Nhảy đến nội dung

Ca tụng suy tôn - Kiên trì

CA TỤNG SUY TÔN

“Muôn ngàn đời, hãy ca tụng suy tôn!” - Thánh Vịnh đáp ca.

“Tất cả âm nhạc không có một mục đích nào khác ngoài việc ca tụng suy tôn Thiên Chúa và làm tươi mới các tâm hồn. Ở đâu điều này không được nhớ đến, sẽ không có âm nhạc thực sự; ở đó, chỉ có huyên náo của ma quỷ!” - J. S. Bach.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay, dù nói đến “ngày báo oán” và “giờ cứu rỗi”, vẫn xác nhận sự thật mà Bach trải nghiệm: mọi sự - nếu là chân thật - đều quy hướng về việc ‘ca tụng suy tôn’ Thiên Chúa và làm tươi mới các tâm hồn.

Đaniel bị quăng vào hầm sư tử - được cứu - không chỉ là phép lạ, nhưng còn là một mặc khải. Cậu bị kết án vì trung thành cầu nguyện; nhưng chính từ ngục tối ấy, Thiên Chúa tỏ lộ quyền năng - hàm sư tử bị khoá, lòng vua được mở ra - bài đọc một. Kết quả không chỉ là mạng sống Đaniel được bảo toàn, nhưng còn là một lời tuyên xưng vang dội của vua Đariô: “Mọi người phải run rẩy kính sợ trước mặt vị Thần của Đaniel!”. Một Thiên Chúa như thế thật đáng được ‘ca tụng suy tôn!’.

Chúa Giêsu nói về ngày Giêrusalem sụp đổ, ngày các tầng trời chuyển rung, ngày muôn dân kinh hoàng. Thế nhưng, với con cái Thiên Chúa, đó không phải là ngày kết thúc, mà là ngày khai mở - ngày “đứng thẳng và ngẩng đầu lên” - không phải trong kiêu hãnh, nhưng trong niềm tin; không phải trong an toàn giả tạo, nhưng trong phó thác trọn vẹn; không phải trong tuyệt vọng, nhưng trong hy vọng vững chắc! Thiên Chúa không cho phép chúng ta gục ngã trước bóng tối, bị cuốn trôi bởi các biến cố, nhưng biết rằng, tôi đang được yêu thương. “Chỉ trong bóng tối, ta mới thấy các vì sao!” - Nelson Mandela.

Bóng tối có thể lan rộng, khổ đau có thể chất ngất, cái chết có thể đến gần; nhưng ánh sáng sẽ không bao giờ tắt. Chính từ giữa ánh sáng ấy, Hội Thánh được mời gọi cất lên lời ‘ca tụng và suy tôn’ không ngừng. Bởi lẽ, giờ thế giới đảo điên cũng là giờ Thiên Chúa đến gần, giờ Con Người tỏ mình rỡ ràng, và giờ ơn cứu độ trở nên tròn đầy. “Sống niềm hy vọng là tiếp tục sống giữa những gì tưởng chừng vô vọng nhưng vẫn ngân nga trong bóng tối!” - Henri Nouwen.

Anh Chị em,

Cánh chung không đang chờ đợi ở cuối thời gian; nó đã bắt đầu trong từng phút giây hiện tại. Mỗi bất ổn của thế giới, mỗi đổ vỡ của các bảo đảm quen thuộc hôm nay, không chỉ là dấu hiệu của suy tàn, nhưng còn là một lời mời gọi tỉnh thức. Khi con người buộc phải buông tay khỏi những gì tưởng là vững chắc, nó được trao cơ hội để bám rễ sâu hơn vào điều không lay chuyển, vào Đấng không chuyển lay! Giữa thế giới biến thiên, Kitô hữu không chạy trốn thực tại, nhưng học cách ‘ca tụng suy tôn’ ngay trong mong manh, vì chính tại đó, triều đại Thiên Chúa đang đến gần. “Ngài đáng được ca tụng mọi lúc - bằng lời ngợi khen - hỡi Con Thiên Chúa, Đấng ban sự sống; và cả trần gian sẽ tôn vinh Ngài!” - Hymn Phos Hilaron.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, khi thế giới quanh con chao đảo và những gì tưởng như vững chắc vụn vỡ, dạy con biến từng nhịp thở, từng giọt nước mắt, thành khúc ca dâng Ngài!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

+++++++++

Kiên trì

“Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình!”.

Eliza, 16 tuổi, kết hôn với Andrew Johnson - một thợ may 20 tuổi chưa từng đi học. Bà kiên nhẫn dạy ông đọc và viết. Từ những tháng ngày nghèo khó, ông vươn lên trở thành tổng thống thứ 17 của Hoa Kỳ. Câu chuyện ấy minh hoạ sức mạnh của lòng kiên trì - “Bằng sự kiên trì, con ốc sên đã vào được tàu!” - C. H. Spurgeon.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật thú vị! ‘Câu chuyện dài’ “Anh thợ may vào Toà Bạch Ốc” và “Con ốc sên vào được tàu” đưa chúng ta về ‘câu nói ngắn’ của Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay, “Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình!”.

Tại sao sự ‘kiên trì’ lại quan trọng đến thế? Tại sao sự cứu rỗi của mỗi người lại gắn liền với nhân đức này? Bởi lẽ, môn đệ không trọng hơn Thầy. Nếu Chúa Giêsu là dấu chỉ và là khuôn mẫu của một ‘Đấng kiên trì’ giữa muôn vàn mâu thuẫn, thì những ai theo Ngài cũng không thể đi con đường nào khác. “Những thử thách cay đắng trong mắt chúng ta, thường là những phúc lành được che giấu!” - Oscar Wilde. Không vòng nguyệt quế nào không phải trả giá; không con đường lên trời nào trải toàn hoa hồng. Vì thế, nếu không có ‘kiên trì’ - nhân đức dũng cảm căn bản - thì những ý định tốt đẹp nhất cũng chỉ dừng lại ở ước mơ. “Kiên trì không phải là một cuộc chạy dài, nhưng là nhiều cuộc chạy ngắn nối tiếp nhau!” - Walter Elliot.

Ở mức độ trọn vẹn nhất, sự ‘kiên trì’ được tỏ lộ trên đồi Calvariô. Tại đó, Chúa Giêsu không chỉ chịu đựng, nhưng hiến dâng; không chỉ đau khổ, nhưng yêu thương;  không chỉ chết đi, nhưng trao sự sống. Điều cứu độ chúng ta không phải là đau khổ tự nó, nhưng là tình yêu thể hiện trong đau khổ. Chính sức mạnh của tình yêu đã làm nên sự ‘kiên trì’ nơi Con Thiên Chúa, để Ngài vui lòng chấp nhận ý Cha và hiến trao toàn thân. Sức mạnh ấy làm đảo lộn logic tự nhiên: thay vì trốn chạy, thì ở lại; thay vì chống trả, thì tha thứ; thay vì tuyệt vọng, thì hy vọng. “Kiên trì cốt ở việc thanh thản chịu đựng những điều xấu xa đến từ người khác và chịu đựng mà không oán giận kẻ gây ra chúng!” - Grêgôriô Cả.

Anh Chị em,

“Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình!”. Có quá nhiều hy vọng trong lời hứa này. Những thử thách, khủng hoảng, mất mát… chỉ là một phần của bức tranh lớn hơn, trong đó Thiên Chúa - Chúa của lịch sử - âm thầm dẫn dắt mọi sự đến chỗ viên mãn. Kitô giáo không phải là con đường của chiến thắng dễ dàng, càng không phải là một thứ chủ nghĩa “thắng nhanh”. Con đường Chúa Kitô đi là hành trình mỗi ngày, âm thầm, bền bỉ, trước sự hiện diện của Chúa Cha. Vì thế, kiên trì không phải là thái độ khắc kỷ lạnh lùng; trái lại, nó dạy chúng ta hiểu rằng, chỉ tình yêu mới có thể giữ chúng ta đứng vững cho đến cùng. “Đừng cầu xin một đời sống dễ dàng, nhưng hãy cầu xin sức mạnh và tình yêu để chịu đựng một đời sống không dễ dàng!” - Bruce Lee.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con thường thích ‘đánh nhanh, thắng nhanh’. Giúp con bền bỉ khiêm tốn như con ốc sên, để một ngày kia, con lần tới được con tàu “Thánh Thiện!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

Danh mục:
Tác giả: