Nhảy đến nội dung

Hành Trình Tìm Kiếm Của Một Trái Tim Yêu

Lễ Thánh Nữ Ma-ri-a Ma-đa-lê-na

Hành Trình Tìm Kiếm Của Một Trái Tim Yêu

Có lẽ một trong những câu hỏi quan trọng nhất mà mỗi người chúng ta phải đối diện trong cuộc đời là câu hỏi mà chính Đức Giêsu Phục Sinh đã hỏi bà Ma-ri-a Ma-đa-lê-na trong khu vườn năm xưa: “Bà tìm ai?” (Ga 20, 15).

Câu hỏi ấy vang lên không chỉ trong khu vườn tĩnh lặng buổi sớm mai, mà còn vang vọng qua mọi thời đại, trong mọi không gian của cuộc sống con người. Chúng ta đang tìm kiếm điều gì? Hạnh phúc? Thành công? Sự bình an? Một ý nghĩa cho cuộc đời? Tất cả chúng ta, dù ý thức hay không, đều là những người đang trên một hành trình tìm kiếm.

Hôm nay, Giáo Hội cho chúng ta chiêm ngắm hình ảnh của một người tìm kiếm vĩ đại: Thánh Nữ Ma-ri-a Ma-đa-lê-na. Bà không chỉ là một người tìm kiếm, bà là hiện thân của một trái tim yêu đang mải miết đi tìm Người mình yêu. Hành trình của bà, được Thánh Gioan thuật lại một cách tinh tế và sống động, là một bản đồ tâm linh cho tất cả chúng ta. Đó là hành trình đi từ bóng tối của sự mất mát đến ánh sáng của cuộc gặp gỡ, từ sự kiên trì trong nước mắt đến niềm vui vỡ oà của người được tìm thấy, và cuối cùng, từ một người đi tìm trở thành một người được sai đi.

Cuộc đời của Ma-đa-lê-na là một chứng tá hùng hồn rằng: tình yêu là động lực mạnh mẽ nhất của mọi cuộc tìm kiếm. Và một cuộc tìm kiếm được khởi đi từ tình yêu, dù có trải qua bao nhiêu tăm tối và thử thách, cuối cùng sẽ gặp được chính Nguồn Mạch của Tình Yêu là Đức Giêsu Kitô.

Trong thánh lễ này, chúng ta không chỉ mừng kính một vị thánh. Chúng ta được mời gọi bước vào hành trình của chính ngài. Hãy để cho những bước chân vội vã của Ma-đa-lê-na trong đêm tối, những giọt nước mắt nóng hổi của bà bên ngôi mộ trống, và tiếng “Ráp-bu-ni” đầy xúc động của bà, trở thành của chính chúng ta. Xin cho câu chuyện của ngài giúp mỗi người chúng ta trả lời câu hỏi căn bản của cuộc đời mình: Tôi đang tìm ai? Và tôi phải làm gì khi đã tìm thấy Người?

Hành trình của Ma-ri-a bắt đầu “lúc trời còn tối”. Bóng tối vật lý này là tấm gương phản chiếu hoàn hảo bóng tối đang bao phủ tâm hồn bà. Thầy đã chết. Tương lai đã khép lại. Niềm vui đã bị chôn vùi. Thứ duy nhất còn lại là một tình yêu không chịu khuất phục, một tình yêu mãnh liệt đến độ nó đẩy bà ra khỏi sự an toàn, ra khỏi nỗi sợ hãi, để đi về phía ngôi mộ.

Tình yêu của Ma-ri-a là một tình yêu cụ thể, không viển vông. Bà mang theo dầu thơm, bà muốn hoàn tất một nghi thức cuối cùng cho người Thầy yêu quý. Bà không đi tìm một phép lạ, bà đi tìm một thi hài. Điều này cho thấy sự thực tế đến đau lòng của bà. Nhưng chính trong sự thực tế ấy, tình yêu của bà lại càng trở nên phi thường. Trong khi các môn đệ, những người đàn ông, những trụ cột tương lai, đang co cụm trong phòng vì sợ hãi, thì người phụ nữ này lại dấn bước vào bóng đêm. Tình yêu đã biến sự yếu đuối của bà thành sức mạnh, biến nỗi sợ của bà thành lòng can đảm.

Nhưng khi đến nơi, bi kịch lại chồng chất bi kịch. Tảng đá đã bị lăn đi. Ngôi mộ trống không. Đối với chúng ta, những người đã biết câu chuyện, ngôi mộ trống là dấu hiệu của niềm vui Phục Sinh. Nhưng đối với Ma-ri-a lúc đó, nó là dấu chấm hết cho niềm hy vọng cuối cùng. Bà không chỉ mất Thầy, giờ đây bà còn mất cả thi hài của Thầy. Nỗi đau của bà lên đến tột đỉnh.

Phản ứng của bà là chạy. Bà chạy đi báo tin cho Phêrô và Gioan. Lời bà nói gói trọn sự hoảng loạn và tuyệt vọng: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu”. Bà không nói “Thầy đã sống lại như lời Thầy đã nói”. Trí óc con người, khi bị nỗi đau che lấp, chỉ có thể nghĩ đến những khả năng tồi tệ nhất: trộm cắp, xúc phạm, mất mát.

Anh chị em thân mến, Giai đoạn đầu tiên này trong hành trình của Ma-ri-a dạy chúng ta về sức mạnh của tình yêu và sự giới hạn của lý trí con người khi đối diện với mầu nhiệm. Tình yêu thúc đẩy chúng ta tìm kiếm Chúa, ngay cả trong những đêm tối nhất của cuộc đời. Nhưng đức tin của chúng ta thường bị thử thách bởi những “ngôi mộ trống” – những hoàn cảnh mà chúng ta không thể hiểu nổi, những nơi dường như Chúa vắng mặt. Giống như Ma-ri-a, chúng ta cũng dễ dàng kết luận vội vã: “Người ta đã đem Chúa đi mất”. Chúng ta tìm kiếm Chúa, nhưng lại không sẵn sàng cho sự ngạc nhiên mà Ngài muốn mang đến.

Phêrô và Gioan đến, thấy, và tin, rồi các ông “trở về nhà”. Có lẽ các ông cần thời gian để suy ngẫm, để xử lý những gì đã thấy. Nhưng Ma-ri-a thì không. Bà ở lại. Tình yêu không cho phép bà bỏ cuộc. Bà đứng bên ngoài ngôi mộ trống, và bà khóc.

Những giọt nước mắt của Ma-ri-a không phải là nước mắt của sự ủy mị. Đó là những giọt nước mắt của tình yêu trung thành, của một trái tim tan vỡ không thể nguôi ngoai. Bà không biết phải đi đâu, làm gì. Nơi duy nhất bà có thể ở lại là nơi gần nhất với ký ức về Thầy. Sự hiện diện của bà bên ngôi mộ trống là một hành vi của đức tin và lòng mến, một sự chờ đợi vô vọng nhưng đầy kiên trì.

Và chính trong sự kiên trì ấy, một cánh cửa đã mở ra. Bà cúi xuống nhìn vào mộ và thấy hai thiên thần. Cuộc đối thoại bắt đầu. Các thiên thần hỏi: “Này bà, sao bà khóc?”. Câu hỏi như một lời mời gọi bà hãy nhìn sâu vào nỗi đau của mình. Nhưng Ma-ri-a vẫn bị mắc kẹt trong đó. Bà lặp lại điệp khúc cũ: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!”.

Ngay cả khi đối diện với sứ giả của trời cao, tầm nhìn của bà vẫn bị giới hạn. Bà vẫn đang tìm một xác chết.

Rồi bà quay lại và thấy chính Đức Giêsu, nhưng bà không nhận ra Ngài. Bà tưởng Ngài là người làm vườn. Tại sao? Bởi vì bà không mong đợi sẽ gặp Ngài đang sống. Đôi mắt của chúng ta thường chỉ thấy những gì chúng ta mong đợi được thấy. Nỗi đau và những định kiến có thể làm chúng ta mù lòa trước sự hiện diện của Thiên Chúa ngay bên cạnh. Ngài có thể đang nói với chúng ta qua một người bạn, một biến cố, một lời khuyên, nhưng chúng ta lại không nhận ra vì Ngài không đến theo cách chúng ta hình dung.

Chúa Phục Sinh cũng hỏi bà: “Bà tìm ai?”. Ngài muốn đưa bà ra khỏi nỗi ám ảnh về một thân xác đã mất để hướng đến một con người đang sống. Nhưng Ma-ri-a vẫn chưa hiểu. Bà vẫn nài nỉ “người làm vườn” hãy chỉ cho bà nơi để thi hài, để bà có thể “đem Người về”. Tình yêu của bà thật đáng ngưỡng mộ, nhưng vẫn là một tình yêu mang tính chiếm hữu, một tình yêu muốn giữ lấy một quá khứ đã qua.

Đây là giai đoạn nguy hiểm nhất trong mọi cuộc tìm kiếm: khi chúng ta ở rất gần câu trả lời nhưng lại không nhận ra. Khi chúng ta khóc lóc vì sự vắng mặt của Chúa, trong khi Ngài đang đứng ngay bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Bạn đang tìm ai?”.

Cuộc tìm kiếm của Ma-ri-a chỉ thực sự đạt đến bước ngoặt khi có một sự đảo ngược vai trò. Không phải Ma-ri-a tìm thấy Chúa, mà là chính Chúa tìm thấy bà.

Mọi nỗ lực của Ma-ri-a, mọi giọt nước mắt, mọi bước chân của bà đều không đủ để bà nhận ra Ngài. Cần có sự can thiệp của chính Chúa. Và sự can thiệp ấy đến qua một cách vô cùng đơn giản và cá vị.

“Đức Giê-su gọi bà: ‘Ma-ri-a!’”

Một từ duy nhất. Tên của bà. Được thốt ra bằng giọng nói của Người Mục Tử Nhân Lành, giọng nói mà bà đã từng nghe, giọng nói đã từng chữa lành và ban cho bà sự sống mới.

Tiếng gọi ấy không phải là một thông tin, mà là một sự mặc khải. Nó không chỉ nói với lý trí, mà còn chạm đến trái tim. Trong khoảnh khắc ấy, mọi bức màn che phủ đều rơi xuống. Màn sương của nước mắt tan đi. Bóng tối của nghi ngờ bị xua tan. Sự mù quáng của định kiến được chữa lành.

Bà nhận ra Ngài không phải bằng mắt thường, nhưng bằng đôi tai của con tim. Bà nhận ra Ngài vì bà được Ngài nhận ra. Bà tìm thấy Ngài vì bà được Ngài gọi tên.

Phản ứng của bà là một sự quay lại hoàn toàn. Bà quay lại và thốt lên: “Ráp-bu-ni!” – Lạy Thầy! Đó không chỉ là một danh xưng, đó là một lời tuyên xưng đức tin, một sự thừa nhận mối tương quan Thầy-trò đã được tái lập, nhưng ở một mức độ mới, vinh quang hơn. Cuộc tìm kiếm đã đến đích. Nhưng đích điểm không phải là một vật thể (thi hài), mà là một ngôi vị (Đấng Phục Sinh), một mối tương quan sống động.

Anh chị em thân mến, Đây là trái tim của Tin Mừng. Chúng ta có thể dành cả đời để tìm kiếm Thiên Chúa, nhưng cuộc tìm kiếm của chúng ta chỉ thành công khi chúng ta để cho Ngài tìm thấy chúng ta. Chúng ta có thể đọc vô số sách thần học, thực hành vô số việc đạo đức, nhưng khoảnh khắc quyết định của đức tin là khi chúng ta nghe được tiếng Chúa gọi tên riêng của mình một cách thân thương.

Ngài đang gọi tên bạn và tôi hôm nay, ngay trong Thánh lễ này, qua Lời của Ngài, qua Bí tích Thánh Thể. Ngài gọi tên chúng ta giữa những lo toan, những thất bại, những giọt nước mắt của chúng ta. Liệu chúng ta có nhận ra giọng nói của Ngài không? Liệu chúng ta có dám quay lại và thưa lên: “Lạy Thầy!”?

Niềm vui gặp gỡ Đấng Phục Sinh quá lớn lao, đến nỗi phản ứng tự nhiên của Ma-ri-a là muốn níu giữ khoảnh khắc ấy lại: “Thôi, đừng giữ Thầy lại”. Bà muốn ôm lấy chân Ngài, muốn ở lại mãi trong sự hiện diện ngọt ngào ấy.

Nhưng Đức Giêsu đã nâng tình yêu của bà lên một tầm cao mới. Tình yêu đích thực không phải là sự chiếm hữu, mà là sự chia sẻ. Niềm vui gặp gỡ Chúa không phải là điểm kết thúc, mà là điểm khởi đầu cho một sứ mạng.

Chúa nói: “Hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ…”. Từ một người phụ nữ tội lỗi được chữa lành, từ một môn đệ trung thành, từ một người tìm kiếm kiên trì, giờ đây Ma-ri-a Ma-đa-lê-na được nâng lên thành một vị tông đồ, “Tông đồ của các Tông đồ”. Bà là người đầu tiên được trao sứ mạng loan báo Tin Mừng Phục Sinh, tin mừng trọng đại nhất trong lịch sử nhân loại.

Sứ điệp bà mang đi không chỉ là một tin tức (“Thầy đã sống lại”), mà còn là một chân lý làm thay đổi mối tương quan giữa Thiên Chúa và con người: “Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em”. Nhờ Đức Kitô, Thiên Chúa không còn là một vị Thiên Chúa xa vời, nhưng là Cha của chúng ta. Nhân loại được mời gọi bước vào gia đình của Thiên Chúa.

Và Ma-ri-a đã thi hành sứ mạng ngay lập tức. Bà không do dự. Bà chạy đi, nhưng lần này không phải là cuộc chạy của sự hoảng loạn, mà là cuộc chạy của niềm vui. Bà đến gặp các môn đệ và lời chứng của bà thật đơn sơ, ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh của kinh nghiệm cá nhân:

“Tôi đã thấy Chúa!”

Bà không cố gắng chứng minh. Bà chỉ đơn giản là làm chứng. Bà chia sẻ kinh nghiệm của mình. Lời chứng của bà đã gieo những hạt giống hy vọng đầu tiên vào lòng các Tông đồ đang co cụm vì sợ hãi, chuẩn bị cho các ông đón nhận cuộc hiện ra của chính Đấng Phục Sinh sau đó. Người phụ nữ đã bắt đầu cuộc tìm kiếm trong nước mắt, giờ đây lại kết thúc nó bằng việc trở thành sứ giả của niềm vui.

Hành trình của Thánh Nữ Ma-ri-a Ma-đa-lê-na là một tấm gương sáng ngời cho mỗi người chúng ta. Ngài cho chúng ta thấy rằng:

Cuộc đời Kitô hữu là một cuộc tìm kiếm Thiên Chúa không ngừng nghỉ. Tình yêu phải là động lực cho cuộc tìm kiếm ấy, một tình yêu dám dấn thân, dám ra khỏi chính mình, dám đi vào bóng tối.

Trong cuộc tìm kiếm, chúng ta sẽ gặp thử thách. Sẽ có những “đêm tối”, những “ngôi mộ trống”, những giọt nước mắt. Sẽ có những lúc chúng ta không nhận ra Chúa đang ở bên cạnh. Điều quan trọng là đừng bỏ cuộc. Hãy kiên trì ở lại với Chúa như Ma-ri-a đã ở lại bên mộ.

Cuộc tìm kiếm của chúng ta chỉ thành công khi chúng ta để cho Chúa tìm thấy mình. Hãy mở lòng lắng nghe tiếng Chúa gọi tên riêng của mỗi người. Đó là khoảnh khắc của ân sủng, khoảnh khắc biến đổi cuộc đời.

Mỗi cuộc gặp gỡ đích thực với Chúa đều dẫn đến một sứ mạng. Niềm vui được Chúa yêu thương không phải để giữ cho riêng mình. Chúng ta được mời gọi trở thành những Ma-ri-a Ma-đa-lê-na của thời đại hôm nay, can đảm nói với một thế giới đang cần hy vọng rằng: “Tôi đã thấy Chúa! Ngài đang sống và Ngài có thể thay đổi cuộc đời bạn”.

Lạy Thánh Nữ Ma-ri-a Ma-đa-lê-na, người đã yêu mến nhiều và đã được tha thứ nhiều, xin dạy chúng con biết tìm kiếm Chúa với cả con tim. Xin cho chúng con, giữa những gian truân của cuộc đời, biết lắng nghe tiếng Chúa gọi tên, và khi đã gặp được Ngài, xin cho chúng con trở thành những chứng nhân không mệt mỏi của Tình Yêu và Sự Sống Phục Sinh của Ngài. Amen.

Lm. Anmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: