Khi con kêu cứu, Ta sẽ thi ân - Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần
- T7, 06/12/2025 - 07:04
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
THỨ BẢY – TUẦN I MÙA VỌNG
“Khi con kêu cứu, Ta sẽ thi ân”
Anh chị em thân mến,
Có một vết nứt không lộ ra trên bề mặt cuộc đời, nhưng âm thầm mạch ngầm trong tâm hồn con người hiện đại. Vết nứt của nỗi cô đơn, của sự mất mát ý nghĩa, của những tổn thương không tên. Ta càng tỏ ra mạnh mẽ, nó càng âm ỉ gặm mòn từ bên trong.
Và rồi, con người nhận ra mình khát một điều rất sâu: được ai đó nhìn thấy, hiểu thấu, chạm tới vết thương, và nâng dậy.
Bài đọc Isaia hôm nay không chỉ là một lời hứa, mà là một mạc khải về tâm linh của người bị tổn thương:
“Khi ngươi kêu cứu, Người sẽ thi ân giáng phúc cho ngươi.”
Thiên Chúa không yêu cầu ta phải “mạnh lên rồi mới đến”, nhưng Người chờ tiếng kêu cứu yếu đuối. Vì đó là khoảnh khắc ta thừa nhận sự hữu hạn của mình, mở ra cơ hội để ân sủng bước vào vùng bóng tối ta từng che giấu.
Theo ngôn ngữ tâm lý học, đó là khi cái tôi buông cơ chế phòng vệ, chấp nhận khoảng trống của mình, và cho phép tình thương trở thành phương thuốc.
⸻
1. Hạnh phúc của những kẻ biết chờ đợi
Thánh vịnh hôm nay hát lên một câu nghe có vẻ nghịch lý:
“Hạnh phúc thay mọi kẻ đợi chờ Chúa!”
Trong một thế giới được điều khiển bởi tốc độ, kết quả và kiểm soát, “đợi chờ” giống như thất bại. Nhưng nơi đời sống tâm linh, chờ đợi là mảnh đất cho sự sống nẩy mầm.
Vì trong thời gian chờ đợi, ta buộc phải đối diện với nỗi sợ bị bỏ rơi, với trống vắng, với giới hạn.
Và lúc đó, ta nhận ra:
Hạnh phúc không đến từ việc nắm giữ, nhưng từ việc buông để được dẫn dắt.
Người đợi chờ Chúa không phải kẻ yếu đuối, nhưng là kẻ tin rằng ý nghĩa đời mình không do bản ngã thiết kế, mà do tình yêu của Đấng vượt trên mọi biến cố.
⸻
2. Thiên Chúa chạnh lòng thương: Người thấy những vết thương của chúng ta
Tin Mừng Matthêu nói một câu đầy sức nặng nhân vị học:
“Đức Giê-su thấy đám đông thì chạnh lòng thương.”
Người không nhìn thấy đám đông như một khối hỗn độn vô danh.
Người thấy những khuôn mặt, những mảnh vỡ tâm hồn, những con người bị nuốt chửng bởi cuộc sống, bởi nỗi sợ, bởi thất vọng.
Anh chị em thân mến,
Tin Mừng mạc khải cho ta một Thiên Chúa không vô cảm trước nỗi đau nhân loại.
Lòng thương xót của Người không phải cảm xúc hời hợt, mà là động lực sáng tạo, đẩy Người đến hành động, và sai các môn đệ ra đi chữa lành:
“Hãy chữa lành bệnh nhân… trừ quỷ… Anh em đã nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không.”
Lòng thương xót, vì thế, không chỉ là cảm giác, mà là hành động biến đổi khổ đau.
⸻
3. Từ vết thương đến sứ mạng: liệu pháp của ân sủng
Anh chị em,
Chúng ta đều mang những vết thương từ tuổi thơ, từ thất bại, từ những lần bị phản bội, bị bỏ rơi.
Nếu không được chạm tới, những vết thương ấy biến thành trầm cảm, giận dữ, xung đột, và vô nghĩa.
Nhưng Tin Mừng không định nghĩa ta bằng bệnh lý, mà bằng tiềm năng chữa lành.
Chúa Giê-su không chỉ chữa lành cho ta, nhưng còn trao cho ta quyền chữa lành.
Điều đó có nghĩa là:
vết thương có thể trở thành nguồn mạch của lòng trắc ẩn,
sự yếu đuối có thể trở thành mảnh đất của tình yêu,
và những ai được chữa lành sẽ trở thành người chữa lành cho người khác.
Trong ngôn ngữ hiện sinh, đó là hành trình tự vượt (self-transcendence):
con người lớn lên không bằng sức mạnh, mà bằng việc chấp nhận để mình được yêu thương.
⸻
4. Mùa Vọng: hành trình của những người mang vết thương biết đợi chờ
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng không đòi ta hoàn hảo.
Mùa Vọng chỉ mời ta đem vết thương đến, dám kêu cứu, dám chờ đợi.
Vì chính nơi đó lời Isaia thành sự thật:
“Khi ngươi kêu cứu, Người sẽ thi ân.”
Hạnh phúc Mùa Vọng không dành cho kẻ chiến thắng, nhưng cho kẻ kiên trì hy vọng giữa đêm tối, cho kẻ dám tin rằng Thiên Chúa sẽ chạm tới mình, đúng lúc, đúng cách.
Còn Đức Giê-su thì bước vào lịch sử nhân loại để nói với ta một câu duy nhất đủ làm biến đổi cả cuộc đời:
“Ta thấy con.”
Ta thấy nỗi sợ, sự lạc hướng, cơn mệt mỏi, và khát vọng được chạm tới.
Người không chỉ thấy. Người chữa lành.
Và Người sai ta đi chữa lành người khác.
⸻
Kết
Anh chị em thân mến,
Hữu thể Kitô hữu không được định nghĩa bởi chiến thắng, nhưng bởi hy vọng;
không bởi hoàn hảo, nhưng bởi lòng thương xót.
Chúng ta chỉ thực sự sống khi biết đợi chờ,
chỉ thực sự tự do khi để mình được thương xót,
và chỉ thực sự lớn lên khi dám chữa lành nhau.
Vậy trong những ngày Mùa Vọng này,
xin cho ta đủ khiêm tốn để kêu cứu,
đủ kiên nhẫn để chờ đợi,
và đủ yêu thương để chạnh lòng trước nỗi đau của nhau.
Để lời hứa của Thiên Chúa trở thành hiện thực:
“Khi ngươi kêu cứu, Người sẽ thi ân.”
Amen.
++++++++++++++
Chúa Nhật II Mùa Vọng – Năm A
“Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.”
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng không chỉ là mùa chuẩn bị đón một biến cố tôn giáo xảy ra trong lịch sử, nhưng còn là thời khắc nội tâm, nơi mỗi con người đứng trước mầu nhiệm hiện sinh của chính mình: khát khao được chữa lành, được tái sinh, được yêu thương và được thuộc về.
Và các bài đọc hôm nay giống như một hành trình tâm linh:
• Bắt đầu với nỗi khát khao công lý,
• Đi qua ước mơ bình an,
• Mở ra lời hứa cứu độ phổ quát,
• Và kết thúc bằng tiếng gọi sám hối – như một hành vi can đảm của tự do.
⸻
1. Thiên Chúa bảo vệ người bé mọn – Isaia và lòng cảm thương cứu độ
Ngôn sứ Isaia cho ta thấy một viễn tượng tuyệt đẹp:
Từ gốc Giê-sê sẽ mọc lên một chồi non – mang thần khí khôn ngoan, nghị lực, kính sợ Chúa.
Nhưng lạ thay, trọng tâm của triều đại này không phải là sức mạnh quân sự hay quyền lực chính trị, mà là công lý dành cho người nghèo khó, tiếng nói cho kẻ bị chèn ép.
Người nghèo không chỉ là kẻ thiếu cơm bánh, mà còn là những con người bị đè nén, bị tổn thương, bị phủ nhận nhân phẩm.
Là những linh hồn bé nhỏ luôn khao khát được nhìn thấy, được lắng nghe, được công nhận.
Thưa anh chị em,
Thiên Chúa mà Isaia loan báo không đến để nghiền nát con người,
Nhưng đến để nâng dậy phần yếu đuối nhất trong ta.
Triều đại của Người không khởi đầu bằng áp đặt, nhưng bằng chữa lành.
Và cảnh sói ở với chiên, báo nằm bên dê – không phải là một chuyện thần tiên – mà là biểu tượng của nội tâm hòa giải, nơi bản năng hung hãn và sự mong manh tổn thương không còn đối địch, mà được tái kết nối trong Thần Khí.
⸻
2. Công lý nở hoa – khi trái tim được chữa lành
Thánh vịnh hôm nay mời ta mơ ước một thế giới “đua nở hoa công lý và thái bình thịnh trị đến muôn đời”.
Nhưng lịch sử nhân loại luôn chứng minh điều ngược lại:
Không một mô hình xã hội hoàn hảo nào có thể triển nở nếu con người không được chữa lành bên trong.
Ở nơi gốc rễ của bạo lực và áp bức là nỗi sợ hãi, trống rỗng và tự tôn mong manh.
Khi nội tâm không được hòa giải, đời sống xã hội cũng bất an như chính trái tim con người.
Vì thế, triều đại công lý của Thiên Chúa không phải là một cấu trúc chính trị,
mà là hoa trái của lòng thương xót.
Công lý không phải chỉ là “điều đúng được phân phát”,
nhưng là nhân phẩm được tái thiết,
là con người được nhìn bằng ánh mắt dịu hiền của Thiên Chúa.
⸻
3. Đức Kitô cứu độ hết mọi người – lời đáp cho nỗi cô đơn nhân loại
Thánh Phao-lô xác quyết:
“Đức Kitô cứu độ hết mọi người.”
Không có ai bị bỏ rơi ở lề đường lịch sử,
Không có phận người nào bị xem là rác thải hiện sinh,
Không có linh hồn nào quá muộn để được chữa lành.
Thế giới hôm nay đầy những con người bận rộn nhưng cô đơn,
đầy những tâm hồn sản xuất và tiêu thụ nhưng trống rỗng,
đầy những kỹ thuật tối tân nhưng thiếu vắng tình yêu.
Và vào giữa nỗi cô đơn ấy, Đức Kitô đến, không để người này chống lại người kia,
mà để mọi dân tộc, mọi nền văn hóa, mọi bản ngã được gặp nhau trong hòa điệu tình yêu.
Ơn cứu độ của Người không phải là một đặc quyền,
mà là một bản giao hưởng phổ quát của lòng thương xót.
⸻
4. Sám hối – lựa chọn tự do của người muốn tái sinh
Tin Mừng hôm nay đưa Gio-an Tẩy Giả vào sân khấu lịch sử với một tiếng hét trần trụi:
“Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.”
Sám hối không phải là một nghi thức đạo đức để làm cho xong,
càng không phải là một hành động sợ hãi trước sự trừng phạt.
Sám hối là dũng khí hiện sinh đối diện chính mình,
nhìn vào bóng tối của mình mà không che đậy,
vào ký ức, thương tích và tội lỗi mà không chối tránh.
Sám hối không làm ta yếu đi,
nhưng làm ta tự do,
vì giải phóng ta khỏi những cơ chế tự vệ và tự hủy.
Gio-an cảnh báo: cây nào không sinh hoa trái thì bị chặt đi.
Đó không phải là sự trả thù của Thiên Chúa,
nhưng là hậu quả tự nhiên của một bản ngã đóng kín,
đóng kín trong kiêu hãnh,
đóng kín trong sợ hãi,
đóng kín trong những bản sắc cũ.
Ai từ chối thay đổi thì tự đánh mất chính mình.
Vì thế, sám hối không phải là hình phạt,
nhưng là cơ hội để sống.
⸻
5. Kết luận: Mùa Vọng – hành trình chữa lành nhân vị
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng là mùa Thiên Chúa trở lại,
không phải để phán xét ta bằng định kiến,
nhưng để tái tạo ta bằng lòng thương xót.
Người đến để:
• Bảo vệ kẻ bé mọn,
• Chữa lành trái tim tan vỡ,
• Mở ra ơn cứu độ cho hết mọi người,
• Và mời ta bước vào tự do của sám hối.
Thiên Chúa không đến để che giấu sự yếu đuối của ta,
nhưng để biến nó thành vẻ đẹp của lòng thương xót.
Và Mùa Vọng trở thành hành trình nhân vị được tái sinh:
• Khiêm tốn hơn,
• Từ bi hơn,
• Tự do hơn,
• Hy vọng hơn.
Thưa anh chị em,
Con người luôn đi tìm Thiên Chúa,
nhưng Thiên Chúa còn tha thiết đi tìm con người,
nhiều khi không phải nơi những chiến thắng rực rỡ,
mà nơi những vết thương của họ.
Xin cho chúng ta biết sám hối bằng sự thật của trái tim,
để Chúa thực hiện công lý của lòng thương xót trong chính đời ta,
để từ những gốc rễ tưởng như đã chết,
một chồi non mới mọc lên,
mang hương thơm của một đời sống được cứu độ.
Amen.