Nhảy đến nội dung

Niềm hy vọng vượt trên tàn phá

Niềm hy vọng vượt trên tàn phá

 

Cuối năm phụng vụ dâng tràn,
Nghe vang tiếng Chúa nhẹ nhàng cảnh trông.
Đền thiêng rực sáng một vùng,
Tảng to phiến đẹp, cúng dâng muôn bề.

 

Người xem trầm trồ đam mê,
Chúa liền báo trước cơn mê sắp tàn:
“Rồi đây đá sẽ vỡ tan,
Không còn tảng đứng muộn màng bên nhau.”

 

Đền xưa – hồn cả dân sâu,
Nơi trời đất chạm sắc màu nhiệm linh.
Vậy mà sụp đổ thình lình,
Nhắc thân phận yếu, phù sinh của đời.

 

Người môn đệ dạ rối bời,
Hỏi bao giờ đến, dấu thời nào qua?
Người luôn muốn nắm tương lai,
Muốn xem điềm lạ để mà an tâm.

 

Chúa rằng: “Chớ vội tin lầm,
Biết bao kẻ mượn danh Ta dẫn đường.
Đừng theo tiếng gọi nhiễu nhương,
Tỉnh tâm phân định, soi gương Phúc Lời.”

 

Chiến tranh, động đất khắp nơi,
Đói kém, ôn dịch nổi trôi can qua.
Nhưng không phải tận cùng xa,
Đừng gieo sợ hãi, hãy mà vững tin.

 

Chúa không hứa tránh phong trần,
Nhưng luôn ở giữa bước chân phận người.
Bình an không phải đất trời
Vắng cơn bão tố, mà nơi Chúa gần.

 

Đền thiêng thế giới dần phân,
Nhưng trong tâm khảm một phần sáng lên:
Đền thờ mới, Chúa phục sinh,
Không do tay thế tạc nên một lần.

 

Ta xây Đền Thánh trong tâm,
Bằng tin – cậy – mến, âm thầm sớm khuya.
Việc lành như lễ tiến dâng,
Yêu thương tha thứ, kết tình đá son.

 

Đời rồi hóa bụi héo hon,
Cơ đồ vĩ đại cũng mòn phai nhanh.
Chỉ còn tồn tại chân thành,
Tình yêu bền vững để dành muôn sau.

 

Dù cho thế sự dập dồn,
Dù cho “Đền Thánh” đời ta nghiêng ngà,
Hãy tin: Tảng Đá chính là
Chúa ta – góc tường, trường tồn muôn thu.

 

Xin cho tỉnh thức sớm hôm,
Không theo cứu Chúa giả lời thế gian.
Xin cho can đảm vững vàng,
Trước bao biến động trần hoàn nổi trôi.

 

Xin cho yêu mến rạng ngời,
Dựng Đền Thờ Chúa giữa đời trần gian.
Để khi đá sắc phàm tan,
Ta còn đứng vững trong Ngàn Vinh Quang.

 

Phạm Hùng Sơn

John Pham

==

LÀM CHỨNG TRONG CƠN BÁCH HẠI

 

Ẩn mình trong sáng Phục Sinh,
Chúa không tìm đến để rình khoe công.
Không vang chiến thắng ngoài đồng,
Chỉ dành dấu chỉ cho lòng yêu tin.

 

Người sống lại giữa bình yên,
Không phô hiển hách, chẳng tìm báo thù.
Chỉ trao bình an đơn sơ,
Những người thân thiết, kẻ thưa gọi mời.

 

Thế gian chẳng hiểu lẽ Trời,
Chỉ ai được gọi tên nơi trong tiệc thánh,
Được Chúa bẻ bánh, nhớ danh,
Được Người chúc phúc… mới dành nhận ra.

 

Nơi bóng tối của thập giá,
Ánh quang Phục Sinh rạng rỡ nhiệm màu.
Tình yêu thắng cả tử sâu,
Lời hứa thiêng liêng giải cứu thương đau.

 

Chúa không hiện đến cho nhau,
Chứng minh quyền lực, trừng phạt kẻ thù,
Nhưng làm cho tim thật thà,
Nhận ra sứ vụ, nhận ra niềm vui.

 

Ai yêu thương thuộc về Người,
Người ban sứ mạng, gọi mời dấn thân.
Bách hại, thử thách bao lần,
Là cơ hội mới chứng nhân giữa đời.

 

Không phải ngục tối rã rời,
Không phải sụp đổ là nơi tan tành.
Chúa dặn: “Hãy kiên trì, dành
Phần cứu rỗi, chính là hành trình này.”

 

Bởi chính bóng tối phủ đầy,
Đức tin lớn mạnh, bàn tay vững vàng.
Sự phục sinh vẫn âm thầm,
Che lấp nhưng mở – đường tâm muôn người.

 

Phạm Hùng Sơn

John Pham


 

 

Danh mục:
Tác giả: