Nhảy đến nội dung

Nhớ người – nghĩ ta * Sống – Chết

Lễ Các Đẳng Linh Hồn

Rm 8:31-39; Tv 109:21-22,26-27,30-31; Lc 13:31-35

Nhớ người – nghĩ ta

Tục ngữ Việt Nam có câu: Con người có cố có ông, như cây có cội như sông có nguồn. Hay: con ai chẳng là con cha, cháu ai là chẳng cháu bà cháu ông. Hai chữ cội nguồn đã mang lại toàn bộ ý nghĩa của đạo làm con đối với các bậc sinh thành mà bất cứ ai sinh ra trong cuộc đời đều có bổn phận phải ghi nhớ và gìn giữ. Theo tháng năm, từ đông sang tây, từ bắc chí nam, đâu đâu cũng vang lên giai điệu về chữ hiếu như là lời báo đáp và ghi ơn tổ tiên mình.

Chính vì thế, hàng năm Giáo Hội công giáo đã dành trọn tháng 11 để tưởng nhớ những người quá cố, để sống lại đạo làm con. Người công giáo vẫn có thói quen tốt lành xin lễ cho ông bà tổ tiên, viếng nghĩa trang cùng với việc tảo mộ. Ngoài ra, trong ba ngày đầu năm, Giáo Hội Việt Nam đã dành ngày mồng hai tết để kính nhớ tổ tiên ông bà cha mẹ. Hòa lẫn với chủ đề kính nhớ tổ tiên, Giáo Hội cũng đã nhắn gửi tới từng người con phải biết yêu chuộng ý nghĩa thiêng liêng cao cả: con ơi giữ lấy lời cha, chớ quên lời mẹ nhớ mà ghi tâm.

Những người Do Thái cổ đại không đặt trọng tâm vào thế giới mai hậu, nhưng họ chỉ nhắm đến cuộc sống hiện sinh với những phần thưởng và chúc lành từ nơi Thiên Chúa. Đó là một cuộc sống trường thọ của ngày hôm nay, được đông con nhiều cháu, có dư dật của cải, cụ thể có nhiều hoa màu ruộng đất và đàn gia súc phong phú. Theo quan niệm cổ xưa, người chết sẽ xuống âm phủ, là nơi không phải để thưởng phạt, nhưng chỉ là nơi bóng tối của sự chết bao trùm khi chúng ta an giấc ngàn thu.

Sự thánh thiện của Thiên Chúa và tội lỗi là hai cái gì đối kháng nhau, như lửa với nước, như ánh sáng với bóng tối. Do đó, tội lỗi làm cho chúng ta phải xa lìa Thiên Chúa, khiến chúng ta quay lưng chống lại Ngài và đi ngược lại với bản tính thánh thiện tuyệt vời của Ngài. Thực vậy, Thiên Chúa thánh thiện không thể nào chấp nhận một chút bợn nhơ xấu xa nào trong vương quốc của Ngài.

Đối với các linh hồn đáng thương còn mang dấu ấn của tội lỗi, thì luyện ngục chính là nới ẩn náu đầy yêu thương, là tiền đường của thiên đàng. Các ngài vui mừng trong đau khổ. Và nỗi đau khổ nặng nề nhất không phải là cực hình hỏa ngục, mà là khát vọng được diện kiến thánh nhan Thiên Chúa, mà hiện nay chưa được trở thành sự thật, mà vẫn còn bị trói buộc trong sợ mòn mỏi trông chờ và mong đợi.

Với ý thức về tội lỗi của mình, các ngài sẽ không rời xa luyện ngục, cho tới khi được tẩy sạch mọi vết nhơ tội lỗi. Còn mang lầy một chút dấu vết của tội lỗi trong tâm hồn mình cũng là một đớn dau cho các ngài, khi cảm thấy mình bất xứng.

Chính vì thế, trong niềm hiệp thông, chúng ta hãy giúp đỡ các ngài bài những hy sinh, những lời kinh và những thánh lễ chúng ta dâng lên, bởi vì đó mới chính là những điều các ngày đang cần đến, đỗng thời đó cũng là cách thức chúng ta báo hiếu, đền đáp công ơn của các ngài một cách sâu xa và có ý nghĩa nhất.

Nói tới luyện ngục, hẳn chúng ta không khỏi có những cảm nghĩ buồn vui lẫn lộn. Vui vì người vào đó sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày ra. Buồn vì số người vào đó chắc chắn là đông đảo. Hay nói một cách khác: mấy ai sẽ thoát được lửa luyện tội?

Ngay từ xa xưa, Giáo Hội vẫn tin rằng những người đã chết trong tình trạng ơn nghĩa cùng Chúa, nhưng còn vướng mắc những tội nhẹ, hay chưa đền bù hết những hình phạt tạm bởi tội, sẽ phải vào luyện ngục đền bù cho xong, rồi mới được lên thiên đàng, hưởng hạnh phúc muôn đời cùng Chúa.

Cựu Ước đã đề cập tới luyện ngục khi ghi lại hành động cao đẹp của ông Macabêô, khi ông quyên tiền gửi về Giêrusalem để dâng của lễ xóa tội cho một số anh em binh lính đã chết, mà lúc còn sống đã mang trong mình những ảnh tượng ngẫu thần, là điều mà lề luật Do Thái ngăn cấm.

Chúa Giêsu trong Tin Mừng cũng đã nói về luyện ngục:

Hãy liệu làm hòa với kẻ thù ngay lúc còn đi dọc đường với nó, kẻo kẻ thù sẽ đưa ngươi ra trước mặt quan tòa, quan tòa lại trao ngươi cho tên lính canh và ngươi sẽ bị tống vào ngục. Ta bảo thật cho ngươi biết: ngươi sẽ không thoát khỏi nơi ấy cho đến khi trả hết đồng xu cuối cùng (Mt 5,25).

Hôm nay nhân ngày lễ các linh hồn, Giáo hội mời gọi chúng ta hãy dành tình yêu cho ông bà cha mẹ qua việc cầu nguyện cho các ngài. Chúng ta hãy nài xin lòng thương xót của Chúa đón nhận các ngài và tha thứ những yếu đuối trong thân phận con người của các ngài. Vì nhân vô thập toàn, ai mà không có lỗi trước mặt Thiên Chúa là Đấng vô cùng chí thánh. Chúng ta hãy nhớ đến người quá cố để làm điều gì đó nhằm cứu vớt họ. Có thể là nhường cho các ngài những ơn toàn xá trong 8 ngày đầu tháng. Có thể là làm những việc lành phúc đức để đền bù cho những thiếu sót trong cuộc đời các ngài. Có thể là những lời kinh ta trao gởi họ cho lòng thương xót của Chúa qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria.

Xin Chúa cho chúng ta luôn biết tận dụng những ngày này như là mùa báo hiếu cha mẹ và tri ân anh em bè bạn những người đã giúp đỡ chúng ta mà nay đã không còn. Xin cho họ được nghỉ yên bên Chúa.

Vậy ai còn sống mà không biết tưởng nhớ đến người chết thì kẻ đó không phải là con người. Và ai chỉ biết tưởng nhớ suông mà không biết làm những việc lành phúc đức cụ thể thì cũng không thể xứng đáng làm con cái của Chúa.

SỐNG – CHẾT

Kết Lễ, sau lời nguyện Hiệp Lễ (lễ 3 – hôm nay dâng 3 Lễ), tôi nghĩ về những người thân yêu của mỗi người.

