Nhảy đến nội dung

Chia sẻ Lời Chúa thứ 5 tuần 30TN

Thứ Năm – Tuần XXX Thường Niên – Năm Lẻ

Anh chị em thân mến,

Cuộc sống hôm nay tuy văn minh, nhưng nội tâm con người lại rất dễ bị bào mòn: bởi áp lực công việc, những thất bại, những vết thương tâm lý, và cả những sai lầm khiến ta tự lên án chính mình. Không ít lần, cuộc đời như phiên toà mà chính ta là bị cáo — và cũng là người kết án. Ta dễ tin rằng mình không còn xứng đáng được yêu thương.

Chính trong những giây phút ấy, Lời Thánh Phao-lô hôm nay cất lên như tiếng reo của một niềm hy vọng không thể dập tắt:

“Thiên Chúa bênh đỡ chúng ta.”

“Không gì tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Người trong Đức Ki-tô Giê-su.” (Rm 8,31-39)

Phao-lô không lý thuyết. Ngài đã từng trải qua tù đày, bị bỏ rơi, bị phản bội, và đối diện cái chết. Chính từ vực sâu ấy, ngài tuyên xưng:

 Không quyền lực nào,

 không tai hoạ nào,

 không bi kịch nào,

 không quá khứ nào,

 không tội lỗi nào…

có thể cắt đứt chúng ta khỏi tình yêu Thiên Chúa.

Đây là một chân lý mang tính giải phóng:

Thiên Chúa không yêu ta vì ta hoàn hảo,

nhưng vì ta thuộc về Người.

 Lời cầu cứu chân thật – khởi điểm của chữa lành

Trong Thánh Vịnh, tác giả nài xin:

“Lạy Chúa, xin lấy lòng nhân hậu mà cứu độ con.” (Tv 108)

Đây không phải là lời than thân trách phận, nhưng là sự khiêm tốn hiện sinh:

Con người tự biết mình không tự cứu được.

Ta không mạnh mẽ như ta tưởng.

Ta không là trung tâm của vũ trụ.

Chỉ khi dám thừa nhận mình mỏng giòn,

ta mới để Chúa chạm vào phần sâu nhất của tâm hồn — nơi ta che giấu nỗi cô đơn và sợ hãi.

Đó là lúc ơn cứu độ bắt đầu hoạt động.

 Giê-ru-sa-lem – Hình bóng của tâm hồn ta

Tin Mừng mô tả Đức Giê-su trên hành trình lên Giê-ru-sa-lem. Người biết nơi đó đang chờ đợi mình không phải là vinh quang, nhưng là thập giá. Người không trốn chạy, không vòng tránh, nhưng dấn bước đến cùng:

“Ngôn sứ không thể chết ngoài Giê-ru-sa-lem.” (Lc 13,33)

Giê-ru-sa-lem đó cũng chính là biểu tượng nội tâm của mỗi người:

• nơi ta khát khao Thiên Chúa nhưng lại chống đối Người,

• nơi ta muốn sống tình yêu nhưng lại lẩn tránh yêu thương,

• nơi ta mời Chúa ngự đến nhưng rồi lại đóng cửa vì sợ thay đổi.

Và Đức Giê-su tha thiết nói:

“Ta muốn tập họp con cái ngươi như gà mẹ ấp ủ con dưới cánh.”

Đây là một hình ảnh tuyệt đẹp về hành vi chữa lành:

Người muốn gom lại mọi mảnh vỡ cảm xúc trong ta —

những ký ức bị chèn ép,

những phần ta xấu hổ,

những nỗi đau ta muốn chôn kín.

Nhưng con người đã đáp không:

Sợ yêu. Sợ bị tổn thương. Sợ thuộc về một tình yêu quá lớn.

Và vì thế, Đức Giê-su đã khóc.

Không phải vì Người thất bại,

nhưng vì Người quá yêu và bị từ chối.

 Chúa muốn bước vào thành đô tâm hồn ta

Anh chị em thân mến,

Có lẽ trong mỗi chúng ta đều có một Giê-ru-sa-lem đang sợ hãi:

sợ nhìn lại quá khứ,

sợ vạch trần vết thương,

sợ hoà giải với chính mình.

Nhưng nếu ta không mở cửa,

thì tình yêu không thể bước vào.

Phao-lô mời ta hôm nay loại bỏ nỗi sợ bị Thiên Chúa bỏ rơi.

Bởi vì Người không bao giờ bỏ rơi.

Người luôn kiên nhẫn đứng bên ngoài thành đô lòng ta,

với đôi mắt ứa lệ nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

Hôm nay, Người mời gọi ta:

• Hãy để Người ôm ấp những phần ta cố giấu.

• Hãy để Người gom lại những mảnh hồn tan nát.

• Hãy tin rằng ta đáng được yêu — vì Chúa nói như thế.

 Ba bước mục vụ cụ thể

Hôm nay, mỗi người được mời gọi:

 Gọi tên vết thương mình – không chạy trốn nội tâm

 Cầu xin lòng nhân hậu Chúa – như Thánh Vịnh dạy

 Đón Chúa vào Giê-ru-sa-lem lòng mình – như Tin Mừng mời gọi

Mọi chữa lành đích thực đều đi qua hành trình ấy.

 Lời nguyện kết

Lạy Chúa Giê-su,

xin bước vào thành đô tâm hồn con,

cho dù nơi đó còn đầy lộn xộn và sợ hãi.

Xin ấp ủ con dưới cánh yêu thương Chúa,

để không mảnh hồn nào trong con bị bỏ rơi.

Xin biến những nơi từng là dấu vết bóng tối,

trở thành nơi ánh sáng Chúa bừng lên,

để con được sống, được yêu, và thuộc trọn về Người.

Amen.

Danh mục:
Tác giả: