Nhảy đến nội dung

Ngừơi đàn ông bước ra từ trang sách

NGƯỜI ĐÀN ÔNG BƯỚC RA TỪ TRANG SÁCH

Dường như không khí của ngày Chúa nhật phục sinh vẫn còn vang vọng đâu đây trong tâm hồn mỗi người chúng ta, khi niềm vui Chúa Giêsu chiến thắng tử thần trỗi dậy từ cõi chết cách hiển vinh, oanh liệt. Điều không một phàm nhân, thánh nhân nào có thể thực hiện được nếu như không có ơn của Thiên Chúa. Đây cũng chính là niềm vui, niềm hy vọng của chúng ta. Chúng ta đặt niềm tin vào một Thiên Chúa có thật, quyền năng thật chứ không phải là một Thiên Chúa hão huyền. Quyền năng và sức mạnh của Ngài thể hiện theo như ý Ngài muốn chứ không phải theo ý của người phàm.

Có lẽ những ai trực tiếp liên quan đến cuộc tử nạn của Chúa Giêsu sẽ không khỏi bàng hoàng trước cái chết và sống lại của Ngài. Bởi đó là điều mà không một ai trên thế gian này có thể tự mình thủ đắc được. Con người phải đau khổ và phải chết, đó cũng chính là hậu quả của tội, của việc lạm dụng tự do Thiên Chúa ban mà sống phản nghịch với Ngài. Thế nhưng, Thiên Chúa đã cứu chuộc lỗi lầm ấy bằng chính cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu để chúng ta thấy rằng niềm tin mà chúng ta đặt vào Thiên Chúa là niềm tin có thật, không phải ảo tưởng.

Nói thì rất dễ nhưng sống niềm tin mới khó. Chúng ta phải sống thế nào với niềm vui phục sinh. Nếu như niềm tin của ta đặt vào Ngài đã là chân lý, thì làm sao chúng ta còn băn khoăn và hoài nghi? Tại sao chúng ta còn than van, oán trách? Cũng như các tông đồ xưa, niềm tin của chúng ta rất mỏng manh và yếu ớt mà tội lỗi lại dày đặc và đông cứng. Đơn giản vì chúng ta chỉ là tội nhân. Con người luôn có xu hướng hướng về điều xấu, tại bởi vì điều xấu thì tự do, điều tốt thì phải hy sinh. Không ai có thể tự mình làm điều tốt nếu như họ không hy sinh, không luyện tập. Nói vậy, ai có khả năng bẩm sinh làm điều tốt thì người ấy chỉ có thể là thánh nhân.

Cái gì cũng vậy, thói quen ích kỉ thì sinh ra điều xấu. Thói  quen tốt thì sinh ra nhân đức. Tất cả chỉ là thói quen luyện tập mà thôi. Nếu vậy, để có thể sống được niềm vui phục sinh, tiên vàn chúng ta phải tập luyện. Tập luyện niềm tin vào Thiên Chúa đã khó, luyện tập niềm tin và sống niềm tin vào Thiên Chúa phục sinh càng khó hơn. Nếu như bạn bảo rằng bạn tin vào sự chết và sống lại của Chúa thì làm sao bạn còn quá lệ thuộc vào sự sống cái chết trong cuộc đời này. Thôi thì không sống làm người nữa thì chết cũng làm con Chúa, có làm sao đâu mà phải tiếc nuối, lo sợ? Có lẽ chúng ta sợ sự sống ngày sau vì chúng ta không tự tin vào chính mình. Chúng ta sợ cái hậu quả của tội ngày nay ta phải trả giá ngày sau ra sao. Hoặc chúng ta dư biết mình không xứng đáng có được phần phúc ngày sau bởi lỗi lầm bản thân. Thế nhưng, có ai là không tội? Cũng chả có ai có thể tự cứu độ mình ngoại trừ Thiên Chúa là Đấng vô tội. Thế nên, thay vì lo lắng, sợ hãi thì hãy tin tưởng, phó thác vào lòng thương xót của Thiên Chúa và cố gắng sống đẹp lòng Ngài. Hãy cứ sống cố gắng hết mình, còn chuyện thưởng phạt nó không thuộc ước muốn và khả năng của ta, mà hoàn toàn tùy thuộc vào lòng thương xót của Thiên Chúa.

Thú thực, tôi chưa bao giờ sống mầu nhiệm phục sinh đúng nghĩa nhất. Không phải vì tôi không tin Ngài đã sống lại, cho bằng tôi không dám tin. Tôi không dám tin Thiên Chúa yêu tôi và tha thứ cho tôi. Tôi cũng không quảng đại đủ để sống hết mình với Ngài. Tôi là kẻ nửa vời, nói yêu mà không dám sống chứng nhân tình yêu đó. Vì tôi hèn nhát, vì tôi ích kỉ, vì tôi nhỏ nhen...

Nực cười, tôi là kẻ tội lỗi, lại luôn mong cho cuộc đời mình gặp được những điều may mắn, những người tốt lành. Tôi quên đi rằng nếu muốn được yêu thương bất tử thì mình hãy là kẻ yêu thương bất tử. Nếu muốn được yêu thương nhưng không, thì chính mình hãy là kẻ yêu nhưng không. Tôi chỉ có thói quen đòi hỏi mà không có khả năng hy sinh. Tôi chỉ có thói quen nhận mà không có thói quen cho. Chỉ bởi vì tôi là kẻ tội lỗi.

Thánh tông đồ Tôma hôm nay, như bao người, Ngài chưa được khai sáng kinh nghiệm với Thiên Chúa phục sinh. Niềm tin của Ngài còn đang hạn hẹp trong lý trí của một phàm nhân, đòi hỏi và ra điều kiện. Chúa Giêsu đã ban cho Ngài một đặc ân được tận mắt, tận tay cảm nghiệm thân xác chịu đóng đinh của Ngài. Và trong thời gian được ân ban ân sủng đó, ngài đã thốt lên với cả trái tim và linh hồn mình: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của con.” (Ga 20, 28)

Lúc này, Thiên Chúa mà ngài được sờ chạm ấy, là một Thiên Chúa được cảm nghiệm bằng chính ngôi vị của mình, không phải là một Thiên Chúa theo lời kể của người khác. Và quả thật ông là người diễm phúc. Thế nhưng, Chúa Giêsu lại khẳng định: “Phúc cho những ai đã không thấy mà tin.” ( Ga 20, 29)

Lạy Chúa, từ tấm bé con đã có một ao ước lạ thường. Con ao ước có một người đàn ông bước ra từ những trang sách, những câu chuyện cổ tích: tài giỏi, quyền năng để có thể bảo vệ con khỏi mọi bất ổn của cuộc sống. Nhưng thời gian trôi qua, đã hết một đời người, con mới khám phá ra rằng, chả có một người đàn ông nào, hay đúng hơn, chả có một con người nào có thể bước ra từ trang sách ngoại trừ Thiên Chúa. Ngài chính là người thật, là Thiên Chúa thật, đã bước ra từ trang sách để cứu độ con người không phải theo cách mà truyện cổ xưa đã làm, cho bằng Ngài đã đến để dạy họ cách bước vào Nước trời từ chính trang sách đời mình. Cho dù trang sách đời con có nhoen nhơ, tội lỗi, nhàu bẩn và úa vàng, cũng không quan trọng bằng tình yêu, quyền năng và sức mạnh của Thiên Chúa, Ngài sẽ cứu độ con, sẽ đưa con vào sử sách Nước trời bằng chính cuộc đời con... Thế nên, đừng hoài nghi và chờ đợi nữa, Thiên Chúa đã bước ra từ trang sách đến với con...

M. Hoàng Thị Thùy Trang.