Hành trình chữa lành của một Thiên Chúa - Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi
- CN, 21/12/2025 - 08:15
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Chúa Nhật tuần 4 mùa vọng năm A
BÀI GIẢNG: Emmanuel – Hành trình chữa lành của một Thiên Chúa muốn ở cùng chúng ta
Anh chị em thân mến,
Hôm nay Lời Chúa của Chúa Nhật IV Mùa Vọng mời ta bước vào một hành trình vừa rất nhân bản, vừa rất thiêng liêng: hành trình của một Thiên Chúa không đứng xa, nhưng cúi xuống, bước vào lịch sử, bước vào những ngõ ngách phức tạp của tâm hồn mỗi người.
Chúng ta nghe Isaia nói:
“Này đây người trinh nữ sẽ mang thai.”
Một lời tiên báo tưởng chừng chỉ dành cho quá khứ, nhưng thực ra là một lời ngỏ thì thầm vào từng tâm hồn hôm nay.
⸻
1. Người trinh nữ mang thai – biểu tượng của hy vọng chữa lành
Anh chị em thân mến,
“Người trinh nữ mang thai” không chỉ là một biến cố sinh học hay lịch sử. Nó còn là một biểu tượng nội tâm, một mặc khải về phần nguyên tuyền mà Thiên Chúa vẫn gìn giữ trong mỗi người chúng ta.
Có khi ta tưởng mình đã bị quá khứ đè nặng, bị thương tích chồng chất, bị thất vọng phủ kín… nhưng Lời Chúa hôm nay nhắc ta rằng vẫn còn một nơi tinh tuyền trong tâm hồn, nơi Thiên Chúa có thể gieo vào đó một mầm sống mới.
Trong ngôn ngữ của phân tâm học, đó là “cái Tôi nguyên thủy” chưa bị tổn thương hoàn toàn.
Trong thần học, đó là mầm ân sủng bất khả phá hủy.
Và trong hiện sinh con người, đó là khả năng tái sinh không ngừng.
Thiên Chúa nói với ta:
“Dù con đang mang nặng những đêm tối, Ta vẫn có thể làm nảy mầm sự sống mới nơi con.”
⸻
2. “Ai là Đức Vua vinh hiển?” – câu hỏi về chủ thể tối hậu của cuộc đời
Thánh vịnh hôm nay hỏi:
“Ai là Đức Vua vinh hiển?”
Câu hỏi đó, thưa anh chị em, không chỉ dành cho dân Israel ngày xưa, mà cho chính mỗi chúng ta hôm nay.
Ta đang để ai làm chủ đời mình?
Có những “vị vua giả” ngự trị âm thầm:
– nỗi sợ hãi,
– các vết thương cũ,
– nhu cầu được công nhận,
– sự ám ảnh về thành công hay thất bại.
Những “cổng thành tâm hồn” của ta đôi khi khóa chặt vì tự vệ, vì tổn thương, vì mệt mỏi.
Thánh vịnh khẩn cầu:
“Hỡi các cổng thành, hãy mở cao lên.”
Không phải để bị xâm chiếm, nhưng để Đức Vua vinh hiển – nguồn chữa lành – bước vào.
Khi Người bước vào, cuộc đời không nhất thiết hết thử thách, nhưng bóng tối không còn quyền định nghĩa ta. Bởi bên trong bóng tối ấy có một Đấng đi cùng.
⸻
3. Đức Giê-su – Đấng vừa thuộc về nhân loại, vừa vượt trên nhân loại
Thánh Phaolô giới thiệu Đức Giê-su:
thuộc dòng dõi vua Đa-vít, nhưng đồng thời là Con Thiên Chúa.
Đây là mặc khải đẹp nhất về phẩm giá con người.
Chúng ta không bị giới hạn bởi lịch sử cá nhân – dù đau thương hay bất toàn – vì Thiên Chúa có thể làm mới lịch sử ấy từ bên trong.
Người Con Thiên Chúa mang lấy lịch sử con người để thánh hóa lịch sử mỗi người.
Anh chị em thân mến,
Ta chỉ thật sự là con người tròn đầy khi để Thiên Chúa bước vào;
và ta chỉ chạm được giới hạn thần linh khi dám sống trọn sự thật của chính mình.
⸻
4. Thánh Giuse – mẫu gương của người trưởng thành trong đêm tối
Tin Mừng kể cho ta nghe tâm sự của Giuse – người đàn ông công chính, hiền lành, nhưng cũng đầy bão tố bên trong.
