Nhảy đến nội dung

Người Phụ Nữ mặc trời

15/8 LỄ KÍNH MẸ LÊN TRỜI

NGƯỜI PHỤ NỮ MẶC TRỜI – CUỘC THĂNG HOA CỦA NHÂN VỊ

1. Khởi đầu: Người Phụ Nữ trong ánh mặt trời

Sách Khải Huyền cho ta một thị kiến lạ lùng:

“Có một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, và trên đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao.”

Về mặt phân tâm học tôn giáo, hình ảnh này chạm đến chiều sâu vô thức tập thể mà Carl Jung gọi là “mẫu nguyên mẫu Mẹ Vũ Trụ” – hiện thân của sự sống, tình yêu và bảo trợ. Nhưng nơi Thánh Kinh, “Người Phụ Nữ” không chỉ là một hình ảnh tượng trưng, mà là một nhân vị cụ thể: Mẹ Maria, nhưng đồng thời cũng là Hội Thánh, và hơn nữa, là hình ảnh trọn hảo của nhân loại được cứu chuộc.

Mặc trời – nghĩa là được bao phủ trong ánh sáng của Đấng Tuyệt Đối. Đạp mặt trăng – nghĩa là vượt trên mọi bóng tối, mọi biến thiên cảm xúc, mọi chu kỳ giới hạn của phận người. Đội triều thiên – nghĩa là thành tựu vinh quang của định mệnh mà Thiên Chúa đã ươm trong hạt giống nhân vị từ thuở ban đầu.

2. Nữ hoàng bên hữu Thánh Vương

Thánh Vịnh 44 hát:

Nữ hoàng đứng bên hữu, điểm trang toàn vàng Ô-phia.

Ở đây, Thánh Vịnh cho ta cái nhìn thần học nhân học: Con người, trong tình trạng nguyên thủy, được dựng nên “theo hình ảnh Thiên Chúa” để trở thành “hoàng tử – công chúa” trong triều đình của Ngài. Mẹ Maria, trong mầu nhiệm Hồn Xác Lên Trời, là biểu hiện trọn vẹn của ơn gọi ấy.

Về mặt tâm lý hiện sinh, chúng ta – những kẻ còn đang loay hoay giữa bất toàn và khát vọng – nhìn Mẹ như một “phiên bản hoàn thiện” của chính mình, một hình bóng tương lai mà bản thể ta khao khát trở thành. Mẹ cho ta thấy rằng phẩm giá con người không phải được đo bằng những thành tích phàm trần, mà bằng khả năng để cho Thiên Chúa mặc lấy và biến đổi.

3. Mở đường: Đức Kitô và thứ tự của sự phục sinh

Thánh Phaolô trong 1 Côrintô khẳng định:

“Mở đường là Đức Kitô, rồi đến lượt những kẻ thuộc về Người.”

Đây là trục thần học của ngày lễ hôm nay: Đức Mẹ không tự mình “bay” lên trời. Mẹ được cuốn vào cuộc chiến thắng của Con mình trên sự chết. Từ góc nhìn nhân học Kitô giáo, điều này phá vỡ ảo tưởng “tự cứu” của con người – thứ ảo tưởng mà tâm lý học hiện đại đôi khi khuyến khích như sự “tự hiện thực hóa” (self-actualization) tách rời khỏi mầu nhiệm ân sủng.

Mẹ Maria không là nữ anh hùng tự lực, mà là “nữ anh hùng của sự đón nhận”: để cho ân sủng định hình toàn bộ hiện hữu. Đó là nghịch lý thiêng liêng – chính khi ta từ bỏ quyền kiểm soát, ta mới được nâng lên đến độ viên mãn của nhân vị.

4. “Người đã làm cho tôi những điều cao cả”

Tin Mừng Luca cho ta lời Magnificat – bài ca của một tâm hồn vừa khiêm nhường vừa siêu việt:

“Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả. Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.”

Từ góc độ phân tâm học, đây là sự quân bình hiếm thấy giữa ý thức về bản thân và sự vượt thoát khỏi cái tôi. Người khiêm nhường theo nghĩa Thánh Kinh không phải là kẻ hèn yếu, mà là kẻ biết mình hoàn toàn quy về Nguồn Sống và vì thế trở nên mạnh mẽ một cách nghịch lý.

Từ góc độ thần học thiêng liêng, bài ca Magnificat là bản nhạc nền của mọi hành trình nhân vị: ý thức mình nhỏ bé, nhưng đồng thời xác tín mình được chọn để chia sẻ vinh quang Thiên Chúa. Mẹ là “hình mẫu nguyên thủy” của sự hội tụ: bản thể con người và ánh sáng thần linh quyện vào nhau, không hòa tan, nhưng hoàn toàn hiệp thông.

5. Hồn xác lên trời – Đỉnh cao và lời mời gọi

Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời không chỉ là một mầu nhiệm để chiêm ngắm, mà còn là một lời mời gọi nhân học hiện sinh:

• Hãy sống để ánh sáng mặc lấy ta, thay vì để bóng tối định nghĩa ta.

• Hãy dám tin rằng phận người không kết thúc trong nghĩa địa, nhưng được gọi vào một “địa hạt khác” nơi thân xác cũng được vinh quang hóa.

• Hãy tập bước theo Mẹ trong “logic của Magnificat”: khiêm nhường nhưng không tự ti, mở ra cho ân sủng nhưng không đánh mất bản sắc.

Trong thế giới hôm nay, đầy những cơn khủng hoảng bản sắc và tuyệt vọng hiện sinh, hình ảnh Mẹ mặc trời là một liều thuốc chữa lành: Con người không chỉ là “bụi đất biết suy nghĩ” (Pascal) mà là “bụi đất có khả năng mặc lấy mặt trời”.

Kết:

Khi ta nhìn lên Mẹ – Người Phụ Nữ đã để cho mình được mặc trời – ta thấy phản chiếu một điều vừa lạ lùng vừa thân thuộc: chính ơn gọi của chúng ta. Và khi thưa “Xin Vâng” với Thiên Chúa trong từng khoảnh khắc nhỏ bé, chúng ta cũng đang chuẩn bị cho một cuộc “lên trời” của chính mình – không chỉ sau cái chết, mà ngay giữa đời này, mỗi khi tình yêu và ân sủng thắng thế trong ta.