Nhảy đến nội dung

Có Thiên Chúa là đủ

CÓ THIÊN CHÚA LÀ ĐỦ

Mình thích nhất câu Lời Chúa trong Tin mừng hôm nay: “Còn Hài Nhi ngày càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng Thiên Chúa.” (Lc 2, 40)

Thật vậy, không gì quí báu hơn việc được sống trong ân nghĩa với Thiên Chúa. Đó là sự tương quan ngôn vị thật sâu sắc. Người sống cùng ân nghĩa với Thiên Chúa không phải là người tài giỏi hay thành đạt nhưng chính xác hơn chính là người cảm nghiệm chân thật sự hiện diện, quyền năng và sức mạnh của Thiên Chúa trên cuộc đời mình. Người sống cùng ân nghĩa với Thiên Chúa, nói một cách chính xác nhất, chính là người nhìn nhận sự thật về mình và sự thật về Thiên Chúa. Sự thật về mình là sự giới hạn của kiếp người, sự thật về Thiên Chúa là sự tha thứ, tình yêu thương, quyền năng và sức mạnh. Người trưởng thành không phải là người lớn tuổi, nhưng chính là người biết nhìn nhận giới hạn, lỡ lầm của bản thân và chân nhận sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời.

Đúng vậy, người ta phạm lỗi thì dễ nhưng để nhìn nhận mình khiếm khuyết thì mấy ai có can đảm, đó chính là sự chưa trưởng thành. Người trưởng thành là người can đảm đối diện bản thân và đối diện cuộc sống. Nhưng nếu như ai đó chỉ cậy dựa vào sức mạnh của bản thân, người đó không bao giờ trưởng thành, chưa bao giờ trưởng thành. Người trưởng thành thực thụ là người biết tôi là ai và Thiên Chúa là ai.

Người biết tôi là ai, Thiên Chúa là ai sẽ sống khác lắm. Chắc chắn đó phải là người sống khiêm nhường và biết thứ tha. Người thứ tha là người vĩ đại nhất và trưởng thành nhất và cao thượng nhất. Từ tấm bé tôi đã khao khát làm người cao thượng, tôi yêu cái đẹp, tôi yêu sự thiện. Chúa Giêsu là tấm gương cao thượng mà tôi khao khát noi theo.

Chả phải tự nhiên con người có khôn ngoan, chả phải bẩm sinh tôi đã có khôn ngoan. Khôn ngoan tiên vàn là ân huệ nhưng không Thiên Chúa ban, sau nữa là sự rèn luyện của bản thân về tri thức và vốn sống. Có một số người nghĩ mình thành công nhờ năng lực, nhưng có một số người xác định rằng thành công là do ân huệ nhưng không Thiên Chúa ban cùng với sự cộng tác, nỗ lực không ngừng của mình.

Ai là người cũng được Thiên Chúa yêu thương. Tạo vật nào cũng được Thiên Chúa thương mến, Ngài tạo dựng mỗi người cách riêng theo như ý muốn của Ngài và cứu chuộc họ cũng theo cách Ngài muốn. Việc của chúng ta, sống là để khám phá. Khám phá sự hiện diện, quyền năng và sức mạnh của Thiên Chúa. Khám phá tình yêu thương nhưng không, sự quan phòng vô giới hạn của Ngài. Đồng thời cũng là sự khám phá sự tuyệt vời của thế giới mà Thiên Chúa tạo dựng, những điều kì diệu, những tấm gương quật cường, những hành động vĩ đại mà tha nhân và vạn vật trao gửi thông điệp cho chúng ta.

Tôi đã hết thời gian chất vấn, đặt câu hỏi và thao thức… Tôi giờ đây chỉ còn thời gian tự tìm ra câu trả lời. Đáp án bằng sự cảm nghiệm của bản thân là đáp án đúng đắn nhất, vì chính mình phải trả giá cho nó. Tha nhân chỉ cho ta lời khuyên và nhận định, nhưng kẻ quyết định sau cùng là chính ta. Dù đúng dù sai thì can đảm đón nhận kết quả là sự trưởng thành nhân cách.

50 tuổi đời, tôi mới tạm gọi là lớn đủ. Tôi lớn đủ để mà đối diện với mọi trạng huống của cuộc đời và tôi biết rằng Thiên Chúa là Đấng tuyệt đối của đời tôi.

Lạy Chúa, có người sợ trò chuyện với con không phải vì con khôn ngoan, nhưng có lẽ là vì con quá trải nghiệm mọi cung bậc cuộc sống. Trong ánh mắt con, mọi việc chuyển động theo hướng mà con cảm nghiệm bằng trái tim. Trái tim thì có lý lẽ mà chả lý trí nào có thể giải thích được. Cho dù có đi một mình, con vẫn cứ đi; cho dù có chiến đấu một mình, con cũng vẫn cứ chiến đấu, chỉ khi thấy bản thân bình an là đủ. Thiên Chúa là bình an, là hạnh phúc của con. Con yêu Ngài nhất, con yêu Ngài trong cảm nghiệm chứ không phải bằng lời nói sáo rỗng. Chỉ những người nông cạn mới cho rằng lời nói yêu mến Thiên Chúa là giả dối. Chả ai có thể nói yêu Thiên Chúa bằng môi miệng được. Nếu Đấng họ không thấy mà có thể nói yêu là giả dối, thì những kẻ họ thấy được nói yêu lại càng giả tạo hơn. Vì chỉ những người có cảm nghiệm thực sự với Thiên Chúa mới có thể nói yêu Ngài. Và hiển nhiên kẻ nói yêu Ngài không cứ phải là người hoàn hảo. Kẻ yêu Thiên Chúa trong chính tội lỗi, yếu đuối của mình mới thực sự là người trưởng thành. Bởi phủ nhận sự bất toàn của bản thân chính là kẻ kiêu ngạo, dối trá. Cảm ơn Ngài đã yêu con, cảm ơn Ngài đã ban cho con nhiều ân huệ, đã nhận lời con cầu xin. Cảm ơn Ngài đã thấu hiểu nỗi thống khổ, nỗi khó khăn, giới hạn và mọi vui buồn, hạnh phúc của con, tha thứ cho con, đợi chờ con, cảm thông với con và chả bao giờ từ khước, ghi dấu chấm hết với con. Mọi sự của Ngài con không quan tâm, con chỉ quan tâm một Thiên Chúa gần gũi với con như hơi thở và như vậy là đủ. Có Thiên Chúa là đủ. Chỉ cần có Thiên Chúa là đủ. Hơn bao giờ hết, chỉ cần có Thiên Chúa là đủ... phải không?!

M. Hoàng Thị Thùy Trang.