Ngài đang đến giữa sa mạc cuộc đời chúng ta - Phép rửa của Gioan bởi đâu mà có?
- T7, 13/12/2025 - 18:48
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Chúa nhật III Mùa Vọng – Năm A
“Ngài đang đến giữa sa mạc cuộc đời chúng ta”
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng là mùa của những bước chân lặng lẽ đi tìm nguồn sống, giữa một thế giới đầy mệt mỏi và tiêu hao nội lực. Mùa Vọng đặt mỗi người chúng ta vào hành trình hiện sinh của một kẻ đang chờ đợi: vừa thao thức, vừa hoang mang, vừa hy vọng, vừa chán chường.
Và Thiên Chúa, hôm nay, qua Lời của Ngài, bước vào chính cái hỗn độn tâm lý – tâm linh đó, để đối thoại với chúng ta, để biến đổi chúng ta từ bên trong.
⸻
1) Sa mạc không phải ở bên ngoài, nhưng ở trong lòng chúng ta
Ngôn sứ Isaia cho thấy một sa mạc trổ hoa, một cõi khô cằn biến thành rực rỡ. Nhưng thưa anh chị em, đó không chỉ là cảnh quan của Trung Đông. Đó là thực tại nội tâm của con người thời đại:
• nơi ký ức bị tổn thương,
• nơi hy vọng khô héo,
• nơi niềm vui mất sức sống,
• nơi lòng ta trống rỗng trước một cuộc đời quá nhiều áp lực.
Có những người vẫn cười, vẫn làm việc, vẫn hiện diện, nhưng trong thẳm sâu, họ “tê liệt”, không còn khả năng yêu thương, tin tưởng, hay mơ ước.
Và Isaia nói:
“Chính Thiên Chúa sẽ đến cứu anh em.”
Thiên Chúa đến, không chỉ để thay đổi hoàn cảnh, mà để giải phóng chủ thể, chữa lành hệ thần kinh cảm xúc, tháo gỡ những cơ chế phòng vệ khiến ta không thể sống tròn đầy.
Ngài đến để biến kẻ què đi được, kẻ mù nhìn thấy, kẻ câm hát ca – không chỉ trong thân xác, mà trong chiều sâu nhân vị.
⸻
2) Tiếng kêu xin là tiếng nói trung thực nhất của con người
Thánh Vịnh hôm nay cầu nguyện:
“Lạy Chúa, xin đến cứu chúng con.”
Đó là tiếng kêu của một con người biết mình không thể tự cứu mình.
Chúng ta sống trong một nền văn hóa dạy ta phải tự lực, phải thành công, phải mạnh mẽ. Nhưng thưa anh chị em, không ai có thể tự chữa lành những vết thương nằm ngoài tầm kiểm soát của ý chí.
Và chính khi ta dám thốt lên:
“Con không đủ. Con cần Ngài.”
là lúc Thiên Chúa bắt đầu chạm vào những vùng sâu nhất của linh hồn.
Trong thần học, lời cầu xin là bước khởi đầu của cứu độ.
Không phải vì Thiên Chúa thiếu thông tin, nhưng vì con người cần trưởng thành trong sự thật.
⸻
3) Kiên nhẫn – nhân đức khó nhất của thời đại nóng vội
Thánh Giacôbê mời gọi:
“Anh em hãy bền tâm vững chí, vì ngày Chúa quang lâm đã gần đến.”
Chờ đợi không phải là trạng thái tiêu cực.
Chờ đợi là một dạng anh hùng nội tâm.
Trong đời sống thiêng liêng cũng như trong trị liệu tâm lý, không có phép màu chớp nhoáng.
Có những vết thương chỉ lành khi chúng ta can đảm ở lại với chúng – không chạy trốn, không vội vàng lấp đầy – nhưng kiên nhẫn để ân sủng thấm sâu.
Chúng ta luôn muốn mọi sự ngay lập tức:
ngay lập tức bình an, ngay lập tức hạnh phúc, ngay lập tức thánh thiện.
Nhưng Tin Mừng nói:
Hoa trái chỉ đến nơi người biết chờ đợi.
⸻
4) Hoài nghi không phải là kẻ thù của đức tin
Trong Tin Mừng, Gioan Tẩy Giả hỏi:
“Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác?”
Đây là tiếng nói của người vĩ đại đang trải qua khủng hoảng nội tâm.
Ông từng chỉ vào Đức Giêsu và tuyên xưng: “Chiên Thiên Chúa.”
Nhưng giờ đây, trong tù, giữa bóng tối và sự im lặng, ông đặt câu hỏi.
Tại sao?
Vì đức tin thật không được sinh ra từ cảm xúc an toàn, nhưng từ bóng tối của hoang mang.
Khoảnh khắc ông hỏi không phải là dấu hiệu yếu đuối, mà là dấu hiệu trưởng thành:
đức tin dám đối diện với thực tại, dám đặt câu hỏi, dám tìm kiếm.
Và Đức Giêsu không trách ông.
Ngài không trả lời bằng lý luận, nhưng bằng hành động:
• người mù sáng mắt,
• người què đi được,
• kẻ nghèo được nghe Tin Mừng.
Thưa anh chị em,
Đức tin không phải là trốn lên mây,
nhưng là nhận ra Thiên Chúa đang chữa lành thế giới bằng những cử chỉ nhỏ bé và âm thầm.
⸻
5) Thiên Chúa đến để ta trở nên chính mình
Mùa Vọng không chỉ nói về “Chúa đến”,
mà về chúng ta phải thay đổi để đón Ngài.
Ngài không đến để biến ta thành siêu nhân,
nhưng để ta trở thành con người đúng nghĩa:
tự do khỏi sợ hãi,
giải phóng khỏi mặc cảm,
thoát khỏi khoái cảm kiểm soát,
mở ra trước tình yêu,
và sống cuộc đời như quà tặng.
Thiên Chúa không đến để ta trốn chạy thực tại,
nhưng để ta đủ mạnh mẽ bước vào nó,
với trái tim chữa lành và ánh mắt hy vọng.
⸻
Kết luận
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng mời ta đặt một câu hỏi rất nhân bản và rất thiêng liêng:
Tôi đang chờ ai?
Một vị thần đáp ứng nhu cầu?
Hay một Đấng biến đổi cuộc đời từ bên trong?
Thiên Chúa đang đến.
Không phải trong những cơn bão ngoạn mục,
nhưng trong từng giọt ân sủng thấm dần vào sa mạc khô cằn của tâm hồn.
Xin cho chúng ta biết chờ đợi Ngài,
với kiên nhẫn,
với chân thật,
với lòng khao khát được chữa lành.
Để khi Ngài đến,
chúng ta không chỉ thấy sa mạc nở hoa,
nhưng thấy chính chúng ta
được biến đổi thành những con người mới,
tự do, bình an, và đầy tràn niềm vui. Amen.
++++++++++
THỨ HAI TUẦN 3 MÙA VỌNG
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng không chỉ là một thời khắc phụng vụ; đó là một kinh nghiệm hiện sinh, nơi con người chạm tới chính giới hạn của mình và nhận ra tiếng gọi vượt lên từ Đấng Khác. Chúng ta không chỉ chờ một biến cố đã xảy ra trong lịch sử, nhưng chờ sự khai sinh của một hiện hữu mới trong chính đời sống tinh thần của mình.
1. Ngôi sao từ Gia-cóp – biểu tượng của cái Mới đang hình thành trong chúng ta
Bài đọc thứ nhất nói: “Một vì sao xuất hiện từ Gia-cóp.” Lời sấm ấy không chỉ loan báo Đấng Mêsia, mà còn hé lộ một động lực sâu xa của đời sống thiêng liêng: Thiên Chúa đánh thức điều gì đó trong ta trước khi ta kịp gọi tên nó.
Trong vùng sâu bí ẩn của tâm hồn, nơi những mơ hồ, xung lực, tổn thương và cả mộng tưởng đan xen, Thiên Chúa gieo một “vì sao” – một tiềm năng của ánh sáng, của tự do, của ơn cứu độ.
Không ai trong chúng ta là một cõi tĩnh lặng hoàn hảo; chúng ta đều là đêm tối đang mang thai ánh sáng. Và Mùa Vọng là lời mời chúng ta lắng nghe:
Điều gì đang được Thiên Chúa khai sinh trong tôi?
Đâu là ngôi sao đang âm thầm lớn lên giữa những vùng mờ đục của nội tâm?
2. “Lạy Chúa, đường nẻo Ngài, xin dạy cho con biết” – cuộc hành trình của người nhận mình cần được dẫn dắt
Thánh Vịnh không phải tiếng hát của người đã tìm thấy đường đi, nhưng là tiếng kêu khiêm nhu của người nhận ra mình lạc hướng. Trong thời đại tự lực và kiểm soát, chúng ta sợ thú nhận rằng mình không biết phải làm gì với cuộc đời.
Thế nhưng, chính khi ta buông bỏ ảo tưởng toàn năng, ta mở ra khả năng gặp gỡ Thiên Chúa.
“Lạy Chúa, xin dạy con.”
Đó là lời cầu của người can đảm đặt sự thật lên trên cái tôi.
Và Thiên Chúa không cất đi hỗn độn của ta, nhưng dẫn ta xuyên qua nó.
Không phải bằng các công thức an ủi rẻ tiền, nhưng bằng việc dạy ta con đường – một hành trình biến đổi, đòi hỏi tự do, lựa chọn, và hy sinh.
3. “Phép rửa của Gio-an bởi đâu mà có?” – bi kịch giữa quyền lực và chân lý
Phúc Âm đưa ta vào một cảnh đầy kịch tính: những người nắm quyền lực tôn giáo đến thẩm vấn Đức Giêsu. Nhưng câu hỏi của họ không sinh ra từ lòng khao khát chân lý, mà từ nhu cầu bảo vệ quyền lực.
Anh chị em, rất nhiều lần ta cũng đứng ở vị trí ấy:
Ta muốn Thiên Chúa trả lời, nhưng không muốn thay đổi.
Ta hỏi để kiểm soát, chứ không để hoán cải.
Ta tìm sự thật như một công cụ, chứ không như một lời mời sống mới.
Đức Giêsu không trả lời.
Không phải vì Người sợ hãi, nhưng vì chân lý không được trao cho những câu hỏi thiếu thành thật.
Chân lý là quà tặng của người khao khát, không phải là vũ khí của kẻ thao túng.
Và Mùa Vọng đặt chúng ta trước một câu hỏi nghiêm túc:
Tôi tìm Thiên Chúa để được biến đổi, hay để củng cố cái tôi?
4. Từ đêm tối đến vì sao – tiến trình sinh ra mới
Các bài đọc hôm nay vẽ nên một lộ trình nội tâm rất đẹp:
• Trong chiều sâu vô thức, vì sao đã được gieo
• Trên con đường tối mờ, ta xin được dẫn dắt
• Trước sự thật, ta được mời từ bỏ quyền lực của bản ngã
Đó là hành trình của một cuộc tái sinh.
Một Metanoia không chỉ là thay đổi hành vi, nhưng là tái cấu trúc chính chủ thể.
Một cuộc sinh ra không chỉ của Đấng Cứu Độ, nhưng của con người mới.
Và để điều đó xảy ra, cần một thái độ căn bản:
Dám sống trong sự thật.
Dám chấp nhận sự mong manh.
Dám để Thiên Chúa chạm vào những vùng tối của mình.
5. Lời mời gọi của hôm nay
Anh chị em thân mến,
Thế giới hôm nay đầy ắp câu hỏi, nhưng thiếu sự thật.
Đầy ắp tiếng nói, nhưng trống rỗng chiều sâu.
Thiên Chúa đến, không phải để gia tăng thông tin, nhưng để khai mở một chiều kích khác của hiện hữu:
Chiều kích của ánh sáng.
Của tự do.
Của chân lý giải phóng.
Vì thế, trong Mùa Vọng này, chúng ta không chỉ chờ Noel.
Chúng ta chờ chính mình được khai sinh.
Chúng ta chờ ngôi sao của mình mọc lên.
Chúng ta chờ con đường mở ra trước mặt mình.
Và chúng ta chờ một sự thật có đủ sức giải phóng ta khỏi nỗi sợ, khỏi nhu cầu kiểm soát, khỏi những mặt nạ nội tâm đã quá lâu che kín.
Anh chị em hãy để ngôi sao ấy trỗi dậy.
Hãy để Chúa dạy con đường.
Hãy để chân lý cứu độ.
Vì Đấng đến không phải để ta hiểu, nhưng để ta được biến đổi.
Và biết đâu, trong đêm tối của đời mỗi người, có một vì sao đang xuất hiện — lặng lẽ, nhưng kiên trì, gọi tên ta bằng một định mệnh mới. Amen.