Nhảy đến nội dung

Một mình với Chúa

MỘT MÌNH VỚI CHÚA

Trong dòng chảy hối hả của cuộc đời hiện đại, nơi mà tiếng ồn từ công việc, mạng xã hội, và vô vàn mối bận tâm bên ngoài không ngừng đổ ập vào, con người dễ dàng bị cuốn đi và lạc mất trung tâm. Chúng ta khao khát bình an, nhưng lại hiếm khi dám chấp nhận sự tĩnh lặng tuyệt đối, bởi lẽ sự tĩnh lặng ấy đòi hỏi chúng ta phải đối diện với chính mình, với những tiếng nói thầm kín và cả những vết thương chưa lành trong tâm hồn. "Một mình với Chúa" không phải là một sự trốn tránh khỏi thế giới, mà là một hành trình can đảm đi vào sa mạc nội tâm, nơi mà mọi mặt nạ và vai diễn xã hội đều phải rơi xuống, chỉ còn lại sự trần trụi của linh hồn trước Đấng Tạo Hóa. Đó là lúc chúng ta thực sự bước theo dấu chân của Chúa Giêsu, Đấng đã nhiều lần lánh mình lên núi cao hoặc vào nơi hoang vắng để cầu nguyện, dạy chúng ta rằng sự cô tịch là cội nguồn của mọi sức mạnh và sứ vụ.

Sự cô tịch thiêng liêng, nếu không được hiểu đúng, có thể bị nhầm lẫn với sự cô đơn. Cô đơn là một trạng thái thiếu vắng người khác, mang theo nỗi buồn và sự trống rỗng; còn cô tịch là một sự lựa chọn chủ động, là không gian được dọn dẹp để đón tiếp và lắng nghe. Khi ta tìm về một mình với Chúa, ta không còn cô đơn nữa, vì ta đang ở trong sự hiện diện toàn vẹn nhất, sự hiện diện lấp đầy mọi khoảng trống của tâm hồn. Đây là thời điểm ân sủng, khi ta tháo gỡ những xiềng xích của sự lệ thuộc vào ý kiến người đời, vào những thành công hay thất bại tạm bợ. Chính trong khoảnh khắc “một mình” ấy, ta mới có thể nhận ra rằng giá trị đích thực của bản thân không nằm ở những gì ta làm, mà nằm ở chính việc ta là con cái yêu dấu của Thiên Chúa, được Ngài yêu thương vô điều kiện. Sự tĩnh lặng trở thành một tấm gương phản chiếu, giúp ta nhìn rõ những ưu tiên lệch lạc và những gánh nặng không cần thiết mà ta đã tự chất lên vai.

Tuy nhiên, con đường đi vào sự cô tịch hiếm khi là con đường trải hoa hồng. Khi cánh cửa phòng đóng lại, và tiếng ồn bên ngoài lắng xuống, tiếng ồn bên trong lại bắt đầu gào thét. Đó là sự trỗi dậy của những lo lắng chưa được giải quyết, những cám dỗ dai dẳng, những ký ức đau buồn, và cả những dự định không ngơi nghỉ của tâm trí. Lúc này, việc “một mình với Chúa” biến thành một cuộc chiến thiêng liêng, một cuộc thanh tẩy không khoan nhượng. Công việc của chúng ta không phải là cố gắng dập tắt những tiếng ồn ấy bằng nỗ lực của bản thân, mà là kiên nhẫn trình dâng tất cả lên cho Chúa. Giống như Môsê trên núi Sinai, chúng ta phải đứng vững trong bóng mây, chấp nhận sự thanh lọc của Thiên Chúa, để từ đó, trái tim ta không còn là nơi cư ngụ của sự hỗn loạn, mà trở thành đền thờ thánh thiện, nơi Lời Chúa được ghi khắc.

Và khi tiếng ồn bên trong dần dịu đi, linh hồn mới bắt đầu nghe được âm thanh tinh tế nhất: tiếng thì thầm của Thiên Chúa. Sự cầu nguyện chiêm niệm không phải là nói nhiều, không phải là liệt kê những lời xin xỏ, mà là ở lại, là hiện diện cách yêu thương. "Một mình với Chúa" là trở nên giống như người yêu đang ngồi bên cạnh người mình yêu, không cần trao đổi ngôn từ phức tạp, chỉ cần biết rằng mình đang được yêu và đang yêu. Trong Bí tích Thánh Thể, khoảnh khắc quỳ gối trước Chúa Giêsu Thánh Thể chính là đỉnh cao của sự cô tịch có đôi. Tại đó, Ngôi Lời đã trở nên Im Lặng, một sự Im Lặng chứa đựng mọi sự Sống và mọi Lẽ Thật. Chúng ta không làm gì cả, chỉ đơn thuần là nhìn Ngài và để Ngài nhìn ta, trao đổi ánh mắt của tình yêu vĩnh cửu. Chính trong sự "một mình" nhưng "không cô đơn" này, Thiên Chúa mới có thể uốn nắn chúng ta, chữa lành những tổn thương sâu thẳm nhất mà ta không thể tự mình chạm tới.

Sự "Một mình với Chúa" không bao giờ là vô ích. Kết quả của nó không phải là sự tự mãn thiêng liêng hay sự tách biệt khỏi nhân loại, mà là một trái tim được biến đổi. Người trở về từ sa mạc cầu nguyện luôn mang theo một nguồn sức sống mới, một tầm nhìn rõ ràng hơn về sứ mệnh của mình. Khác với sự cô tịch thế tục dẫn đến cái tôi ích kỷ, sự cô tịch với Thiên Chúa là lò luyện để tôi luyện lòng bác ái. Khi ta chạm được vào Tình Yêu Vô Biên của Chúa, ta không thể không mang tình yêu ấy đến cho những người xung quanh, đặc biệt là những người đang sống trong cô đơn và bóng tối. Sa mạc dạy ta khiêm nhường, tĩnh lặng củng cố đức tin, và sự hiện diện của Chúa ban cho ta lòng can đảm để đối diện với mọi thách thức của thế giới. Mọi công việc tông đồ, mọi sự phục vụ chân thành đều phải bắt nguồn từ những khoảnh khắc cô tịch, nơi linh hồn được tái tạo và kết hiệp.

Như thế, hành trình đi tìm sự cô tịch với Chúa là một bài tập luyện không ngừng nghỉ trong suốt cuộc đời Kitô hữu. Nó không chỉ là dành một giờ cố định mỗi ngày, mà còn là học cách tạo ra những "sa mạc nhỏ" ngay giữa cuộc sống bận rộn: một phút tĩnh tâm trước khi bắt đầu công việc, một cái nhìn lên Thánh Giá giữa những lo toan, một hơi thở sâu để gọi tên Chúa khi cơn giận dữ trào lên. Đó là việc thực hiện lời mời gọi của Tin Mừng: “Hãy vào phòng riêng, đóng cửa lại và cầu nguyện cùng Cha của con” (Mt 6,6). Căn phòng riêng ấy chính là tâm hồn chúng ta, nơi mà Thiên Chúa luôn chờ đợi, kiên nhẫn và dịu dàng, để ban cho ta sự bình an vượt lên mọi hiểu biết. Chỉ khi dám buông bỏ mọi thứ để “một mình với Chúa”, chúng ta mới thực sự tìm thấy mọi thứ.

Lm. Anmai, CSsR.

Tác giả: