Nhảy đến nội dung

Tại sao Chúa im lặng?

Tại sao Chúa im lặng?

 

Đêm đen dày đặc gió mù,
Người kêu: “Chúa hỡi, tại sao im lìm?”
Bao lần nhân thế lặng tim,
Tòa cao sụp đổ, niềm tin rã rời.

 

Ngước lên giữa tro tàn rơi,
Lại nghe tiếng hỏi: “Chúa ơi… ở đâu?”
Nào hay chính thuở ban đầu,
Ta mời Ngài bước khỏi câu chuyện đời.

 

Chúa buồn… lặng lẽ đứng ngoài,
Vì tôn trọng những lựa-loại của ta.
Bóng đêm chẳng tự sinh ra,
Chỉ do ánh sáng lìa xa cõi lòng.

 

Đẩy nguồn sáng khỏi căn phòng,
Rồi ta kinh ngạc – sao không thấy đường?
Trẻ thơ phóng túng vô thường,
Lời răn bỏ quên, tình thương phai nhòa.

 

Gieo gì thì gặt thế mà,
Gốc khô thì trái xót xa phận người.
Bánh xe nghịch lý luân hồi,
Chúng ta chối Chúa… lại đòi bình an.

 

Lạ thay, tin chuyện dối gian,
Nhưng Lời Sự Sống ngập ngừng chẳng tin.
Chuyện vui đùa, nhảm vô nghìn,
Chia nhau chớp nhoáng, còn Tin – ngại truyền.

 

Chúa hiền như khách bên hiên,
Mở lòng mới bước, chứ không ép vào.
Thế nên sự dữ dâng trào,
Cho ta tỉnh giấc biết bao lạc đường.

 

Nếu đời đổ vỡ tang thương,
Xin bắt đầu lại từ phương cội nguồn:
Mời Ngài trở lại linh hồn,
Vào trong tiếng thở, trong môn việc làm

.

Đừng để ngọn lửa sự an
Tắt đi vì những muộn màng ngập ngưng.
Giữ cho mạch Sáng không ngừng,
Để trong bóng tối vẫn bừng niềm tin.

 

Bằng không – đừng trách đất trời,
Đừng than thế giới rã rời tối tăm.
Vì khi nhân loại lãng quên
Chân Lý, thì chính ta đem khổ vào.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

==

Lời giảng và đời sống

 

Linh mục giảng tiếng yêu thương,
Mà không sống thật, lời đường cũng sai.
Chuông ngân chẳng chạm lòng ai,
Thanh la chũm chọe, kêu hoài mà rỗng.

 

Yêu thương phải hóa đời sống,
Chẳng chỉ lời nói cho xong bổn phần.
In Persona Christi thân,
Đời như trang sách, mỗi lần một câu.

 

Yêu là cúi xuống thật sâu,
Rửa chân – phục vụ những màu đời đau.
Yêu là bỏ thói kiêu cao,
Lắng nghe tiếng khóc giữa bao phận người.

 

Đời mà xa hoa, buông lơi,
Thì câu giảng đẹp cũng rời khỏi tim.
Áo dòng chẳng phải áo gấm,
Che thân mục tử sống chìm vô tâm.

 

Khi lời rao giảng lạnh câm,
Là khi mục tử lạc tầm Chúa trao.
Gương mù gieo xuống lao đao,
Làm bao tâm hồn lao xao, ngã lòng.

 

Tình yêu chẳng phải chữ mòng,
Nhưng là hơi thở trong vòng phục sinh.
Yêu thương là chính đời mình,
Âm thầm thắp lửa bình minh cho người.

 

Linh mục – mục tử của Trời,
Ước chi sống thật, nên Người của yêu.
Khi lời và việc sớm chiều
Hòa chung một nhịp – Tin yêu sáng ngời.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)


 

 

Danh mục:
Tác giả: