Nhảy đến nội dung

Suy Niệm Chúa Nhật XVI Thường Niên C

Chúa Nhật XVI Thường Niên C

Một gia đình ở Betania có ba chị em là Matta, Maria và Lazarô. Cả ba chị em này đều là những người bạn của Chúa Giêsu. Betania chỉ cách Giêrusalem 3km, vì thế mà mỗi lần lên Giêrusalem, Chúa thường ghé vào thăm. Tất nhiên họ rất vinh hạnh và vui vẻ vì được đón tiếp Chúa. Đoạn Tin mừng hôm nay không đề cập đến Lazarô vì thế chúng ta chỉ nói về việc đón tiếp Chúa của hai chị em Matta và Maria.

Matta là chủ nhà nên bà phải lo dọn bữa ăn cho Chúa thật chu đáo! Tin mừng nói bà tất bật lo chuyện này vì không những có Chúa mà có thể còn có môn đệ đi theo Chúa nữa nhưng trong khi Matta vất vả lo nấu nướng thì Maria lại ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Chúa. Chúa tới nhà lo bữa ăn cho Chúa là đúng rồi nhưng cũng phải có người hầu chuyện lắng nghe lời Chúa nữa vì sứ mạng của Chúa là rao giảng Tin mừng mà! Việc làm của Matta rất tốt nếu bà không phân bì với cô em khi bà tới bên Chúa mà phân bô: “Lạy Thầy, em con để con hầu hạ một mình mà Thầy không quan tâm tới sao? Xin Thầy bảo em con giúp con với” nhưng Chúa Giêsu không đồng tình với yêu cầu của Matta nên Chúa đáp: “Matta, Matta, con lo lắng bối rối về nhiều chuyện. Chỉ có một sự cần mà thôi: Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị ai lấy mất”.

Qua lời này Chúa muốn Matta đừng lo lắng bối rối về nhiều chuyện. Chúa Giêsu vốn chuộng việc ăn uống đơn giản nên Chúa bảo Matta chỉ có một sự cần mà thôi. “Một sự cần mà thôi”nhiều người hiểu là Chúa bảo chỉ cần một món ăn thôi, không cần bày vẽ nấu nướng nhiều món. Nhưng thực ra một sự cần mà Chúa nhấn mạnh ở đây là việc nghe Lời Chúa. Phải ưu tiên lắng nghe lời Chúa còn các việc khác chỉ là phụ. Chúng ta thấy sợi giây xuyên suốt của Chúa về vấn đề này đề cao việc lắng nghe lời Chúa và đem ra thực hành là việc đứng đầu mọi công việc khác, chẳng hạn Chúa nói với dân chúng: “Mẹ Thầy và anh em Thầy chính là những người nghe lời Chúa và đem ra thực hành (Lc 8,21)”, cũng như Chúa quả quyết: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh nhưng còn sống bằng mọi lời từ miệng Thiên Chúa phán ra (Mt 4,4)”

Vậy ưu tiên là việc lắng nghe Lời Chúa rồi đi từ việc lắng nghe đó, chúng ta sẽ có những việc làm theo lời Chúa soi sáng cho ta. Mẹ Têrêsa Calcutta và các nữ tu Dòng của Mẹ ngày nào cũng dành 1 giờ cầu nguyện trước Thánh Thể rồi mới đi  săn sóc các bệnh nhân và làm những công việc từ thiện bác ái khác. Chính vì vậy mà công việc phục vụ của Mẹ và các nữ tu đạt hiệu quả rất tốt. Việc chiêm niệm và hoạt động không loại bỏ nhau nhưng bổ túc cho nhau. Nhiều khi để giúp đỡ một người đang gặp khó khăn, ta không cần nói năng hay làm gì cả mà chỉ đơn giản ngồi bên họ và lắng nghe họ là đã đem lại hiệu quả tích cực rồi. Đức Giáo Hoàng Lêô XIV luôn đề cao việc lắng nghe này.

Có những đứa con cảm thấy thiếu thốn tinh thần vì không được cha mẹ lắng nghe, không được cha mẹ ở với, chơi với, không được cha mẹ trả lời những câu hỏi mà các em thường tò mò hay đặt ra, tuy về phương diện vật chất thì cha mẹ cung cấp cho các em đầy đủ.

Trong nhiều giáo xứ vào dịp lễ trọng, giáo dân trang trí nhà thờ rất là đẹp đẽ hoành tráng cờ xí phất phới, đèn điện lung linh nhưng có nhiều người lại không lưu tâm tới việc dọn tâm hồn mình để mừng kính Chúa!  Phải chăng chỉ có phần việc của Matta mà không có việc ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Chúa của Maria. Hội thánh quân bình có cả Matta và Maria, nếu có những hội dòng nghiêng về chiêm niệm thì bù lại có những dòng chuyên lo hoạt động truyền giáo và làm việc bác ái xã hội nhưng vẫn phải duy trì đời sống nội tâm thích hợp.

Theo phong tục Do thái thời đó, các Rabbi chỉ chọn môn đệ là người nam, nhưng ở đây chúng ta thấy Chúa Giêsu vượt ra ngoài khuôn khổ đó, Chúa có môn đệ thuộc phái nữ khi Maria là môn đệ của Chúa qua việc bà ngồi bên chân Chúa và nghe lời Chúa. Vì thế ngày nay nhiều chị em phụ nữ đã trở thành môn đệ Chúa và tham gia các công tác từ thiện bác ái và truyền giáo trong Giáo hội.

Câu chuyện: Người ta kể rằng thời Ông Abraham Lincoln làm Tổng Thống của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, ông vẫn thường có thói quen đến thăm các nhà thương để có dịp chuyện vãn với các anh em thương binh trong thời nội chiến.

Một hôm, bác sĩ dẫn Tổng Thống tới phòng các thương binh đang được điều trị và đến bên một bệnh nhân rất nặng. Với giọng nhẹ nhàng, ôn tồn ông hỏi:  “Tôi có thể làm chút việc gì giúp anh được không?”

Có lẽ không nhận ra người khách đến thăm mình là ai, nên bệnh nhân gắng gượng nói:

– Xin ông làm ơn viết lá thư cho mẹ tôi.

Người ta trao bút giấy cho Tổng Thống, và ông bắt đầu viết xuống những gì bệnh nhân có thể nói lên được.

“Mẹ rất yêu dấu của con! Con bị thương nặng trong khi thi hành nghĩa vụ quốc gia. Có lẽ con sẽ không bao giờ bình phục được nữa. Xin mẹ đừng khóc nhiều vì con. Xin mẹ hôn hai em Mary và John dùm con. Nguyện xin Chúa chúc lành cho mẹ, cho ba và hai em.”

Nói tới đây, người thương binh ngừng vì không còn sức để nói tiếp nữa, nên ông Lincoln ký thay cho anh ta và thêm: “Viết thay cho con trai của bà. Ký tên: Abraham Lincoln.”

Bệnh nhân xin cho xem lại những gì người khách đã viết thay cho mình, anh ta sửng sốt khi nhận ra người đã tới thăm mình. Anh hổn hển hỏi với giọng ngạc nhiên:

– Ông thật là Tổng Thống của Hoa Kỳ ư?

Abraham Lincoln trả lời cách âu yếm.

– Phải chính tôi đây.

Tổng Thống hỏi thêm xem mình còn có thể giúp anh thương binh được việc gì nữa chăng. Gương mặt anh bỗng chốc bừng lên, anh sung sướng nói:

– Xin Tổng Thống cầm tay tôi, và giúp tôi đi đến cùng.

Trong căn phòng bé nhỏ, ông Tổng Thống với tâm hồn của người cha, âu yếm cầm lấy tay chàng thương binh trẻ trong tay mình và tiếp tục nói với anh những lời khích lệ thân mật cho tới khi anh ta trút hơi thở cuối cùng.

Mỗi người chúng ta hãy làm những công việc nhỏ bé của mình hằng ngày với lòng mến Chúa yêu người chân thành như thế sẽ đem lại lợi ích thiêng liêng cho bản thân mình, làm sáng danh Chúa và giúp ích cho tha nhân như Lòng Chúa mong muốn. Amen