Muốn giữ một người phụ nữ hết lòng?
- T5, 25/09/2025 - 17:57
- Lm Anmai, CSsR
MUỐN GIỮ MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ HẾT LÒNG? HÃY LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG XỨNG ĐÁNG.
Trong hành trình đi tìm và gìn giữ tình yêu, rất nhiều người đàn ông lầm tưởng rằng thứ họ cần để giữ chân một người phụ nữ là tiền bạc, là địa vị, là một vẻ ngoài bảnh bao hay những lời hứa hẹn có cánh. Họ ra sức chinh phục, dùng vật chất để chứng tỏ, dùng quyền lực để επιβάλ. Nhưng họ quên mất một chân lý sâu sắc và giản đơn hơn vạn lần: trái tim của một người phụ nữ không phải là một chiếc lồng son để khóa lại, mà là một mảnh vườn màu mỡ. Mảnh vườn ấy có nở hoa rực rỡ, có đơm trái ngọt lành hay không, phần lớn phụ thuộc vào người làm vườn.
Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ Á Đông, khi đã yêu thật lòng, họ có một bản năng hy sinh và cống hiến gần như vô hạn. Họ sẵn sàng trở thành hậu phương, sẵn sàng gác lại những ước mơ của riêng mình, sẵn sàng dốc cạn tâm can để vun vén cho một nơi gọi là "tổ ấm". Họ có thể làm việc 8 tiếng ở cơ quan, rồi về nhà làm thêm một "ca" 8 tiếng không lương với bếp núc, con cái, nhà cửa mà không một lời than vãn. Họ có thể thức trắng đêm khi con ốm, có thể lo lắng đến mất ăn mất ngủ khi chồng gặp khó khăn.
Sự "hết lòng" ấy không phải là một nghĩa vụ được ghi trong bất kỳ bộ luật nào. Nó là một món quà. Một món quà vô giá mà người phụ nữ chỉ dành tặng cho người đàn ông mà họ tin rằng xứng đáng.
Vậy, thế nào là một "người đàn ông xứng đáng"?
Sự "xứng đáng" ấy không đo bằng ví tiền dày hay mỏng, cũng không cân bằng quyền cao chức trọng. Nó được dệt nên bởi những phẩm chất vô hình nhưng lại có sức nặng ngàn cân, là thứ xi măng cốt thép giữ cho ngôi nhà tình yêu không bao giờ sụp đổ.
. Xứng đáng, trước hết, là một bờ vai của sự AN TOÀN.
An toàn không chỉ đơn thuần là che chở cho cô ấy khỏi những hiểm nguy vật lý. An toàn, với một người phụ nữ, là cảm giác bình yên trong tâm hồn. Đó là khi cô ấy biết rằng, dù ngoài kia bão tố thế nào, dù cô ấy có thất bại, có yếu đuối, có mắc sai lầm, thì khi trở về, vẫn có một người đàn ông ở đó, không phán xét, không chì chiết, chỉ đơn giản là dang tay ôm lấy và nói: "Không sao, có anh đây rồi".
Một người đàn ông xứng đáng là nơi cô ấy có thể trút bỏ hết mọi mặt nạ, sống thật với con người mình, với cả những vết sẹo và những góc khuất trong tâm hồn, mà không sợ bị tổn thương hay rẻ rúng. Anh ấy là bến cảng, không phải là tòa án.
. Xứng đáng là sự TÔN TRỌNG, không phải sự sở hữu.
Rất nhiều người đàn ông nhầm lẫn giữa yêu thương và chiếm hữu. Họ muốn vợ mình phải sống theo ý họ, từ bỏ sở thích, cắt đứt các mối quan hệ mà họ không ưa. Nhưng một người đàn ông xứng đáng thì khác. Anh ấy tôn trọng thế giới riêng của vợ mình. Anh ấy lắng nghe ý kiến của cô ấy, dù có thể không đồng tình. Anh ấy khuyến khích cô ấy theo đuổi đam mê, học hỏi điều mới, và tự hào về những thành tựu của cô ấy, dù là nhỏ nhất.
Anh ấy hiểu rằng vợ mình là một cá thể độc lập, một người bạn đời để đồng hành, chứ không phải một vật sở hữu để kiểm soát. Tôn trọng chính là cách nói "Anh yêu em vì chính em" một cách hùng hồn nhất.
. Xứng đáng là LÒNG BIẾT ƠN, không phải sự hiển nhiên.
Đây có lẽ là điều giết chết tình yêu một cách thầm lặng và tàn nhẫn nhất: sự vô tâm và coi mọi thứ là hiển nhiên. Một người đàn ông xứng đáng sẽ không bao giờ nghĩ rằng bữa cơm nóng hổi trên bàn, ngôi nhà sạch sẽ gọn gàng, những đứa con ngoan ngoãn là "trách nhiệm đương nhiên" của vợ.
Anh ấy nhìn thấy sự vất vả của cô ấy. Anh ấy cảm nhận được sự hy sinh của cô ấy. Và anh ấy bày tỏ lòng biết ơn. Một lời "Cảm ơn em vì bữa tối" giản dị, một cái ôm từ đằng sau khi cô ấy đang rửa bát, một câu hỏi "Hôm nay em có mệt không?"... những điều nhỏ bé ấy có sức mạnh hàn gắn mọi mệt mỏi, tưới tẩm cho tình yêu luôn xanh tươi. Lòng biết ơn cho người phụ nữ thấy rằng sự cống hiến của họ được ghi nhận và trân trọng.
. Xứng đáng là sự ĐỒNG HÀNH, không phải sự chỉ trích.
Một người đàn ông xứng đáng không phải là người đứng bên lề, khoanh tay chỉ trỏ và phán xét "cái này chưa tốt, cái kia chưa xong". Anh ấy là một người đồng đội. Anh ấy xắn tay áo lên và cùng làm. Cùng nhau dọn dẹp nhà cửa. Cùng nhau dạy dỗ con cái. Cùng nhau gánh vác những lo toan tài chính.
Khi cô ấy gục ngã, anh ấy không chê bai sao yếu đuối, mà sẽ là người đưa tay ra kéo cô ấy dậy. Khi cô ấy thành công, anh ấy không ghen tị, mà sẽ là người vỗ tay to nhất. "Gia đình" là một con thuyền, và người đàn ông xứng đáng là người cùng chèo, chứ không phải một hành khách khó tính.
Khi người đàn ông không xứng đáng...
Nếu một người đàn ông chỉ biết đòi hỏi, vô tâm, gia trưởng và thiếu tôn trọng, sự "hết lòng" của người phụ nữ sẽ không kéo dài mãi. Tình yêu của họ giống như một ngọn nến. Ban đầu nó cháy rất sáng, rất mãnh liệt. Nhưng nếu không được che chắn, không được tiếp thêm sáp, ngọn lửa ấy sẽ lụi dần trước những cơn gió của sự thất vọng.
Cô ấy sẽ bắt đầu im lặng. Sự im lặng của người phụ nữ đáng sợ hơn ngàn lời cãi vã. Đó là khi cô ấy không còn muốn chia sẻ, không còn muốn tranh luận, bởi cô ấy biết điều đó là vô ích. Cô ấy sẽ trở nên độc lập một cách đáng báo động. Cô ấy tự mình giải quyết mọi vấn đề, tự mình tìm niềm vui, tự mình chữa lành vết thương. Cô ấy có thể vẫn ở đó, vẫn nấu cơm, giặt giũ, chăm con, nhưng tâm hồn cô ấy đã rời đi từ lâu. Sự cống hiến lúc này chỉ còn là trách nhiệm, là nghĩa vụ với con cái, chứ không còn ngọn lửa tình yêu nào dành cho người đàn ông bên cạnh nữa. Anh ta đã "giữ" được thể xác cô ấy trong ngôi nhà, nhưng đã đánh mất hoàn toàn trái tim và tâm hồn cô.
Cho nên, hỡi những người đàn ông, đừng bao giờ hỏi tại sao cô ấy không còn dịu dàng như trước, tại sao cô ấy không còn hết lòng vì gia đình. Hãy tự hỏi mình trước, rằng bạn đã là một người chồng, một người cha xứng đáng hay chưa?
Đừng cố gắng tìm một đóa hoa không bao giờ tàn. Hãy học cách làm một người làm vườn tốt. Hãy dùng sự an toàn, sự tôn trọng, lòng biết ơn và sự đồng hành của mình để tưới tẩm cho khu vườn tình yêu mỗi ngày. Khi đó, bạn sẽ không cần phải "giữ". Bởi một người phụ nữ được sống trong tình yêu thương và sự trân trọng sẽ không bao giờ muốn rời đi. Sự cống hiến hết mình của cô ấy, khi đó, sẽ là phần thưởng ngọt ngào và tự nhiên nhất dành cho bạn.
.Lm. Anmai, CSsR