Giuse đã đối diện với một khủng hoảng sâu sắc:
– Maria mang thai khi chưa về chung sống,
– tương lai bị đe dọa,
– danh dự bị tổn thương,
– tình yêu bị đặt trước thử thách.
Giữa cơn hỗn loạn ấy, Giuse không hành động bộc phát, nhưng đi vào thinh lặng.
Chính trong thinh lặng ấy, Thiên Chúa mới có thể lên tiếng.
Đó cũng là bài học cho ta:
– Ai chưa đối diện với bóng tối của chính mình thì chưa hiểu được ánh sáng Thiên Chúa.
– Ai chưa dám bước vào thinh lặng thì chưa thể nghe tiếng thì thầm của Thần Khí.
– Ai chưa đi qua đêm, chưa thể thấy bình minh.
Khi Giuse “đón Maria về nhà”, đó không chỉ là hành động vâng phục; đó là sự chuyển hóa nội tâm:
chấp nhận điều vượt quá mình,
chấp nhận sự thật khó khăn,
chấp nhận để Thiên Chúa sắp đặt lại cuộc đời.
⸻
5. Mùa Vọng – thời gian của chờ đợi thiêng liêng và chữa lành hiện sinh
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng dạy ta rằng chờ đợi không phải là thụ động, nhưng là một liệu pháp thiêng liêng:
– nó mở ra không gian nội tâm,
– nó tách ta khỏi ảo tưởng kiểm soát,
– nó làm mềm trái tim để Thiên Chúa có thể bước vào.
Isaia gieo hy vọng.
Thánh vịnh mời gọi mở cửa.
Phaolô khẳng định căn tính mới.
Giuse chỉ cho ta cách trưởng thành trong đêm tối.
Tất cả quy tụ về một chân lý duy nhất:
Emmanuel – Thiên Chúa ở cùng chúng ta.
Không phải Thiên Chúa ở bên ngoài ta.
Không phải Thiên Chúa ở quá khứ hay tương lai.
Nhưng Thiên Chúa đang ở trong những gì ta sống hôm nay, ngay cả trong những điều ta muốn trốn tránh nhất.
⸻
Kết luận mục vụ
Anh chị em thân mến,
Chỉ còn một bước nữa là đến Giáng Sinh.
Và Lời Chúa mời ta chuẩn bị không bằng việc trang trí bên ngoài, nhưng bằng việc mở cửa tâm hồn.
Hãy mở cửa cho hy vọng, như Isaia.
Hãy mở cửa cho Đức Vua vinh hiển, như Thánh vịnh.
Hãy mở cửa cho căn tính mới, như Phaolô.
Hãy mở cửa cho sự vâng phục trưởng thành, như Giuse.
Và rồi chúng ta sẽ nhận ra một sự thật làm thay đổi toàn thể đời mình:
Chúng ta không cô đơn.
Thiên Chúa ở cùng chúng ta.
Emmanuel đã đến, và đang đến, và sẽ mãi đến.
Nguyện xin mầu nhiệm Emmanuel sưởi ấm những vùng lạnh giá trong tâm hồn anh chị em,
để Giáng Sinh năm nay không chỉ là lễ hội,
nhưng là cuộc gặp gỡ chữa lành giữa Thiên Chúa và chính mỗi người chúng ta.
Amen.
+++++++++++++
BÀI GIẢNG – ngày 22 / 12, MÙA VỌNG
(1 Sm 1,24-28; 1 Sm 2,1-7; Lc 1,46-56)
“Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả.”
⸻
Anh chị em thân mến,
Những ngày cuối của Mùa Vọng không ồn ào. Phụng vụ không mời gọi chúng ta chạy nhanh hơn, mà đi sâu hơn. Đi sâu vào đâu? Không phải vào cảm xúc bề mặt, mà vào chiều sâu của phận người, nơi những khát mong thầm lặng nhất đang chờ được Thiên Chúa chạm đến.
Lời Chúa hôm nay đưa chúng ta gặp hai người phụ nữ: bà An-na và Đức Maria. Hai khuôn mặt rất khác nhau, nhưng lại gặp nhau ở một điểm chung: cả hai đều đã để cho Thiên Chúa đi vào vùng mong manh nhất của đời mình, và chính từ đó, sự sống được sinh ra.
⸻
1. Bà An-na: khi nỗi đau trở thành lời cầu nguyện
Anh chị em hãy nhìn bà An-na. Nỗi đau lớn nhất của bà không chỉ là không có con, mà là cảm giác mình không còn chỗ đứng, không còn tiếng nói, không còn ý nghĩa trong cái nhìn của người khác – và có lẽ, cả trong chính cái nhìn của mình.
Trong ngôn ngữ của tâm lý học hôm nay, đó là một vết thương căn tính. Khi điều mình khao khát nhất không thành hiện thực, con người rất dễ khép lại, cay đắng, hoặc tự đánh mất giá trị bản thân.
Nhưng An-na đã không chọn con đường ấy. Bà mang nỗi đau của mình đến trước mặt Thiên Chúa. Bà không cầu nguyện để ép buộc Thiên Chúa, mà để cho lòng mình được mở ra. Và khi Thiên Chúa ban cho bà Sa-mu-en, điều phi thường xảy ra: bà dám trao lại cho Chúa điều mình yêu quý nhất.
Anh chị em thân mến, đó là một hành vi của tự do nội tâm sâu xa. Bà An-na không còn sống để chiếm hữu, mà để trao hiến. Và chính lúc ấy, bà không mất con, mà tìm lại chính mình.
⸻
2. Bài ca An-na: khi Thiên Chúa tái tạo nội tâm con người
Bài ca của An-na không phải là lời hân hoan của một người vừa đạt được ước mơ, mà là tiếng hát của một con người đã được chữa lành từ bên trong.
“Tâm hồn con hỷ hoan vì Chúa.”
Niềm vui ấy không đến từ việc có con, mà từ việc nhận ra: Thiên Chúa mới là nền tảng sâu xa của đời mình.
Khi Thiên Chúa bước vào trung tâm, mọi thứ được sắp xếp lại. Người yếu được nâng lên, kẻ kiêu căng bị hạ xuống. Đó không chỉ là trật tự xã hội, mà là trật tự nội tâm. Con người không còn phải sống bằng so sánh, ganh đua, hay sợ hãi, nhưng bằng sự tín thác.
Đây là điều thần học gọi là ơn giải phóng nội tâm: khi con người không còn bị điều mình thiếu trói buộc, nhưng được tự do để yêu mến và hiến dâng.
⸻
3. Đức Maria: khi con người trở nên trọn vẹn trong lời “Xin vâng”
Nếu An-na trao con cho Thiên Chúa, thì Đức Maria trao chính mình.
Magnificat không phải là bài ca của một người mất mình trong Thiên Chúa, mà là bài ca của một con người trở nên trọn vẹn nhất trong Thiên Chúa.
“Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa.”
Linh hồn – trung tâm sâu thẳm nhất của nhân vị – cất tiếng. Đức Maria không bị nghiền nát trước mầu nhiệm vượt quá mình. Trái lại, Mẹ đón nhận mầu nhiệm ấy trong tự do và ý thức.
Trong nhãn quan hiện sinh Kitô giáo, lời “xin vâng” không làm con người nhỏ lại, mà làm con người lớn lên trong ơn gọi của mình. Thiên Chúa không chiếm chỗ con người; Ngài làm cho con người có chỗ đứng đích thực.
⸻
4. Mùa Vọng: sinh ra Thiên Chúa trong chính đời mình
Anh chị em thân mến,
Mùa Vọng không chỉ là chờ một Hài Nhi trong máng cỏ, mà là để Thiên Chúa được sinh ra trong chính lịch sử đời mình.
Như An-na, mỗi người chúng ta đều có những vùng son sẻ – những điều chưa trọn, những giấc mơ dang dở, những vết thương chưa lành.
Như Đức Maria, mỗi người chúng ta được mời gọi cưu mang một Lời – một lời mời gọi, một hướng đi, một ý nghĩa lớn hơn chính mình.
Câu hỏi không phải là: Tôi có đủ xứng đáng không?
Mà là: Tôi có dám mở lòng để Thiên Chúa đi vào không?
Bởi lẽ, Thiên Chúa không chờ chúng ta hoàn hảo. Ngài chỉ chờ chúng ta thật.
⸻
Kết luận
Trong những ngày cuối của Mùa Vọng, xin anh chị em đừng vội vàng chạy đến Giáng Sinh bên ngoài, mà hãy để Giáng Sinh xảy ra bên trong.
Nơi nào con người dám trao lại cho Thiên Chúa điều mình bám víu nhất, nơi đó sự sống mới được sinh ra.
Nơi nào con người dám tin tưởng giữa mong manh, nơi đó Thiên Chúa làm những điều cao cả.
Và khi ấy, như An-na, như Đức Maria, mỗi người chúng ta cũng có thể thưa lên – không phải bằng môi miệng, mà bằng chính cuộc đời mình:
“Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả.”