Nhảy đến nội dung

Niềm vui không ai lấy được - Sự chết và sự sống vĩnh cửu

NIỀM VUI KHÔNG AI LẤY ĐƯỢC

Trong những ngày cuối cùng trước lễ Ngũ Tuần, khi bầu không khí tràn đầy sự chờ mong và cả những lo âu, Chúa Giêsu đã dành thời gian để an ủi các môn đệ bằng những lời nói sâu sắc, đầy yêu thương và hy vọng. Những lời Ngài nói không chỉ là sự khích lệ nhất thời, mà còn là ánh sáng soi đường cho các môn đệ trong những giờ phút đen tối nhất của cuộc đời họ. Một trong những hình ảnh mà Chúa Giêsu sử dụng để truyền tải thông điệp của Ngài là hình ảnh người phụ nữ sinh con – một bức tranh sống động, giàu ý nghĩa và gần gũi với mọi thời đại. Hình ảnh này không chỉ phản ánh thực tế của cuộc sống Kitô hữu, mà còn là một lời nhắc nhở rằng đau khổ và niềm vui luôn đan xen, và chính trong đau khổ, một sự sống mới được khai sinh.

Người phụ nữ khi sinh con phải trải qua những cơn đau dữ dội, đôi khi tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi. Nhưng chính trong nỗi đau ấy, một phép màu xảy ra: một sự sống mới ra đời, và niềm vui của người mẹ khi ôm đứa con vào lòng xóa tan mọi đau đớn trước đó. Chúa Giêsu đã dùng hình ảnh này để minh họa cho hành trình đức tin của các môn đệ và của mỗi người Kitô hữu. Cuộc sống của chúng ta cũng giống như quá trình sinh nở ấy: đầy những thử thách, đau khổ và khó khăn, nhưng tất cả đều dẫn đến một niềm vui bất diệt, một niềm vui mà không ai có thể cướp mất. Nỗi đau không bao giờ là điểm kết thúc, mà là cánh cửa mở ra một khởi đầu mới, nơi sự sống và hy vọng được tái sinh.

Hình ảnh người phụ nữ sinh con còn mang một tầng ý nghĩa sâu sắc hơn khi được đặt trong bối cảnh cuộc đời của các môn đệ. Chúa Giêsu biết rằng các môn đệ của Ngài sắp phải đối diện với một cơn bão lớn: sự khổ hình và cái chết của Ngài trên thập giá. Trong những giờ khắc ấy, thế gian – những kẻ thù nghịch với Ngài – sẽ reo mừng vì nghĩ rằng họ đã chiến thắng, đã loại bỏ được “mối nguy” mà họ cho là đe dọa đến quyền lực và trật tự của họ. Nhưng đối với các môn đệ, đó sẽ là thời điểm của khủng hoảng, mất mát và đau khổ tột cùng. Họ sẽ cảm thấy như mọi hy vọng đã tan biến, như thể con đường mà họ đã bước đi cùng Thầy bấy lâu nay chỉ dẫn đến một ngõ cụt. Nỗi buồn ấy, như Chúa Giêsu đã tiên báo, sẽ khiến họ rơi vào trạng thái hoang mang, mất phương hướng, và thậm chí là tuyệt vọng.

Tuy nhiên, Chúa Giêsu không để các môn đệ chìm trong nỗi đau mà không có lối thoát. Ngài hứa rằng nỗi buồn của họ sẽ chỉ là tạm thời, và sau đó, một niềm vui lớn lao sẽ đến. Niềm vui ấy chính là sự phục sinh của Ngài – một sự kiện thay đổi tất cả. Khi Chúa Giêsu sống lại, Ngài không chỉ xuất hiện trở lại để an ủi các môn đệ, mà còn chứng tỏ rằng sự sống đã chiến thắng sự chết, ánh sáng đã xua tan bóng tối, và tình yêu của Thiên Chúa mạnh mẽ hơn mọi quyền lực của thế gian. Sự phục sinh không chỉ là một biến cố lịch sử, mà còn là nguồn mạch của niềm vui và hy vọng cho tất cả những ai tin vào Ngài. Qua sự phục sinh, Chúa Giêsu đã biến đổi nỗi đau của các môn đệ thành một niềm vui bất diệt, một niềm vui mà không một thế lực nào trên trần gian có thể cướp đi.

Lời khẳng định của Chúa Giêsu: “Niềm vui của anh em, không ai lấy mất được” là một lời hứa đầy quyền năng và an ủi. Đây không phải là một lời nói suông, mà là một bảo đảm đến từ chính Thiên Chúa. Niềm vui mà Ngài hứa ban không giống như những niềm vui chóng qua mà thế gian mang lại – những niềm vui phụ thuộc vào hoàn cảnh, vật chất, hay sự công nhận của người khác. Thay vào đó, đây là một niềm vui nội tâm sâu sắc, bắt nguồn từ mối tương quan mật thiết với Thiên Chúa. Niềm vui này không bị lay chuyển bởi những khó khăn, thử thách, hay thậm chí là những đau khổ lớn nhất trong cuộc đời. Nó là niềm vui của những ai đã trải qua thập giá và được chạm đến bởi ánh sáng của sự phục sinh.

Để hiểu được niềm vui này, chúng ta cần nhìn vào hành trình của các môn đệ. Trước khi Chúa Giêsu chịu chết, các môn đệ vẫn còn mang trong mình những kỳ vọng trần thế. Họ mong chờ một Đấng Mêsia sẽ giải phóng dân tộc khỏi ách thống trị của đế quốc Rôma, một vị vua oai phong dẫn dắt họ đến vinh quang. Nhưng thập giá đã đập tan những ảo tưởng ấy. Chính trong sự tan vỡ của những kỳ vọng sai lầm, các môn đệ đã học được ý nghĩa thực sự của việc theo Chúa. Niềm vui mà họ nhận được sau sự phục sinh không phải là niềm vui của chiến thắng thế gian, mà là niềm vui của sự kết hiệp với Thiên Chúa, của việc nhận ra rằng Ngài luôn đồng hành cùng họ, ngay cả trong những giờ phút tăm tối nhất.

Bài học này không chỉ dành riêng cho các môn đệ cách đây hai ngàn năm, mà còn dành cho tất cả chúng ta hôm nay. Cuộc sống của mỗi người đều có những “thập giá” riêng – những đau khổ, thất bại, mất mát, hay những thử thách tưởng chừng như không thể vượt qua. Có những lúc chúng ta cảm thấy như bị bỏ rơi, như thể mọi hy vọng đã tắt lịm. Nhưng lời hứa của Chúa Giêsu vẫn vang vọng qua thời gian: “Niềm vui của anh em, không ai lấy mất được.” Niềm vui ấy không đến từ việc tránh né đau khổ, mà từ việc dám bước qua đau khổ với niềm tin vào Thiên Chúa. Khi chúng ta đặt niềm trông cậy vào Ngài, chúng ta sẽ nhận ra rằng mọi đau khổ đều có ý nghĩa, và Thiên Chúa có thể biến những điều tưởng chừng như vô vọng thành những khởi đầu mới đầy hy vọng.

Hơn nữa, niềm vui mà Chúa Giêsu ban tặng còn có sức mạnh lan tỏa. Khi các môn đệ nhận được niềm vui phục sinh, họ không giữ nó cho riêng mình, mà đã mang Tin Mừng ấy đến với toàn thế giới. Họ trở thành những chứng nhân của niềm vui, bất chấp những khó khăn, bách hại, và thậm chí là cái chết. Niềm vui ấy đã thúc đẩy họ dấn thân, yêu thương, và phục vụ, ngay cả khi con đường phía trước đầy chông gai. Cũng vậy, mỗi người Kitô hữu hôm nay được mời gọi để trở thành một “ngọn đuốc” của niềm vui, chiếu sáng cho những người xung quanh bằng đời sống đức tin, lòng bác ái, và sự hy vọng không lay chuyển.

Trong một thế giới đầy bất an, chia rẽ, và đau khổ, lời hứa về niềm vui bất diệt của Chúa Giêsu là một nguồn an ủi lớn lao. Nó nhắc nhở chúng ta rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, Thiên Chúa vẫn luôn hiện diện, và Ngài có thể biến những giọt nước mắt thành những nụ cười. Niềm vui mà Ngài ban tặng không phải là một món quà tạm thời, mà là một ân huệ vĩnh cửu, bắt nguồn từ tình yêu vô biên của Ngài. Vì thế, chúng ta được mời gọi để sống với niềm tin tưởng rằng, dù thế gian có cố gắng cướp đi niềm vui của chúng ta, họ sẽ không bao giờ thành công, bởi niềm vui ấy được neo chặt trong chính Thiên Chúa – Đấng là nguồn mạch của mọi niềm vui và hy vọng.

Lm. Anmai, CSsR

++++++++++++

SỰ CHẾT VÀ SỰ SỐNG VĨNH CỬU

Sự mong manh của đời người

Cuộc sống con người ngắn ngủi và bấp bênh như ngọn gió thoảng qua. Hôm nay ta còn đây, trò chuyện, cười đùa, lập kế hoạch cho tương lai; nhưng ngày mai, ta có thể đã hóa thành cát bụi, chỉ còn lại ký ức mờ nhạt trong lòng người ở lại. Ôi, con người dễ quên sự thật khắc nghiệt này đến thế nào! Chúng ta mải mê chạy theo những thú vui trần thế, những tham vọng phù phiếm, mà quên rằng mỗi nhịp tim là một bước tiến gần hơn đến giờ phút cuối cùng.

Hãy dừng lại một chút, hỡi con, và tự hỏi: Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của con trên đời, con đã sẵn sàng chưa? Lương tâm con có trong sạch để đối diện với Đấng Tạo Hóa? Hay con vẫn đang trì hoãn, tự nhủ rằng “ngày mai ta sẽ thay đổi”? Nhưng ngày mai có thực sự thuộc về con không? Không ai trong chúng ta dám chắc mình sẽ thấy bình minh thêm một lần nữa. Vậy tại sao con lại liều lĩnh đánh cược phần rỗi đời đời của mình?

Điên rồ thay, lòng người chỉ biết đắm chìm trong hiện tại mà không màng đến tương lai vĩnh cửu! Chúng ta xây dựng những cung điện tráng lệ, tích lũy của cải, danh vọng, nhưng tất cả những thứ ấy sẽ ra sao khi hơi thở cuối cùng rời khỏi thân xác? Chúng sẽ tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời, để lại con trơ trọi trước tòa phán xét của Thiên Chúa. Hỡi con, hãy sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng. Hãy để mỗi hành động, mỗi ý nghĩ của con phản chiếu sự sẵn sàng gặp gỡ Chúa.

Sống sao, chết vậy

Giờ phút lâm chung là tấm gương phản chiếu trung thực cuộc đời con đã sống. Một người sống trong sự thánh thiện, yêu mến Chúa và tha nhân, sẽ tìm thấy bình an khi đối diện với cái chết. Nhưng một người chìm đắm trong tội lỗi, thờ ơ với ân sủng, sẽ run sợ khi giờ xét đoán đến. Con muốn mình sẽ ra sao trong khoảnh khắc ấy? Con muốn lòng mình ngập tràn hy vọng hay run rẩy trong hối hận?

Hạnh phúc thay người biết chuẩn bị cho giờ chết ngay từ hôm nay! Sự chuẩn bị ấy không phải là nỗi sợ hãi ám ảnh, nhưng là một đời sống trọn vẹn trong ân sủng. Đó là sự khinh chê những cám dỗ của thế gian, lòng khao khát tiến đức, sự tuân thủ kỷ luật, lòng sám hối chân thành, và tinh thần hy sinh vì tình yêu Chúa Kitô. Khi con sống với lòng mến Chúa, mỗi bước đi của con là một viên gạch xây dựng con đường dẫn đến thiên đàng.

Hãy thử tưởng tượng, hỡi con, khoảnh khắc con nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, ánh mắt mờ dần. Lúc ấy, con sẽ ao ước mình đã sống khác đi. Con sẽ hối tiếc vì đã phí hoài thời gian vào những điều vô nghĩa, vì đã không yêu thương nhiều hơn, không cầu nguyện sốt sắng hơn, không làm nhiều việc lành hơn. Nhưng tiếc thay, thời gian không chờ đợi ai! Vậy tại sao con không hành động ngay bây giờ, khi con còn sức khỏe, còn cơ hội? Hãy làm ngay hôm nay những gì con muốn mình có thể tự hào khi hấp hối.

Sẵn sàng luôn: Lời mời gọi sống ý nghĩa

Hãy sống sao để cái chết không bao giờ khiến con bất ngờ. Mỗi buổi sáng thức dậy, hãy nhắc nhở bản thân rằng con có thể không sống đến hoàng hôn. Mỗi buổi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, hãy xét mình xem hôm nay con đã sống thế nào, đã làm gì để xứng đáng với tình yêu của Chúa. Hãy để lòng con luôn trong trạng thái sẵn sàng, như người lính canh chờ đợi chủ trở về bất cứ lúc nào.

Sự sẵn sàng này không đến từ sự hoàn hảo, nhưng từ một trái tim khiêm nhường và chân thành. Con không cần phải là một vị thánh ngay lập tức, nhưng con phải là một người không ngừng nỗ lực trở nên tốt hơn. Mỗi ngày, hãy làm một việc lành, dù nhỏ bé: một lời cầu nguyện, một hành động bác ái, một phút lắng lòng suy niệm về Chúa. Những điều nhỏ bé ấy, khi tích lũy qua thời gian, sẽ trở thành kho tàng quý giá mà con mang theo khi rời bỏ thế gian.

Hỡi con, đừng trông cậy vào bạn bè hay người thân, vì lòng người chóng quên. Đừng trì hoãn việc phần rỗi của con, đừng tự nhủ rằng “ta còn trẻ, ta còn thời gian”. Biết bao người đã ra đi khi họ chưa kịp nói lời từ biệt, chưa kịp sám hối, chưa kịp sửa đổi. Cái chết không báo trước, như Chúa đã phán: “Con Người sẽ đến vào giờ các ngươi không ngờ” (Lc. 12, 40). Vậy con còn chờ gì mà không bắt đầu ngay hôm nay?

Dọn mình chờ cái chết đến

Ôi, sao con người dễ dàng tự lừa dối mình đến thế! Chúng ta mơ tưởng về một cuộc sống dài lâu, nhưng quên rằng mỗi ngày là một món quà từ Thiên Chúa, không phải điều hiển nhiên. Biết bao câu chuyện con đã nghe: người này chết vì tai nạn bất ngờ, người kia ra đi trong giấc ngủ, người nọ bị bệnh tật cướp mất mạng sống khi còn trẻ. Cái chết không phân biệt tuổi tác, giàu nghèo, hay địa vị. Nó là số phận chung của nhân loại, là cánh cửa dẫn con đến với永恒.

Hãy tưởng tượng một ngày con đứng trước một nghĩa trang, nhìn những nấm mồ lặng lẽ. Những con người ấy từng sống, từng yêu, từng mơ ước như con. Nhưng giờ đây, thân xác họ chỉ còn là tro bụi, và linh hồn họ đang ở nơi mà cuộc đời họ đã chọn. Con có muốn linh hồn mình được an nghỉ trong vòng tay Chúa, hay con muốn đánh mất cơ hội ấy vì sự lơ là của mình?

Ngay từ bây giờ, hãy tích lũy cho mình những “của cải bất diệt”. Đừng chạy theo danh vọng, tiền bạc, hay lạc thú, vì tất cả những thứ ấy sẽ bỏ con lại khi con nhắm mắt. Thay vào đó, hãy chuyên tâm vào những việc thuộc về Chúa: cầu nguyện, tham dự Thánh lễ, lãnh nhận các Bí tích, và sống theo lời Chúa dạy. Hãy tìm những người bạn tốt lành – các thánh trên trời – để họ hướng dẫn và cầu bầu cho con. Hãy noi gương các ngài, sống đơn sơ, khiêm nhường, và yêu thương.

Hỡi con, hãy đến gần một ngôi mộ và suy ngẫm. Những bộ xương khô, những nắm tro tàn kia từng là những con người đầy sức sống. Họ đã cười, đã khóc, đã xây dựng cuộc đời mình. Nhưng giờ đây, tất cả những gì họ để lại chỉ là hư vô. Nhà cửa, tài sản của họ đã thuộc về người khác. Tên tuổi họ dần phai mờ trong ký ức người đời. Nhưng linh hồn họ, ôi, linh hồn họ đang ở đâu? Nếu họ đã sống thánh thiện, đã sám hối và yêu mến Chúa, họ đang hưởng hạnh phúc bên Ngài. Nhưng nếu họ đã chạy theo dục vọng, đã từ chối ân sủng, họ đang phải trả giá cho sự lựa chọn của mình.

Lạy Chúa, con biết chắc con sẽ chết, nhưng con không biết khi nào và như thế nào. Xin Chúa giúp con luôn sẵn sàng, để giờ chết không phải là nỗi sợ, nhưng là cánh cửa dẫn con đến với Ngài. Xin cho con biết trung thành với bổn phận, sốt sắng lãnh nhận các Bí tích, và sống mỗi ngày trong tình yêu của Chúa. Xin cho con biết từ bỏ những gì là tạm bợ để hướng lòng về những giá trị vĩnh cửu.

Hỡi con thân yêu, ngay từ lúc này, hãy sống sao để khi cái chết đến, con có thể mỉm cười và thưa với Chúa: “Lạy Chúa, con đã cố gắng sống xứng đáng với tình yêu của Ngài.” Hãy phó thác hồn xác con trong tay Chúa, và để mỗi nhịp tim của con là một lời ngợi khen danh Ngài. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: