Tình yêu trong sự ghét bỏ - Giữ lòng lương thiện giữa dòng đời vạn biến
- T7, 24/05/2025 - 06:50
- Lm Anmai, CSsR
TÌNH YÊU TRONG SỰ GHÉT BỎ
Hôm nay, trong Thánh lễ thứ Bảy tuần V Phục sinh, Lời Chúa vang lên như một lời mời gọi sâu sắc giữa bầu khí phục sinh rực rỡ: “Nếu thế gian ghét anh em, anh em hãy biết rằng nó đã ghét Thầy trước” (Ga 15,18). Lời này không chỉ là một lời cảnh báo, mà còn là một lời mời gọi chúng ta bước vào mầu nhiệm của tình yêu Thiên Chúa—một tình yêu được tỏ lộ ngay giữa những thử thách, chống đối, và thậm chí là hận thù của thế gian. Chúa Giêsu không hứa hẹn với chúng ta một cuộc sống dễ dàng, không có xung đột; trái lại, Ngài mời gọi chúng ta sống chứng tá đức tin giữa lòng một thế giới còn đầy chia rẽ, bất an, và những giá trị đối lập với Tin Mừng.
Phục sinh không chỉ là niềm vui của sự sống lại, mà còn là lời kêu gọi dấn thân. Hội Thánh, trong mùa Phục sinh, được thúc đẩy để mang ánh sáng của Chúa Kitô đến những góc tối của nhân loại. Nhưng ánh sáng ấy thường bị thế gian từ chối, bởi nó phơi bày những gì còn bất toàn, ích kỷ, và tội lỗi. Chính trong nghịch lý này, chúng ta khám phá ra sức mạnh của tình yêu Thiên Chúa: tình yêu ấy không bị dập tắt bởi sự ghét bỏ, mà lại rực cháy sáng ngời hơn, như ngọn lửa bùng lên giữa cơn gió lạnh.
Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau suy niệm về bốn chiều kích của lời mời gọi này: nhận diện sự ghét bỏ của thế gian, sống tình bạn sâu sắc với Chúa Giêsu, ôm lấy sứ mạng làm chứng cho tình yêu, và cuối cùng, can đảm sống đức tin trong một thế giới đầy thách thức. Mỗi chiều kích sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn cách Chúa đang đồng hành và biến đổi chúng ta, ngay cả khi thế gian quay lưng lại với Tin Mừng.
1. Nhận diện sự ghét bỏ của thế gian
Chúa Giêsu đã nói một cách rõ ràng: “Giả như anh em thuộc về thế gian, thì thế gian đã yêu thích cái gì là của nó” (Ga 15,19). Thế gian, trong cách dùng của Tin Mừng Gioan, không chỉ là thế giới vật chất hay con người, mà còn là những giá trị, tư tưởng, và hệ thống đối nghịch với kế hoạch của Thiên Chúa. Đó là chủ nghĩa cá nhân tôn thờ cái tôi, là sự chạy theo quyền lực và lợi ích riêng, là sự thờ ơ trước nỗi đau của người khác. Khi chúng ta chọn sống theo Tin Mừng—với tình yêu phục vụ, lòng thương xót, và tinh thần hòa giải—chúng ta trở thành dấu chỉ đối kháng với những trào lưu ấy.
Sự ghét bỏ mà Chúa Giêsu nói đến không phải lúc nào cũng là những cuộc bách hại công khai hay bạo lực. Đôi khi, nó tinh vi hơn: những lời chế giễu khi chúng ta từ chối tham gia vào những hành vi thiếu công bằng, những ánh mắt nghi ngờ khi chúng ta lên tiếng bảo vệ sự thật, hay sự cô lập khi chúng ta chọn lối sống đơn sơ giữa một xã hội tiêu thụ. Trong bối cảnh hôm nay, khi các giá trị Kitô giáo như hôn nhân, gia đình, hay sự sống bị thách thức, người Kitô hữu thường bị coi là “lạc hậu” hoặc “không thực tế.” Nhưng Chúa Giêsu đã tiên báo: “Nếu họ đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em” (Ga 15,20). Sự chống đối này không phải là dấu hiệu của thất bại, mà là bằng chứng rằng chúng ta đang sống đúng với danh xưng môn đệ.
Chúng ta không nên ngạc nhiên hay nản lòng khi gặp khó khăn. Thay vào đó, chúng ta được mời gọi nhìn sự ghét bỏ ấy bằng con mắt đức tin. Đó là cơ hội để chúng ta khám phá sức mạnh của ân sủng, để nhận ra rằng Chúa Giêsu đã đi trước chúng ta trên con đường thập giá, và Ngài đang đồng hành với chúng ta từng bước.
2. Sống tình bạn sâu sắc với Chúa Giêsu
Giữa những thử thách của thế gian, Chúa Giêsu ban cho chúng ta một món quà vô giá: tình bạn với Ngài. Ngài nói: “Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ… nhưng là bạn hữu” (Ga 15,15). Tình bạn này không chỉ là một mối liên hệ bề ngoài, mà là một sự hiệp thông sâu sắc với trái tim của Đấng Cứu Thế. Đó là lời mời gọi bước vào nội tâm của Chúa Giêsu, nơi chúng ta tìm thấy sự bình an, sức mạnh, và ý nghĩa giữa những giông bão của cuộc đời.
Tình bạn với Chúa Giêsu được nuôi dưỡng qua cầu nguyện, suy niệm Lời Chúa, và tham dự Thánh Thể. Khi chúng ta dành thời gian để lắng nghe Ngài trong thinh lặng, khi chúng ta chiêm ngắm tình yêu của Ngài trên thập giá, và khi chúng ta lãnh nhận Mình Thánh Ngài, chúng ta được kết nối với nguồn mạch sự sống thần linh. Tình bạn ấy không dựa trên cảm xúc nhất thời, mà trên một giao ước bền vững: “Thầy ở lại trong anh em, như anh em ở lại trong Thầy” (Ga 15,4). Chính sự hiện diện của Chúa trong tâm hồn chúng ta giúp chúng ta đứng vững trước những lời chỉ trích, những hiểu lầm, hay thậm chí là sự thù địch.
Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu đã từng nói: “Cầu nguyện là nâng tâm hồn lên với Chúa, là một cuộc trò chuyện thân tình với Người.” Khi chúng ta sống tình bạn với Chúa, chúng ta học cách yêu thương như Ngài yêu: không tính toán, không đòi hỏi đáp trả, và sẵn sàng hy sinh. Tình bạn ấy cũng dạy chúng ta cách tha thứ cho những ai chống đối chúng ta, bởi vì chính Chúa Giêsu đã cầu nguyện cho những kẻ đóng đinh Ngài: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23,34).
3. Ôm lấy sứ mạng làm chứng cho tình yêu
Chúa Giêsu không chỉ gọi chúng ta làm bạn hữu, mà còn sai chúng ta ra đi: “Thầy đã chọn anh em… để anh em ra đi và sinh hoa trái” (Ga 15,16). Sứ mạng này không phải là một gánh nặng, mà là một vinh dự. Chúng ta được mời gọi trở thành những chứng nhân sống động của tình yêu Thiên Chúa, ngay giữa một thế giới đầy hận thù và chia rẽ.
Hoa trái mà Chúa mong đợi không chỉ là những thành tựu to lớn hay con số thống kê. Đó là những hành động yêu thương cụ thể: một lời an ủi cho người đang đau khổ, một bàn tay chìa ra giúp đỡ người nghèo, một nụ cười tha thứ cho kẻ xúc phạm chúng ta. Những việc làm nhỏ bé ấy, khi được thực hiện với tình yêu, có sức mạnh làm bừng sáng ánh sáng Tin Mừng. Như Thánh Gioan Phaolô II đã nói: “Chúng ta không được gọi để thay đổi thế giới bằng sức riêng mình, nhưng để gieo những hạt giống của tình yêu và hy vọng, rồi để Chúa làm phần còn lại.”
Sứ mạng làm chứng của chúng ta trở nên đặc biệt ý nghĩa khi đối diện với sự ghét bỏ. Khi chúng ta đáp trả sự thù địch bằng lòng thương xót, khi chúng ta cầu nguyện cho những ai làm hại mình, chúng ta phản chiếu chân dung của Chúa Giêsu—Đấng đã yêu thương thế gian đến cùng, ngay cả khi bị thế gian từ chối. Chính qua những chứng tá ấy, thế gian có thể nhận ra một điều gì đó khác biệt: một sức mạnh vượt trên logic của hận thù, một tình yêu mạnh hơn sự chết.
Trong lịch sử Hội Thánh, chúng ta thấy vô số gương sáng về sứ mạng này. Thánh Têphanô, vị tử đạo tiên khởi, đã cầu nguyện cho những kẻ ném đá mình. Thánh Maximilian Kolbe đã hiến mạng sống để cứu một người xa lạ trong trại tập trung. Những chứng nhân ấy không chỉ làm chứng cho đức tin, mà còn cho thấy sức mạnh của tình yêu Thiên Chúa có thể biến đổi cả những trái tim chai đá nhất.
4. Can đảm sống đức tin trong thế giới hôm nay
Cuối cùng, chúng ta được mời gọi sống đức tin với lòng can đảm trong bối cảnh xã hội hôm nay. Thế giới hiện đại, với những tiến bộ vượt bậc về công nghệ và khoa học, đồng thời cũng mang đến những thách thức mới cho đức tin Kitô giáo. Các giá trị luân lý truyền thống bị đặt dấu hỏi, tiếng nói của Giáo hội đôi khi bị coi là không còn phù hợp, và người Kitô hữu thường đối diện với áp lực phải “hòa nhập” vào những trào lưu trái với Tin Mừng.
Can đảm ở đây không có nghĩa là tranh cãi hay áp đặt niềm tin của mình lên người khác. Thay vào đó, đó là sự kiên trung trong việc sống theo những gì chúng ta tin, ngay cả khi điều đó khiến chúng ta bị hiểu lầm hay chế giễu. Can đảm là dám nói “không” với những cám dỗ của ích kỷ, tham lam, hay bất công. Can đảm là dám sống đơn sơ giữa một xã hội tiêu thụ, dám tha thứ giữa một thế giới đầy oán hận, và dám yêu thương ngay cả khi tình yêu ấy không được đáp trả.
Lòng can đảm ấy bắt nguồn từ niềm xác tín rằng chúng ta không đơn độc. Chúa Giêsu đã hứa: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Ngài ban Thánh Thần để hướng dẫn và củng cố chúng ta. Ngài ban cộng đoàn Hội Thánh để nâng đỡ và đồng hành cùng chúng ta. Với sức mạnh ấy, chúng ta có thể đối diện với bất kỳ thử thách nào mà thế gian đặt ra.
Anh chị em thân mến, con đường mà Chúa Giêsu mời gọi chúng ta bước đi không phải là con đường dễ dàng. Đó là con đường thập giá, nơi tình yêu được tỏ lộ qua sự ghét bỏ, nơi chiến thắng được đạt tới qua hy sinh. Nhưng đó cũng là con đường dẫn đến sự sống đời đời, nơi chúng ta sẽ được chiêm ngắm vinh quang của Đấng Phục sinh.
Hôm nay, khi chúng ta chuẩn bị lãnh nhận Thánh Thể, chúng ta hãy xin Chúa ban cho mình ơn can đảm, để chúng ta không chỉ nhận ra sự ghét bỏ của thế gian, mà còn biết đáp trả bằng tình yêu. Xin cho chúng ta biết sống tình bạn với Chúa Giêsu, để trái tim chúng ta hòa nhịp với trái tim Ngài. Và xin cho chúng ta biết mang lấy sứ mạng làm chứng, để qua đời sống của chúng ta, thế gian có thể nhận ra ánh sáng của Tin Mừng.
Chúng ta hãy cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con trở thành những chứng nhân của tình yêu Ngài, ngay giữa những thử thách và chống đối. Xin ban cho chúng con trái tim can đảm, tình bạn bền vững, và sứ mạng cháy bỏng, để chúng con có thể mang ánh sáng của Ngài đến với thế giới. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
GIỮ LÒNG LƯƠNG THIỆN GIỮA DÒNG ĐỜI VẠN BIẾN
Cuộc sống là một dòng sông bất tận, lúc êm đềm, lúc cuộn trào dữ dội. Thế giới xoay vần, thời đại đổi thay, lòng người cũng như mây trôi, thoáng chốc đã hóa hình dạng khác. Có những ngày, bạn cảm nhận được sự tử tế từ những người xa lạ, nhưng cũng có lúc, bạn đối diện với sự lạnh lùng, thậm chí là tổn thương từ những người tưởng chừng thân thiết. Bất luận thế giới có biến chuyển ra sao, bất luận người đời đối xử với bạn thế nào, có một chân lý không bao giờ cũ: đừng xem thường bất kỳ ai, hãy luôn giữ lòng khiêm nhường và sống với tâm hồn lương thiện.
Trong cuộc sống, chúng ta thường dễ bị cuốn vào những phán xét vội vàng. Một người ăn mặc giản dị, một người nói năng không trôi chảy, hay một người dường như chẳng có gì nổi bật – chúng ta có thể vô tình gán cho họ một giá trị thấp hơn trong tâm trí mình. Nhưng, bạn ơi, hãy dừng lại một khoảnh khắc và nghĩ xem: mỗi con người là một câu chuyện, một vũ trụ riêng biệt với những giấc mơ, nỗi đau, và khát vọng mà ta không thể nào thấu hiểu hết chỉ qua một ánh nhìn.
Người lao công quét đường trong ánh bình minh, người bán hàng rong khản giọng dưới nắng trưa, hay thậm chí người lạ lặng lẽ bước qua bạn trên phố – họ đều mang trong mình một ý nghĩa, một vai trò trong bức tranh rộng lớn của cuộc đời. Xem thường họ, chính là tự thu hẹp thế giới của chính mình, tự đóng đi cánh cửa dẫn đến những bài học quý giá. Một câu nói tử tế, một ánh mắt trân trọng, có thể là ngọn gió mát lành làm dịu đi những vết thương vô hình trong lòng họ. Và biết đâu, chính sự tôn trọng ấy sẽ quay về, như một món quà bất ngờ mà cuộc đời dành tặng bạn.
Hãy nhớ rằng, không ai mãi mãi ở vị trí thấp, cũng không ai mãi đứng trên đỉnh cao. Cuộc sống là một vòng xoay, và sự tôn trọng bạn dành cho người khác chính là tấm gương phản chiếu nhân cách của bạn. Đừng để những định kiến hay sự kiêu ngạo che mờ đôi mắt, khiến bạn quên mất rằng mọi người đều xứng đáng được nhìn nhận bằng sự công bằng và lòng trân quý.
Khiêm nhường không phải là tự hạ thấp mình, không phải là phủ nhận giá trị bản thân. Khiêm nhường là biết mình ở đâu trong vũ trụ bao la, là hiểu rằng mỗi người đều có những giới hạn và mỗi thành công đều được xây dựng từ vô số sự giúp đỡ, dù nhỏ bé. Người khiêm nhường không cần phải hét lên để chứng minh mình tồn tại, bởi họ hiểu rằng giá trị thực sự nằm ở những việc làm thầm lặng, ở cách họ đối đãi với thế giới xung quanh.
Có câu chuyện kể rằng, một vị học giả uyên thâm, dù đã đạt đến đỉnh cao tri thức, vẫn cúi đầu trước người nông dân dạy ông cách gieo hạt. Ông nói: “Tôi biết nhiều, nhưng tôi không biết tất cả. Mỗi người đều là thầy của tôi, theo cách này hay cách khác.” Sự khiêm nhường ấy không chỉ khiến ông được kính trọng, mà còn mở ra cho ông những chân trời mới, nơi tri thức và lòng nhân ái đan xen.
Khiêm nhường là chiếc áo giáp nhẹ nhàng, giúp bạn bước qua những giông bão của cuộc đời mà không bị tổn thương bởi sự kiêu ngạo hay đố kỵ. Nó dạy bạn lắng nghe, học hỏi, và trưởng thành từ những điều tưởng chừng nhỏ nhặt. Khiêm nhường cũng là chìa khóa để bạn tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, bởi người khiêm nhường không bị ám ảnh bởi việc phải hơn người khác, mà chỉ tập trung vào việc trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Lòng lương thiện là ngọn lửa không bao giờ tắt, dù thế giới có lạnh giá đến đâu. Đó là khi bạn chọn tha thứ thay vì oán hận, chọn giúp đỡ thay vì quay lưng, chọn mỉm cười thay vì cau có trước những khó khăn. Lương thiện không phải là sự yếu đuối, mà là sức mạnh của một tâm hồn dám yêu thương, dám tin tưởng, ngay cả khi cuộc đời không ngừng thử thách.
Có những lúc, bạn sẽ cảm thấy lòng tốt của mình bị lợi dụng, bị xem nhẹ, thậm chí bị phản bội. Có thể bạn từng đưa tay giúp một người, nhưng họ đáp lại bằng sự vô ơn. Có thể bạn từng mở lòng, nhưng chỉ nhận về những vết sẹo. Những lúc ấy, trái tim bạn có thể run rẩy, tự hỏi: “Tại sao tôi phải tiếp tục lương thiện, khi thế giới này đầy rẫy bất công?”
Hãy nhớ rằng, lòng lương thiện không phải là thứ bạn trao đi để nhận lại. Nó là món quà bạn tặng cho chính mình, là cách bạn giữ cho tâm hồn mình trong sạch giữa dòng đời đục ngầu. Mỗi hành động tử tế, dù nhỏ bé, đều như một viên đá ném xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng lan tỏa, chạm đến những nơi bạn không bao giờ ngờ tới. Một lời động viên có thể cứu một tâm hồn khỏi tuyệt vọng. Một cử chỉ sẻ chia có thể thắp lên hy vọng trong bóng tối. Và trên tất cả, lòng lương thiện là cách bạn khẳng định rằng, bất kể thế giới có đổi thay thế nào, bạn vẫn chọn sống đúng với giá trị cao đẹp nhất của con người.
Thế giới sẽ không ngừng thay đổi. Có những ngày, nó sẽ chào đón bạn bằng ánh nắng rực rỡ, nhưng cũng có những ngày, nó sẽ thử thách bạn bằng những cơn bão khắc nghiệt. Người đời có thể tử tế, nhưng cũng có thể lạnh lùng, ích kỷ, hay thậm chí làm tổn thương bạn. Nhưng đừng để những điều đó khiến bạn đánh mất bản thân. Đừng để sự cay đắng của cuộc đời làm vẩn đục lòng tốt trong bạn. Đừng để những lời phán xét của người khác khiến bạn quên đi sự khiêm nhường. Và đừng để những định kiến khiến bạn xem thường bất kỳ ai.
Hãy sống như một cái cây giữa rừng sâu, dù gió bão có thổi qua, vẫn kiên cường vươn cành, vẫn xanh tươi và ban tặng bóng mát cho đời. Hãy sống như một ngọn lửa nhỏ, dù đêm đen có bao trùm, vẫn cháy sáng và sưởi ấm những tâm hồn lạnh giá. Và hãy sống như một con người đúng nghĩa, với trái tim biết yêu thương, đôi mắt biết trân trọng, và tâm hồn biết khiêm nhường.
Bởi vì, cuối cùng, điều đọng lại không phải là bạn đã đạt được bao nhiêu, đã đứng ở vị trí nào, mà là bạn đã sống ra sao, đã để lại những gì trong trái tim người khác. Không xem thường ai, luôn khiêm nhường, luôn lương thiện – đó không chỉ là cách bạn đối xử với thế giới, mà còn là cách bạn tôn vinh chính cuộc đời mình.
Lm. Anmai, CSsR