn; tuy nhiên, chỉ với môn đệ này, tác giả Tin Mừng viết, “Ông đã thấy và đã tin!”. Môn đệ này nhận ra sự hiện diện của ‘một  Ai đó ’trong mộ rỗng này. Tất cả chúng ta được mời gọi nhìn mọi sự bằng đôi mắt của người môn đệ yêu dấu này, đôi mắt trung thành của một tình yêu bền bỉ đối với Thầy. Một đôi mắt như thế cho phép chúng ta nhận ra sự hiện diện của Chúa Phục Sinh, ngay trong những khoảng không trống rỗng đời mình, những khoảng không dường như không có sự sống và hy vọng.

“Ông đã thấy và đã tin!”. Môn đệ này đã thấy gì? Bài đọc thứ nhất hôm nay trả lời cho câu hỏi thú vị đó, “Điều chúng tôi đã nghe, điều chúng tôi đã thấy tận mắt, điều chúng tôi đã ngắm nhìn và tay chúng tôi đã chạm đến, đó là Ngôi Lời hằng sống”. Ôi, ‘phía sau hậu trường’ máng cỏ, môn đệ này mời chúng ta chiêm ngắm Ngôi Lời Nhập Thể hằng sống; ‘phía sau hậu trường’ ngôi mộ trống, môn đệ này mời chúng ta tin nhận Đấng Phục Sinh hằng sống! Đấng mà từ nguyên thuỷ, đã có; Đấng hằng ở với Cha; Đấng là Ánh Sáng và là Sự Sống! Đó chính là Chúa Giêsu, Đấng mà môn đệ này đã nghe, đã thấy, đã chạm đến; là Ngôi Lời, Con Thiên Chúa đã mặc lấy xác phàm hèn yếu như chúng ta mà đại lễ Giáng Sinh vừa mừng kính, cũng là Đấng Phục Sinh đang sống, đang hoạt động với Thánh Thần trong Hội Thánh của Ngài.

Anh Chị em,

“Ông đã thấy và đã tin!”. Sở dĩ thấy ngôi mộ trống mà ông vẫn tin; vì lẽ suốt cả cuộc đời, môn đệ này đã để cho những gì ông thấy nơi Thầy mình đi vào trí, vào tim. Từ đó, ông khám phá dần,Ngài là ai. Vì thế, ông bình tâm trong khủng hoảng. Cũng thế, đầu mùa Giáng Sinh, khi cho con cái lắng nghe Tin Mừng Phục Sinh, Giáo Hội muốn hỏi mỗi người, “Con thấy gì?”.Thấy con người nhẫn tâm đẩy người nghèo ra tận đồng vắng; thấy nhân loại ác tâm treo người thánh lên giá tội nhân! Đổi lại sự vô tâm, Giáo Hội cho thấy không chỉ tình yêu trung tín của Gioan, nhưng là tình yêu khôn lường của Thiên Chúa dành cho tôi và bạn. Ánh mắt xót thương của Ngài đang nhìn chúng ta trong cảnh khốn cùng của thời cuộc, của dịch bệnh, của linh hồn mỗi người. Ngài đang thổn thức, cảm thông, đỡ nâng, hầu chúng ta đủ sức đi hết đường đời một cách thánh thiện. Đúng thế, chỉ người ‘môn đệ vô danh’ mới biết trầm mình và dám trầm lắng để thấy Chúa đang nhìn, đang yêu; và ánh mắt của Ngài sẽ làm cho người môn đệ ngày càng ước ao sống ẩn danh hơn. 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin ban cho con một trái tim yêu mến, một đức tin tinh tường của người ‘môn đệ vô danh’; một người đã nghe, đã thấy, đã ngắm nhìn và đã sờ đụng Ngôi Lời hằng sống!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**********

CON NGƯỜI CỦA CỨU RỖI

“Cha mẹ không biết Con phải lo việc của Cha Con sao?”.

Charles Swindoll nói, “Sự bận rộn huỷ hoại các mối quan hệ; nó thay thế nồng nàn bằng hời hợt; nuôi sống bản ngã, nhưng lại bỏ đói con người bên trong; lấp đầy một lịch làm việc,nhưng phá vỡ một gia đình ! Cứ bận rộn như thế, mãi mãi không bao giờ bạn là một ‘con người của cứu rỗi!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa lễ Thánh Gia Thất mời gọi chúng ta khởi đi từ những gì căn bản nhất trong gia đạo để chiêm ngắm một gia đình thánh; trong đó, những ‘con người của cứu rỗi’ hướng đến một ‘gia đình cứu rỗi ’ rộng lớn hơn. Một ý tưởng tích cực trái ngược vớicảnh báo của Charles Swindoll.

Bài đọc Huấn Ca cho biết nền tảng đạo đức của một gia đình; ở đó, “Thiên Chúa suy tôn người cha trong con cái; quyền lợi bà mẹ, Ngài củng cố trên đoàn con”; bài đọc gần như chỉ nói đến đạo làm con, “Ai yêu mến cha mình, thì đền bù tội lỗi; ai thảo kính mẹ mình, thì như người thu được một kho tàng”.Sang bài đọc thứ hai, giáo huấn của thánh Phaolô càng cụ thể và chi tiết hơn; trong đó, những đức tính không thể thiếu để mỗi thành viên gia đình có thể sống các mối tương quan đẹp ý Thiên Chúa, “Hỡi các bà vợ, hãy phục tùng chồng trong Chúa cho phải phép. Hỡi những người chồng, hãy yêu thương vợ mình. Hỡi những người con, hãy vâng lời cha mẹ trong mọi sự. Hỡi những người cha, đừng nổi cơn phẫn nộ với con cái!”. Thánh Vịnh đáp ca xem đó là một gia đình kính sợ Chúa, “Phúc thay những bạn nào tôn sợ Thiên Chúa, bạn nào ăn ở theo đường lối của Người!”.Thế nhưng, tất cả dường như chỉđể chuẩn bị cho một gia đình cứu rỗi gồmnhững ‘con người của cứu rỗi’ mà Thiên Chúa kỳ vọng.

Để hiểu rõ ý nghĩa của hai cụm từ ‘gia đình cứu rỗi’ và ‘con người của cứu rỗi’, Tin Mừng hôm nay kể lại câu chuyện lạc mất Con trong đền thờ. Sau ba ngày tìm kiếm, Maria và Giuse gặp lại Con; những lời của Con đã khiến hai đấng bối rối; thế nhưng, đây là những lời giúp chúng ta hiểu ra,‘con người của cứu rỗi’ là gì,“Cha mẹ không biết Con phải lo việc của Cha Con sao?”. Luca viết tiếp, “Bấy giờ Người theo hai ông bà trở về Nazareth, và vâng phục hai người”. Chính sự vâng phục ấu thời của trẻ Giêsu lại chuẩn bị cho sự vâng phục mang tính cứu rỗi mai ngày. Giáo Lý Hội Thánh số 532 viết, “Sự vâng lời của Chúa Giêsu đối với cha mẹ hợp pháp của Ngài đã hoàn thành trọn vẹn điều răn thứ tư; đó là hình ảnh của việc Ngài vâng phục Cha trên trời như con thảo. Sự vâng phục thường nhật của Ngài đối với thánh Giuse và Đức Maria công bố, đồng thời, báo trước sự vâng phục của Thứ Năm Tuần Thánh, “Không phải theo ý Con”. Sự vâng phục trong cuộc sống ẩn dật của Ngài đã khởi đầu công trình tái lập những gì Ađam đã phá đổ vì bất tuân phục”.

Học giả Công giáo, cha Raymond Brown, giải thích,“Sau khi nghe những lời ấy, Đức Maria không nói thêm một lời nào, nhưng ghi nhớ tất cả để suy đi nghĩ lại trong lòng. Đó là một gợi ý về những gì sẽ xảy ra sau này một khi Chúa Giêsu ‘ở trong nhà Cha’của Ngài; và sứ mệnh của Ngài thì lớn hơn bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào. Mẹ Maria hiểu ra điều này!Mẹ là hình ảnh mẫu mực cho chúng ta về ý nghĩa của việc lắng nghe Lời Chúa và sống nó như một môn đệ của Chúa Giêsu”.

Anh Chị em,

Ai trong chúng ta mà lại không muốn trở nên một ‘con người của cứu rỗi’, được lớn lên trong một ‘gia đình cứu rỗi?’. Qua Bí tích Rửa Tội, mỗi người chúng ta được Thiên Chúa đóng ấn và ban ơn; chúng ta không thiếu một ơn nào, hầu hoàn thành tất cả những gì mà Ngài có thể trông chờ. Trong mọi đấng bậc, Thiên Chúa đặt mỗi người chúng ta vào một vị trí không thể thay thế; đó có thể là một gia đình, một lớp học, hay một cộng đoàn; thậm chí, có thể là một trại cải tạo hay một nhà tù. Tất cả chúng ta có chung một sứ mệnh, được kêu gọi trở nên một ‘con người của cứu rỗi’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin đừng để con luẩn quẩn với những bận tâm tầm thường; xin giúp con ý thức, con được gọi cho một sứ mệnh, một ‘con người của cứu rỗi’ mà Chúa muốn con trở thành!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

Tác giả: