Nhảy đến nội dung

Hối cải để được giải thoát - Một ngày trong đời sống của một tuyên úy quân đội

Hối cải để được giải thoát

The Word Among Us – Lại Thế Lãng cuyển ngữ

Hãy làm điều đó nếu không…! Có bao nhiêu bậc cha mẹ đã cảm thấy bắt buộc phải đưa ra lời đe dọa như vậy đối với con cái của họ? Trong khi nói lời yêu thương, những bậc cha mẹ này biết rằng họ cũng phải vững vàng. Họ biết rằng một vấn đề quan trọng đang bị đe dọa—điều gì đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con họ, và họ muốn đưa ra quan điểm của mình một cách rõ ràng và mạnh mẽ.

Hãy đối chiếu giọng điệu cấp bách này của các bậc cha mẹ quan tâm với xu hướng chung trên thế giới để giảm thiểu tác động của tội lỗi. Và một trong những hậu quả đáng buồn nhất của khuynh hướng này là nhu cầu hối cải cá nhân đã bị giảm thiểu. Kết quả là, nhiều người bước đi với lương tâm tội lỗi—những tội lỗi làm lu mờ cảm nghiệm về tình yêu của Chúa Giêsu và làm họ mù quáng trước cuộc sống vui vẻ và mục đích mà Thiên Chúa dành sẵn cho tất cả chúng ta.

Nhưng dù chúng ta có mù quáng đến đâu thì Thiên Chúa vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Ngày này qua ngày khác, Ngài kêu gọi chúng ta, mời gọi chúng ta hối cải—không phải vì Ngài muốn trừng phạt chúng ta hay khiến chúng ta cảm thấy tội lỗi mà vì Ngài muốn giải thoát chúng ta.

Để giúp chúng ta hiểu rõ hơn về tầm quan trọng mà Chúa Giêsu quy cho tội lỗi và sự ăn năn, chúng ta hãy xem câu chuyện ngụ ngôn của Ngài về cây vả trong sách Phúc âm của thánh Luca (13:6-9).

Câu chuyện ngụ ngôn hai lưỡi. Theo câu chuyện, một người đàn ông sở hữu một cây vả không sinh ra quả. Cho rằng cây vả vô giá trị, ông yêu cầu người làm vườn chặt bỏ nó đi. Tuy nhiên, người làm vườn đã thương hại cây và, mặc cả với người chủ. Dù cây đã cằn cỗi lâu như vậy, anh ta vẫn xin thêm một năm nữa. Anh  hứa sẽ làm mọi thứ cần thiết để cây ra trái. Sau đó, nếu một năm sau nó vẫn cằn cỗi, anh ta sẽ chặt bỏ nó.

Như đã làm với rất nhiều câu chuyện khác mà Ngài đã kể, Chúa Giêsu cho dụ ngôn này một ý nghĩa hai lưỡi. Một mặt, câu chuyện nhấn mạnh đến lòng nhân từ và sự kiên nhẫn của Thiên Chúa. Giống như người làm vườn trong dụ ngôn, Chúa Giêsu cũng “chậm giận và giàu tình thương” (Tv 103:8). Đồng thời, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn này như một lời cảnh cáo.

Giống như cha mẹ lo lắng nói thẳng với con mình, Chúa Giêsu cảnh báo chúng ta vì Ngài yêu thương chúng ta. Và giống như người làm vườn đầy lòng thương xót hứa sẽ chăm sóc nhiều hơn cho cây vả cằn cỗi, Chúa Giêsu sẽ hết lòng chăm sóc chúng ta. Khi còn ở trần thế, Ngài đã rao giảng và dạy dỗ, chữa lành và giải thoát, và thậm chí chết trên cây thập giá. Ngày nay, Ngài vẫn ở với chúng ta khi chúng ta cầu nguyện, khi chúng ta lãnh nhận Mình và Máu Ngài, và khi chúng ta sám hối. Ngài ở với chúng ta, chỉ cho chúng ta con đường trở nên giống như Ngài và biểu lộ tình yêu và vinh quang của Ngài cho thế giới.

Tại sao Chúa Giêsu cứ nhất định như vậy? Tại sao có các cảnh báo? Vì Ngài biết rằng một ngày nào đó vương quốc của Thiên Chúa sẽ đến, và cùng với đó là sự phán xét của Thiên Chúa. Và rồi, những ai không sinh được hoa trái nào “có giá trị ăn năn” sẽ phải trả lời trước mặt Thiên Chúa về sự cằn cỗi tâm linh của mình (Lc 3:8). Và vì vậy, mỗi ngày, Ngài kêu gọi tất cả những ai sẵn sàng lắng nghe, thúc giục họ hãy cắt tỉa và cảnh cáo họ từ bỏ tội lỗi, quay trở lại với Chúa Cha và sinh hoa trái.

Cái túi hỗn hợp. Khi xem xét lời kêu gọi ăn năn của Chúa Giêsu, chúng ta nên hiểu rõ một điểm căn bản: Ăn năn là một tiến trình liên tục. Đó không phải là điều chúng ta chỉ làm một lần rồi tiếp tục cuộc sống của mình. Hãy lắng nghe lời cảnh báo của Thánh Phaolô cho các tín hữu ở Côrintô. Khi viết thư cho họ, ông kể lại các phần lịch sử của Ítraen, nêu bật việc dân Ítraen không phải lúc nào cũng đẹp lòng Thiên Chúa. Tất cả họ có thể đã được "rửa tội" để bước vào mối quan hệ giao ước với Chúa, và Chúa có thể đã cung cấp thức ăn và nước uống cho họ một cách thành tín, nhưng hành động của họ không phải lúc nào cũng phản ánh ân huệ mà Chúa đã ban cho họ (1 Cr 10:1-6) . Không phải lúc nào họ cũng sinh ra loại hoa trái mà Thiên Chúa đang tìm kiếm.

Vì vậy, Phaolô nói với tín hữu Côrintô rằng theo cách riêng của họ, họ cũng đang lặp lại hành vi tương tự. Thoạt nghe có vẻ nghịch lý: Người Côrintô là những người rất đạo đức. Họ vô cùng nhiệt tình đối với những điều thuộc về Thiên Chúa, và họ không thiếu ân sủng tâm linh nào. Tuy nhiên, họ cũng có tội lỗi chưa ăn năn ở giữa họ: một cặp vợ chồng có quan hệ loạn luân, bè phái và chia rẽ trong giáo đoàn của họ, coi thường người nghèo một cách nhẫn tâm và thậm chí là đồng tính luyến ái.

Làm sao chuyện này có thể? Làm thế nào những ơn lành như vậy có thể cùng tồn tại với tội lỗi như vậy? Câu trả lời thực sự duy nhất mà chúng ta có thể hiểu được là Thiên Chúa vô cùng nhân từ. Vâng, Ngài lên án mọi loại tội lỗi. Tuy nhiên, đồng thời, Ngài tiếp tục tuôn đổ hết ân sủng này đến ân sủng khác, hy vọng rằng những người bị mắc kẹt trong tội lỗi sẽ ăn năn và phục hồi.

Dụ ngôn người con hoang đàng giúp nhấn mạnh điểm này—đặc biệt là trong tính cách của người anh cả (Lc 15:11-32). Không còn nghi ngờ gì nữa, người con này đã ở với cha mình và tận hưởng cuộc sống dưới sự bảo vệ và chăm sóc của cha mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy là một thành viên chăm chỉ, tận tụy trong gia đình. Tuy nhiên, bất chấp tất cả những ân phước này, người con này đã không thể chia sẻ niềm vui của cha mình khi người em ương ngạnh của mình trở về nhà. Thay vào đó, anh trở nên cay đắng, phán xét và ghen tuông. Anh ấy dường như có sự pha trộn giữa tốt và xấu, giữa ánh sáng và bóng tối, bên trong anh ấy, và phản ứng của anh ấy trước sự trở lại của em trai mình chỉ đơn giản là làm nổi bật sự pha trộn này.

Giống như người anh cả và các tín đồ ở Côrintô, chúng ta cũng có thể tìm thấy sự pha trộn trong lòng mình—đặc biệt nếu chúng ta không thường xuyên tìm kiếm sự ăn năn và hòa giải. Thậm chí chúng ta có thể rước lễ với một lương tâm tốt và xa lạ với những cách thức mà những ý nghĩ cay đắng, ghen tị hoặc tự cho mình là đúng đang ảnh hưởng đến lời nói và hành động của chúng ta.

Bề ngoài lộ ra bề sâu.  Mặc dù phản ứng của người anh cả có vẻ đột ngột, nhưng nhiều khả năng anh ấy đã giữ những quan điểm và ý kiến mang tính phán xét và vị kỷ này từ rất lâu trước khi người em trai đang gặp rắc rối trở về nhà. Những thái độ thâm căn cố đế này chỉ cần một chút tin tức này là chúng có thể nổi cơn thịnh nộ lên hàng đầu trong tâm trí anh. Và một khi chúng được thoát ra, chúng che mờ nhận thức của anh ấy về cha mình, em trai mình, thậm chí về vị trí danh dự của chính anh ấy trong gia đình.

Điều này nghe có quen không? Nếu xem xét một số điều khiến chúng ta bực bội hoặc bối rối, chúng ta có thể thấy một khuôn mẫu tương tự đang hoạt động trong chúng ta. Khi xem xét kỹ lưỡng, những gì dường như là một phản ứng riêng lẻ đối với một sự kiện riêng lẻ— thậm chí một điều xảy ra chỉ một lúc sau khi tiếp nhận Chúa Giêsu tại bàn thờ hoặc sau một thời gian cầu nguyện— được tiết lộ là một triệu chứng của một tâm trí sâu sắc hơn, không theo trật tự và cần phải ăn năn. Có lẽ tính tự cho mình là đúng hoặc mong muốn biện minh cho bản thân khiến chúng ta phòng thủ khi mọi thứ không diễn ra như chúng ta mong đợi. Hoặc có lẽ sự ghen tị mà chúng ta thể hiện trong một tình huống nhất định bắt nguồn từ sự ích kỷ, cái tôi bị tổn thương hoặc sự phán xét bất công đối với người khác.

Tất cả chúng ta đều biết rằng khi chúng ta hành động trái ngược với những lời giảng dạy của Chúa Kitô, thì chúng ta cần phải hối cải. Tuy nhiên, điều quan trọng không kém là chúng ta phải chú ý đến lý do tại sao chúng ta phạm tội. Rất thường xuyên, Chúa Thánh Thần sẽ sử dụng những phản ứng tội lỗi này để giúp chúng ta có cái nhìn sâu hơn về cách tội lỗi vẫn đang hoạt động trong lòng chúng ta. Ngài không quan tâm đến phản ứng cô lập bằng nửa quan tâm đến những tội lỗi tiềm ẩn và nguyên nhân gốc rễ thúc đẩy chúng.

Chính nhận thức về những tội lỗi sâu xa hơn trong chúng ta là tâm điểm của sự ăn năn. Ăn năn có nghĩa là thay đổi suy nghĩ, thay đổi ở cấp độ cơ bản. Nó có nghĩa là ăn năn không chỉ về những hành động cá nhân mà còn về những thái độ cơ bản của tội lỗi nữa. Nó có nghĩa là cầu xin Thiên Chúa ban cho chúng ta ân sủng để đặt Chúa Giêsu vào trung tâm của trái tim và tâm trí của chúng ta để không một thái độ tiềm ẩn nào có thể kiểm soát được nữa.

Anh trai của người con hoang đàng cần phải ăn năn về những hành động hời hợt của mình, nhưng anh ấy cũng cần phải ăn năn về những động cơ ích kỷ thâm căn cố đế đã khiến anh ấy hành động như vậy. Tương tự như vậy, Thiên Chúa muốn ban cho chúng ta ân sủng để ăn năn tội lỗi cá nhân của chúng ta và để có một cái nhìn mới về cuộc sống. Ngài muốn dạy chúng ta cách nhìn bản thân và những người xung quanh chúng ta qua đôi mắt của Thiên Chúa. Và khi chúng ta nhìn cuộc sống qua đôi mắt của Thiên Chúa, chúng ta sẽ bắt đầu nhìn xa hơn những tội lỗi bề ngoài mà chúng ta phạm phải và nhận ra sự cần thiết của một sự ăn năn sâu sắc hơn và thay đổi cuộc sống hơn. Và kết quả là những sự đáp trả hời hợt và sự ăn năn hời hợt sẽ nhường chỗ cho những tấm lòng được biến đổi và tâm trí được đổi mới.

Hoa trái sẽ kéo dài. Câu chuyện ngụ ngôn về cây vả của Chúa Giêsu là lời cảnh báo rằng Cha trên trời mong muốn chúng ta sinh hoa trái—dù là trong công việc phục vụ, truyền giáo hay cầu thay. Thông điệp của Phaolô gửi cho tìn hữu Côintô là một lời cảnh báo rằng chúng ta có thể đánh mất sự mật thiết với Thiên Chúa nếu chúng ta không giải quyết những tư tưởng sâu xa chống đối Ngài.

Qua ân sủng hối cải, tất cả chúng ta đều có thể nhận được sức mạnh tâm linh để thanh tẩy chúng ta, phục hồi chúng ta lại với Thiên Chúa và thúc đẩy chúng ta phụng sự Ngài bằng cả cuộc đời mình. Đó đúng là ăn năn. Và đó là cách chúng ta có thể đơm hoa kết trái lâu dài.

**********

Một ngày trong đời sống của một tuyên úy quân đội

Tác gỉa: LM John J. Gayton- Lại Thế Lãng chuyển ngữ

10:00 sáng: Tôi đi cùng một đoàn xe quân sự, thực hiện các chuyến thăm mục vụ đến Tiểu đoàn 2, Trung đoàn 7 TQLC. Điểm dừng đầu tiên là Cơ sở điều hành tiền phương của họ ở một thị trấn miền trung Iraq. Tôi chuẩn bị cho Thánh lễ ở một góc của khu vực bận rộn, nơi Thủy quân lục chiến ăn uống, giải trí và phân loại những người bị thương.

Từ một bộ dụng cụ nhỏ hơn hộp đựng giày mà tôi mang trên lưng, tôi lấy ra khăn trải bàn thờ màu xanh ô liu và các thứ nhỏ gọn như cây thánh giá bằng thép, chén thánh và đĩa thánh. Bàn thờ của tôi là một chiếc ghế dài bằng gỗ, món đồ nội thất tốt nhất trong phòng.

Lòng nhiệt thành bừng sáng trong ánh mắt mỏi mệt của các anh em TQLC quy tụ để đón rước Chúa. Chúng tôi chuyển đi chuyển lại sách lời Chúa cho các lời nguyện và các bài đọc. Tại thời điểm chúc bình an, mọi người trao nhau một cái ôm chân thành. Tôi chưa bao giờ trải nghiệm bất cứ điều gì giống như cuộc rước lễ này giữa những người đàn ông biết rằng lần Rước Lễ này có thể là lần cuối cùng của họ.

12:00 giờ trưa: Chúng tôi chuyển sang một đồn cảnh sát Iraq vừa bị tấn công ngày hôm qua bởi hai quả bom xe tải do những kẻ đánh bom liều chết lái. Ở lối vào của khu phức hợp là một hố bom có kích thước bằng một sân bóng rổ. Khu chợ bên kia đường, nơi nhiều người Iraq vô tội bị sát hại, giờ chỉ còn là đống đổ nát.

Chúng tôi được chào đón bởi một trung úy trẻ, người phụ trách Thủy quân lục chiến đóng cùng với cảnh sát Iraq. Anh ấy có một nụ cười rạng rỡ, mặc dù anh ấy đã không ngủ trong hơn bốn mươi tám giờ. Ba thủy quân lục chiến khác tham gia với chúng tôi. Tất cả đều im lặng, cho đến khi tôi lên tiếng hỏi thăm họ.

Họ trở nên rất gắn bó. Rõ ràng là họ cần nói chuyện, để cho chúng tôi thấy sự tàn phá và mô tả những trải nghiệm của họ. Một người chỉ vào một bộ phận của chiếc xe tải lớn nằm bên trong bức tường phía sau anh ta và nói rằng nó chỉ trượt qua đầu anh ta. "Chúa đang trông chừng chúng ta, thưa cha Tuyên úy."

Chúng tôi tập hợp thành một vòng tròn để cầu nguyện, và tôi làm phép cho nhửng ảnh Tổng lãnh thiên thần Micae. Mỗi người lính Thủy quân lục chiến lấy một cái và gắn vào túi áo của mình.

2 giờ chiều: Điểm dừng tiếp theo: một nhóm Thủy quân lục chiến bảo vệ lối vào một cây cầu. Họ đang sống trong một ngôi nhà đã bị tấn công vào Chủ nhật Phục sinh, mười hai ngày trước. Vụ nổ bom xe tải đã làm đổ một phần tường và mái nhà và chôn vùi chúng trong đống đổ nát, nhưng không ai bị thương nguy hiểm đến tính mạng.

Tuy nhiên, họ nghẹn ngào khi kể phần tiếp theo của câu chuyện. Họ đã trở nên thân thiết với một gia đình người Iraq, gia đình thường chia sẻ bữa ăn nóng hổi với họ. Đứa con trai năm tuổi của gia đình đặc biệt thích Thủy quân lục chiến, vừa đến thăm họ khi quả bom phát nổ. Nước mắt lưng tròng, những người đàn ông mô tả cách họ đã cố gắng cứu đứa bé. Chúng tôi tập trung dự Thánh lễ trong khoảng sân nhỏ nơi họ đã từng nghe tiếng cười của đứa bé. Họ đem nỗi buồn sâu thẳm của mình dâng lên Chúa. Chúng tôi chia sẻ Mình Thánh Chúa với nhau và trong trái tim của chúng tôi, với một cậu bé Hồi giáo. Cầu mong cháu yên nghỉ trong bình an.

3:00 chiều: Chúng tôi được cho biết về một tay sung bắn tỉa, vì vậy chúng tôi đặc biệt đề phòng khi đến vị trí tiếp theo, trên một cây cầu vượt nhìn từ trên cao xuống đường cao tốc chính dẫn vào Baghdad. Chỉ có hai xe của chúng tôi leo lên dốc; chỉ một vài người trong chúng tôi chạy vào bên trong hầm trú ẩn. Tám người đàn ông bên trong vui vẻ đón người đến thăm. Một người xin xưng tội, và chúng tôi quỳ xuống cùng nhau, mặt đối mặt, trên bê tông . . . "Tội lỗi của bạn đã được tha thứ. Hãy đi trong bình an."

Một vài người cầm súng và canh gác, trong khi những người còn lại tụ tập đọc kinh Lạy Cha và rước lễ. Tôi đặt một ảnh Thánh Micae vào tay mỗi người Thủy quân lục chiến và cầu xin sự bảo vệ: Lậy Cha Yêu Thương, xin ban phước lành cho các con cái của Ngài. . . gửi các thiên thần của Ngài. . . bảo vệ họ khỏi mọi tổn hại. . . ." Sau đó, chúng tôi chạy đến chiếc Humvee và đi về phía đường cao tốc dưới cầu vượt.

3:30 chiều: Đột nhiên, một tiếng nổ lớn. Khi bụi tan, chúng tôi thấy rằng cầu vượt đã bị phá hủy. Trái tim.Tôi hoảng hồn.

Hai người của chúng tôi đi vào và sau đó đánh điện để xin giúp đỡ: Có những người sống sót! Tất cả chúng tôi, chạy vội vàng đến khu vực. Tôi vừa cầu nguyện vừa chạy. Tôi cầu nguyện khi đào bới đống đổ nát. Tôi cầu nguyện khi xem xét vết thương của hạ sĩ Lance Smith, người đang quằn quại trong đau đớn sau khi rơi xuống đường cao tốc. Tôi che mắt anh ấy khỏi ánh nắng mặt trời, xức dầu cho anh ấy và cố gắng giữ cho anh ấy tỉnh táo. Cuối cùng, hai TQLC giúp tôi khiêng anh ta lên xe cấp cứu. (Sau này tôi được biết, tất cả những người đàn ông đều sống sót, nhưng hai người bị mất một chi thể và một người bị gãy xương sống.)

5 giờ chiều: Chúng tôi trở lại Cơ sở điều hành tiền phương chính. Những người lính Thủy quân lục chiến đã hoàn thành tốt công việc của họ, không nghĩ đến bản thân, kiềm chế cảm xúc, nhưng giờ họ cần phải nói chuyện. Họ cần sự trấn an. Họ muốn cầu nguyện. Điều này diễn ra trong hai giờ.

Chúng tôi chưa ăn uống, chưa nghỉ ngơi từ sáng sớm, nhưng không ai do dự khi chỉ huy yêu cầu chúng tôi đi tiếp đến cứ điểm cuối cùng, nơi đã ba tháng không thấy bóng linh mục Công giáo. Khi đến nơi, chúng tôi thấy nhóm Thủy quân lục chiến lớn nhất trong ngày đang tập trung chờ Thánh lễ.

7 giờ 30 chiều: Cuộc chiến đấu với đức tin của riêng tôi bắt đầu trên đường quay trở lại căn cứ chính của chúng tôi. Hình ảnh và cảm xúc vụt qua đầu tôi. . .vòng cầu nguyện và rước lễ. . . phép lành của tôi . . vụ nổ . . . quỳ gối bên người lính TQLC bị thương. . . . Tôi nghẹn ngào với những giọt nước mắt. Lời cầu nguyện của tôi có ích gì khong? Các thiên thần bảo vệ ở đâu? Tôi có khác biệt gì với tư cách là một linh mục?

Mãi sau này, tôi mới nhận ra rằng thật là một điều kỳ diệu khi có người sống sót sau vụ nổ đó. Chắc chắn, các thiên thần đã làm đệm cho hạ sĩ Lance Smith để ngăn anh ta gãy từng chiếc xương trên cơ thể khi bị văng xuống đường từ độ cao 15 mét! Mãi sau này, tôi mới nhớ lại lòng nhiệt thành của đức tin, sự khao khát rước lễ, hàng dài những người đàn ông chờ đợi để nói chuyện với tôi. Chỉ sau này, tôi mới thấy Chúa đã chăm sóc tôi như thế nào thông qua họ, cũng như ngược lại.

Các bạn thân mến, tôi nói với các bạn rằng đức tin không chỉ tồn tại ở đây: Nó phát triển, lớn mạnh và lan rộng. Dưới bóng đức tin này, tôi vô cùng khiêm tốn và được an ủi rất nhiều. Nhìn vào những khuôn mặt của những người trai trẻ này, tôi thấy Chúa đang nhìn lại tôi với tình yêu.

Tác giả: