Gaudete! vui lên bạn ơi!
- T7, 13/12/2025 - 07:30
- Phạm Văn Trung
GAUDETE! VUI LÊN BẠN ƠI!
Này, các bạn trẻ ơi! Hôm nay là Chúa Nhật thứ Ba Mùa Vọng rồi đó nha, ngày mà cả Giáo hội mặc áo hồng dễ thương và được phép “bung lụa” một chút giữa mùa tím buồn buồn! Mình hỏi thật lòng nè: bạn “ra xem gì trong hoang địa”, trong vùng hoang vu tâm hồn, để làm dzì dzậy? Để ngắm cảnh chill chill hay để… tìm kiếm một thứ gì đó đang thiếu thiếu trong lòng? Đừng có giả vờ không biết nha, mình biết tỏng luôn á: bạn đang tìm NIỀM VUI chứ còn gì nữa!
Ủa mà khoan, đừng vội lắc đầu kiểu “tui vẫn ổn mà, tui vẫn vui mà”. Mình không nói cái vui kiểu vừa trúng thưởng Shopee hay vừa được crush thả tim đâu. Mình đang nói tới cái thứ gọi là “Joy, Joy, Joy” – niềm vui thật sự, cái loại vui mà khi có rồi thì dù trời sập cũng vẫn… cười toe toét được ấy!
Thiệt ra ai cũng đang tìm nó hết trơn á. Có người tìm trong túi tiền dày cộm, có người tìm trong like ầm ầm trên mạng, có người tìm trong những buổi tiệc tùng tới bến… nhưng rồi sao? Vui được vài phút, vài ngày, rồi lại thấy trống rỗng như cái bụng lúc 2 giờ sáng. Đó không phải niềm vui đâu các chế ơi, đó chỉ là “hạnh phúc tạm bợ” thôi, kiểu như trà sữa size L uống xong là hết, chứ không phải cái bình nước 5 lít uống hoài mà sao không thấy cạn.
Còn niềm vui thật thì khác lắm! Nó không phải là “trời ơi tui trúng số rồi” hay “hôm nay trời đẹp quá đi”. Niềm vui thật là khi bạn biết chắc chắn rằng: dù cuộc đời có bão tố cỡ nào, dù bạn có đang khóc nức nở trong chăn, thì vẫn có Một Đấng đang ôm chặt bạn và nói: “Bình tĩnh nào con, Ta lo hết cho con rồi!”. Đó là biết rằng mọi thứ cuối cùng sẽ ổn, không phải kiểu “ổn theo ý mình” mà là “ổn theo cách đẹp nhất mà mình chưa tưởng tượng nổi”.
Mùa Vọng này, Giáo hội đang hét lên với chúng ta: “Gaudete! Hãy vui lên!”. Nghe giống như mẹ gọi con dậy đi học mà con còn đang ngủ nướng ấy nhỉ? Nhưng mà lần này không phải mẹ gọi đâu, là chính Chúa gọi đó! Ngài bảo: “Ê, đừng có ngồi đó buồn thiu nữa, Ta đang tới rồi nè!”. Và Ngài tới không phải kiểu “bay xuống trên mây vàng rực rỡ” như phim Marvel đâu nha. Ngài tới trong một cái máng cỏ hôi hôi, trong vòng tay một bà mẹ trẻ con, khóc oe oe như mọi đứa trẻ khác. Rồi lớn lên, Ngài còn “hết mình” kiểu… bị đóng đinh nữa chứ. Ngài chọn cách yếu đuối nhất, gần gũi nhất để nói với chúng ta: “Ta hiểu cảm giác của con mà, Ta cũng từng ở đó rồi”.
Thật luôn đó! Chúa Giêsu không phải là ông tiên cầm đũa thần biến mọi thứ thành màu hồng. Ngài là Đấng bước vào đúng cái đống hỗn độn của cuộc đời chúng ta, ôm lấy nó, và biến nó thành cái gì đó có ý nghĩa. Người mù được thấy, người què đi được, người phong được sạch, người chết sống lại… Nghe giống phim siêu anh hùng không? Nhưng đó không phải là “phép màu show diễn” đâu, đó là dấu hiệu rằng: vương quốc của Thiên Chúa đã bắt đầu rồi đó! Và bạn được mời tham gia vào câu chuyện siêu đỉnh này luôn á!
Niềm vui Kitô giáo nó lạ lắm. Nó luôn có thể ở chung nhà với nỗi buồn. Bạn có thể vừa khóc vừa cười, kiểu như vừa coi phim buồn vừa ăn kem ấy. Có những ngày bạn mệt muốn xỉu, công việc thì ngập đầu, người yêu thì giận, ví tiền thì rỗng tuếch… nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn có một góc nhỏ xíu thì thầm: “Mình vẫn ổn, vì mình không bị bỏ rơi”. Đó chính là niềm vui – không phải cảm xúc lên xuống như tàu lượn, mà là một cái neo chắc chắn giữa biển đời sóng gió.
Mình nhớ có lần mình đi thăm một bà cụ bị ung thư giai đoạn cuối. Bà nằm đó, yếu xìu, nhưng mắt thì sáng rỡ. Bà bảo: “Cô ơi, cô biết không, tui sắp về nhà rồi đó”. Ủa nhà đâu bà? Bà cười hiền lắm: “Về với Chúa chứ nhà đâu!”. Lúc đó mình shock luôn á, vì mình thì đang buồn muốn khóc thay cho bà, còn bà thì… vui thật sự. Đó là niềm vui mà không hoàn cảnh nào lấy đi được.
Niềm vui này nó giống như một cặp kính đặc biệt vậy. Khi bạn đeo vào, bạn vẫn thấy hết những thứ tệ hại của cuộc đời: nghèo đói, bệnh tật, chiến tranh, chia ly… nhưng bạn cũng thấy thêm một lớp nữa – lớp của hy vọng. Bạn thấy rằng ngay cả những vết nứt lớn nhất cũng đang được Chúa lấp đầy bằng vàng ròng của tình yêu Ngài, giống kiểu nghệ thuật Kintsugi bên Nhật ấy, bể rồi càng đẹp hơn. Cuộc đời chẳng ai hoàn hảo, mọi thứ đều thay đổi, và chính những “vết nứt” mới làm nên giá trị. Vết nứt vỡ không phải là khuyết điểm để giấu đi, mà là phần lịch sử đáng tự hào. Nó nhắc nhở: “Ê, bạn từng vỡ vụn, nhưng giờ bạn mạnh mẽ hơn, đẹp đẽ hơn nhờ những kinh nghiệm ấy!”. Đừng sợ thất bại hay tổn thương. Hãy chữa lành những thất bại hay tổn thương đó bằng “vàng” – là tình yêu, sự kiên cường, hay bài học rút ra từ thất bại. Sang chấn tâm lý trauma, vết sẹo cảm xúc không làm bạn xấu đi, mà làm bạn độc nhất vô nhị. Siêu truyền cảm hứng luôn, phải không? Chúa “dán vàng” lên vết nứt vỡ của chúng ta ấy! Vỡ vụn không phải kết thúc, mà là cơ hội để đẹp hơn. Nếu bạn đang “vỡ tan” vì chuyện gì đó, hãy thử nghĩ theo kiểu Kintsugi xem – hãy chạy đến với Chúa và để Ngài dán vàng lên những mảnh vỡ của bạn và tỏa sáng đi! Yêu đời hơn hẳn luôn á! Bạn nghĩ sao, có muốn thử để Chúa sửa cái gì đó bằng vàng ròng yêu thương của Ngài không?
Và điều hay ho nhất là niềm vui này không phải thứ bạn tự chế ra được. Nó là quà tặng. Quà của Chúa Thánh Thần. Ngài nhét vào tim bạn một chút xíu Thánh Thần mỗi ngày, kiểu như mỗi sáng thức dậy bạn lại thấy “hơi hơi vui” mà không hiểu sao. Có khi đang rửa chén cũng thấy vui, đang kẹt xe cũng thấy vui, đang bị sếp mắng cũng… ừm… vẫn thấy bình an lạ lùng. Đó là Thánh Thần đang nháy mắt với bạn đó!
Niềm vui cũng không có nghĩa là bạn phải cười 24/7 như quảng cáo kem đánh răng. Có những ngày bạn buồn, bạn khóc, bạn cáu… điều đó hoàn toàn bình thường mà! Niềm vui chỉ là cái nền chắc chắn bên dưới, để khi bạn ngã thì không ngã xuống vực, mà ngã vào vòng tay của Chúa thôi.
Nó cũng là lý do khiến người Kitô hữu chúng ta dám sống khác người ta một chút. Dám tha thứ cho người làm mình đau, dám cho đi khi mình còn thiếu, dám hy vọng khi mọi thứ tối thui, dám yêu thương ngay cả khi không được yêu lại. Vì chúng ta biết cái kết của câu chuyện rồi mà: tình yêu chiến thắng, sự sống chiến thắng, ánh sáng chiến thắng. Spoil trước cho bạn nghe nha: Chúa thắng rồi đó!
NIỀM VUI là cái thứ đang nhảy nhót trong tim chúng ta dù ngoài kia trời có lạnh cắt da cắt thịt, dù deadline dí sát mông, dù crush vẫn chưa thèm rep tin nhắn.
Niềm vui chờ Chúa đến nó không giống kiểu “trời ơi tuần sau Giáng Sinh rồi, sắp được nghỉ học, được quà, được bánh khúc cây, được đi chơi!” đâu nha. Đó là niềm vui cấp dưới, vui kiểu con nít thôi. Còn niềm vui thật của Mùa Vọng là kiểu… lớn lên rồi vẫn tin ông già Noel tồn tại, và biết chắc chắn 100% ông ấy đang trên đường tới nhà mình, mang theo cả một bầu trời yêu thương.
Bạn tưởng tượng thử xem: cả vũ trụ này đang nín thở chờ một Em Bé. Không phải em bé nhà giàu có, không phải em bé influencer tương lai, mà là một Em Bé sinh ra trong chuồng bò, nằm trên cỏ khô, khóc oe oe vì lạnh. Vậy mà chính Em Bé ấy lại là Đấng cả trời đất chờ mong. Nghe điên rồ không? Nhưng đó chính là lý do để mình vui muốn xỉu luôn á!
Vui vì Ngài không đến như một ông vua kênh kiệu ngồi kiệu vàng, cầm gươm bảo “quỳ xuống hết đi”. Ngài đến như một đứa trẻ cần được bế, cần được cho bú, cần được ru ngủ. Nghĩa là Ngài muốn chúng ta ôm Ngài trước đã. Trước khi Ngài ôm cả thế giới, Ngài để chúng ta ôm Ngài trước. Ủa vậy là mình được ôm Chúa luôn hả? Chứ sao! Mỗi lần bạn ôm một đứa trẻ, an ủi một người đang khóc, vuốt ve một em cún lạnh run ngoài đường… là bạn đang tập dượt ôm Chúa Giêsu sắp sinh đó nha. Cool chưa kìa!
Niềm vui chờ Chúa đến còn giống như đang chờ người yêu ra sân bay sau bao ngày xa cách. Bạn đứng ở cổng, tay cầm bảng tên viết nguệch ngoạc, tim đập thình thịch, mắt cứ ngó nghiêng. Mỗi lần loa đọc “chuyến bay từ… đã hạ cánh”, bạn lại nhón chân lên nhìn. Chưa thấy người đâu mà đã cười toe toét rồi, đã nhảy nhót rồi, đã khóc vì hạnh phúc rồi. Mùa Vọng cũg vậy đó: Chúa chưa “hạ cánh” hẳn đâu, nhưng loa vũ trụ đã thông báo “Em Bé sắp ra đời rồi nha!”, thế là cả thiên thần lẫn con người cùng nhảy cẫng lên hát “Glo..óooòo…óooòo...óooòo..rià… in excelsis Deo!”.
Vui nhất là biết rằng khi Ngài đến, Ngài không kiểm tra xem năm nay bạn có ngoan không, có đi lễ đầy đủ không, có giữ chay đúng ngày không. Ngài chỉ nhìn bạn bằng đôi mắt long lanh của trẻ sơ sinh và bảo: “Cho mình dzô nhà bạn nghen, lạnh lắm rồi!”. Chỉ cần bạn mở cửa tí xíu thôi, Ngài sẽ tự chui vào, tự nằm gọn trong máng cỏ con tim của bạn, tự sưởi ấm cả một mùa đông dài.
Niềm vui ấy không ồn ào, không cần filter lung linh. Niềm vui ấy lặng lẽ như ngọn nến hồng trên vòng nguyệt quế, cháy âm ỉ giữa ba ngọn tím buồn buồn. Nó đủ mạnh để bạn thức dậy lúc 5 giờ sáng đi lễ trước bình minh mà vẫn cười tươi. Đủ dịu dàng để bạn ngồi trong phòng tối thui, nghe bài “Silent night” mà nước mắt tự nhiên rơi vì… vui quá trời.
Thế nên hôm nay, Chúa Nhật Gaudete, bạn đừng chỉ mặc áo hồng cho đẹp thôi nha. Hãy để niềm vui thật sự len vào tim bạn một chút xíu. Hãy thử cười với người lạ ngoài đường, thử cảm ơn ai đó dù họ không làm gì đặc biệt, thử cầu nguyện một câu đơn giản kiểu “Chúa ơi, con mệt quá, ôm con một cái đi”. Rồi bạn sẽ thấy, từ từ, niềm vui thật sẽ lớn lên trong bạn như một đứa trẻ Giáng Sinh đang đạp bụng mẹ Maria vậy – nhỏ xíu nhưng đầy sức sống!
Vậy nên tuần này, bạn đừng chờ Giáng Sinh kiểu “chờ được nghỉ, chờ được lì xì”. Hãy chờ như người yêu chờ người yêu, như mẹ chờ con, như cả trời đất đang chờ Đấng Cứu Thế. Hãy mở lòng ra, dù chỉ một khe cửa nhỏ xíu thôi. Ngài không cần nhà cao cửa rộng, Ngài chỉ cần một góc tim ấm áp là đủ để sinh ra rồi.
Vui lên nào, vì Em Bé đang đạp bụng mẹ Maria kìa! Chỉ vài ngày nữa thôi, Ngài sẽ khóc tiếng đầu tiên trong đêm Bétlêhem, và tiếng khóc ấy sẽ làm cả vũ trụ này… LOL - cười thật to. Maranatha! Chúa ơi, đến mau đi nè!
Và khi đêm xuống, dù ngày hôm nay có tệ đến đâu, bạn vẫn có thể nằm xuống và thì thầm: “Thư thái bình an vừa nằm con đã ngủ, vì chỉ có mình Ngài, lạy Chúa, ban cho con được sống yên hàn” (Tv 4: 9). Không phải vì mọi thứ hoàn hảo, mà vì Chúa vẫn đang cầm tay bạn, ngay cả khi bạn đã ngáy khò khò rồi. Vui lên nào bạn ơi! Chúa đang tới rồi, không phải để trách bạn chậm chạp, mà để ôm bạn thật chặt và nói: “Đi thôi, mình về nhà nghen!” Gaudete!
Phêrô Phạm Văn Trung