Ngày cuối cùng tháng Mười Một: Dệt nên sợi nhớ, thắp lên ngọn lửa sống
- T7, 29/11/2025 - 18:46
- Lm Anmai, CSsR
NGÀY CUỐI CÙNG THÁNG MƯỜI MỘT: DỆT NÊN SỢI NHỚ, THẮP LÊN NGỌN LỬA SỐNG
Ngày hôm nay, 30 tháng Mười Một, không chỉ là một dấu gạch ngang trên cuốn lịch mà là một khoảnh khắc ảo ảnh, lơ lửng chênh vênh nơi giao thoa của thời gian và cõi vĩnh hằng. Ngoài kia, sương giăng mắc, cái lạnh đã chạm đến độ thấu xương của mùa đông sắp tới, nhưng bên trong lồng ngực, ta vẫn còn vương vấn hơi ấm vàng óng của một mùa thu đã dần trôi vào cõi mịt mùng. Đây là giờ khắc của sự chia ly và hội ngộ, nơi ta ngưng đọng dòng chảy hối hả của cuộc đời để lắng nghe tiếng thì thầm của những linh hồn đang chờ đợi. Tháng Mười Một, tháng thiêng liêng dành riêng cho sự tưởng nhớ, đang khép lại cuốn nhật ký của mình một cách chậm rãi, đầy suy tư, để lại một dấu ấn sâu đậm không chỉ trên lịch sử của Giáo hội, mà còn khắc sâu vào tiềm thức của mỗi con người, buộc ta phải đối diện với sự vô thường và tính hữu hạn.
Nếu cả tháng Mười Một được ví như một chuỗi ngày dài của sự chiêm nghiệm, nơi tâm hồn ta được mời gọi trở về với những giá trị nền tảng, thì ngày cuối cùng này chính là nốt trầm hoàn hảo, là đỉnh cao của Sự Hiệp Thông của Các Thánh. Sự tĩnh lặng của ngày cuối thu này không phải là sự yên ắng tuyệt đối, mà là sự lắng đọng của tâm hồn, buộc ta phải nhìn vào những khuôn mặt thân thương đã vĩnh viễn xa cách, cảm nhận sự vắng mặt của họ như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Trong cái lạnh ấy, ta tìm thấy hơi ấm từ ngọn nến thắp trên bàn thờ, hay nơi mộ phần, không chỉ để soi sáng nơi yên nghỉ, mà còn là biểu tượng của niềm tin mãnh liệt vào sự sống lại. Cầu nguyện cho các linh hồn không phải là một nghĩa vụ nặng nề hay một nghi thức hình thức, mà là một hành động thuần túy của tình yêu thương vượt thoát khỏi vật chất, khẳng định rằng sợi dây kết nối giữa người sống và người chết không hề bị cắt đứt. Chúng ta tin rằng, mỗi lời kinh Mân Côi, mỗi lần dâng Thánh Lễ, hay ngay cả một hành động bác ái âm thầm được dâng lên cho ý chỉ của họ, đều mang một sức mạnh thiêng liêng to lớn, là nguồn công nghiệp quý giá, là cánh tay nối dài của Lòng Thương Xót Chúa, giúp các linh hồn đang trong quá trình thanh tẩy được mau chóng về với ánh sáng vĩnh cửu.
Cái lạnh thấu xương của ngày 30/11 càng trở nên sâu sắc, càng gợi mở về bài học buông bỏ mà thiên nhiên trình bày một cách hùng hồn nhất. Khi cây cối trơ trọi chỉ còn lại những cành khô khẳng khiu, ta được mời gọi nhìn thẳng vào sự thật: mọi thứ trên đời đều là phù du, và ta cũng cần phải dọn dẹp những vướng bận, những lỗi lầm đã chất chứa suốt một năm qua để tâm hồn được thanh thoát. Sự tưởng nhớ này không chỉ đơn thuần là hồi ức, mà còn là công lý của tình yêu, là sự chấp nhận trách nhiệm thiêng liêng đối với những người đã khuất—những người không thể tự mình giúp mình mà cần đến lòng thương xót được khẩn cầu từ chúng ta. Đây là một hành động bác ái tinh thần cao cả, một sự hy sinh tinh thần không vụ lợi. Đặc biệt, việc dâng Thánh Lễ là viên đá quý ta dâng tặng cho người đã khuất, nơi sự hy sinh của Chúa Kitô được hiện tại hóa để xin ơn tha thứ và cứu độ cho họ. Nhưng không chỉ có lời kinh, những hành động tử tế, những sẻ chia chân thành với người nghèo khó trong ngày này cũng chính là những lời nguyện cầu mạnh mẽ, biến đời sống thường nhật của ta thành một lễ tế liên tục, chứng minh rằng ta đã học được bài học về tình yêu thương vô vị lợi từ những người đã ra đi.
Giờ đây, sự chuyển giao từ Tháng Cầu Hồn sang Mùa Vọng – mùa của niềm vui, ánh sáng, và sự chờ đợi – mang ý nghĩa triết lý tuyệt vời. Ta khép lại tháng dành cho sự suy niệm về cái chết không phải là lãng quên, mà là mang theo những lời cầu nguyện đã dâng để sống một cuộc đời xứng đáng hơn, chuẩn bị tâm hồn để đón mừng Ngôi Hai Thiên Chúa Giáng Sinh. Cái lạnh lẽo của cuối tháng Mười Một là cần thiết để ta trân trọng hơn sự ấm áp của Mùa Vọng; ngọn nến tưởng nhớ linh hồn giờ đây được tiếp nối và phát triển thành những ngọn nến trên Vòng Hoa Mùa Vọng, tượng trưng cho Hy Vọng, Hòa Bình, Niềm Vui và Tình Yêu. Niềm tin vào sự phục sinh đã biến nỗi đau chia ly thành niềm tin sắt đá vào ngày đoàn tụ vĩnh cửu.
Và đây chính là lời kết đẹp nhất, là thông điệp xuyên suốt của ngày ảo ảnh này: Việc tưởng nhớ những người đã khuất không phải là sự níu kéo quá khứ hay một bóng ma lạnh lẽo của những gì đã qua. Ngược lại, nó chính là động lực mạnh mẽ nhất để ta sống trọn vẹn ở hiện tại và can đảm bước vào tương lai. Khi ta biết rằng có những ánh mắt từ cõi vĩnh hằng đang dõi theo ta, ta không thể sống hời hợt, vô nghĩa. Ta phải sống như những chiến sĩ của Tình Yêu, những người thừa kế niềm hy vọng của những linh hồn đã ra đi. Mỗi hơi thở, mỗi bước chân ta đi, nếu được thực hiện trong ý thức yêu thương và phục vụ, đều là một lời cầu nguyện liên tục dâng lên cho các linh hồn. Hãy mang theo cái lạnh tỉnh thức của ngày 30/11, hòa quyện với niềm hy vọng lấp lánh của Mùa Vọng, để dệt nên một cuộc sống ý nghĩa, nhân ái. Chính cuộc đời chúng ta—được xây dựng trên nền tảng của lòng biết ơn và sự liên đới—là sự tưởng niệm vĩ đại nhất, là lời khẩn cầu không lời vang vọng đến tận Thiên Đường. Bởi lẽ, khi Tình Yêu còn hiện hữu, không có cái chết nào là hoàn toàn kết thúc.
Lm. Anmai, CSsR