Như ông Chú thân tình mà tôi vẫn gọi là Bố (vì xem nhau như gia đình) có cái miệng oang oang nhưng có tấm lòng nhân hậu vừa đi xa. Từ nay sẽ không còn chung bàn để kể cho nhau nghe những câu chuyện đời nữa

Như Mẹ của tôi

Như Cha của tôi

Như bao người thân thương như các Cha các Thầy trong Dòng (Cha Henri Lộc, Cha Anton Trung, Cha Giuse Hiệp, Cha Hòa, Cha Giuse Trị, Cha Giuse Thao, Cha F.X Hòa, Cha G.B. Đồng, Cha Phaolo Giao, Cha Giuse Quang, Cha G. B Sang, Cha Giuse Tiến Lộc, Cha Đaminh Niện, Cha Mt Phụng, Cha Macco Đức ... Thầy Phêrô Thuận, Thầy Emna Phước, Thầy Lý Mẫu, Thầy Đức, Thầy ... nhiều quá ! Cha Giuse Diệm, Cha ... Nhiều và nhiều quá.

Bao nhiêu người thân thương ấy của chúng ta mới ngày nào đó còn sống chung, sống gần chúng ta. Những người đó vui buồn trong thân phận làm người của chúng ta nay đã không còn.

Với niềm tin trong các bài đọc trong các Thánh Lễ hôm nay đã gợi lên cho lòng tin của mỗi chúng ta. Chúng ta sẽ sống lại trong ngày sau hết. Và vấn đề còn lại cũng như là cốt yếu là chúng ta có được hưởng phúc Thiên Đàng hay không ?

Ngày 1 tháng 11, Giáo Hội (dĩ nhiên có chúng ta) đã mừng các đấng đã được vinh thăng và hưởng Nhan Thánh Chúa

Ngày 2 tháng 11, Giáo Hội (và dĩ nhiên cũng có chúng ta) nhớ đến các vị đã qua đời thân bằng quyến thuộc của chúng ta

Ngày 3 tháng 11 và các ngày còn lại trong năm chúng ta cũng mừng các thánh của Thiên Chúa và cũng nhớ đến các linh hồn.

Ngày 3 tháng 11 cũng như các ngày còn lại và kể cả 1 hay 2 tháng 11 chúng ta cũng không quên cầu nguyện cho mỗi chúng ta, Cầu gì ? Xin thưa cầu cho ta được nên thánh.

Thật vật, sống lại mà không nên thánh thì uổng lắm ! Chính vì thế, ta phải nên thánh mỗi ngày.

Tưởng chừng nên thánh khó ! Khó nhưng  mà dễ, dễ nhưng mà khó. Dễ là mỗi ngày, chúng ta chu toàn bổn phận của chúng ta trong lòng mến. Vậy là đủ rồi.

Và rồi tiếp theo suy nghĩ sau Lễ. Tôi thấy rằng còn sống là hạnh phúc rồi. Hơn thua tranh giành đấu đá chi cho mệt cái thân. Xuôi tay nhắm mắt thì có mang theo được cái gì đâ để mà hơn thua.

Khó sống nhưng cũng dễ. Mình để trong lòng, mình thù người này, ghét người kia để được gì ? Yêu ai thì người đó ở trong tim, ghét ai thì người đó ở trong trí. Hơi đâu ghét người để trí ta nó thêm nặng nề. Cuộc sống vốn dĩ đã nặng rồi, ghét người thêm chi chom mệt mỏi.

Nhớ đến sự chết, nhớ đến những người qua đi, dĩ nhiên ta cầu nguyện cho họ nhưng cũng đừng quên cầu nguyện cho ta và nên nhớ nay người – mai ta.

Chính vì thế, tốt hơn cả là sống là phải nghĩ đến chết. Nghĩ đến chết để dọn lòng đón cái chị chết đến trong cuộc đời và nhất là dọn lòng sống sao cho thanh thản vì có thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng của đời ta

Ranh giới giữa sống và chết là ranh giới của ly biệt.

Ngày nào còn sống, ta hãy tự nhủ lòng hãy sống tốt hơn với nhau, sống tử tế với nhau.

Hãy sống tử tế với nhau, cửa Thiên Đàng sẽ rộng mở cho chúng ta.

Tác giả: