Nhảy đến nội dung

PHÚT SUY TƯ

Bệnh, nằm trên giường, có nhiều vấn đề xuất hiện trong tâm trí : từ chuyện cũ tới chuyện mới; từ điều xấu đến điều tốt ; từ hình ảnh đẹp đến hình ảnh xấu ; từ kỷ niệm đẹp tới kỷ niệm không đẹp. Chúng đan xen, đua nhau hiển hiện, khiến tôi phải suy nghĩ, phải quan tâm, phải lo lắng.

Tôi suy nghĩ về quá khứ. Một quá khứ không phải hoàn toàn êm dịu, bình an, lúc nào cũng đi trên đường bằng phẳng, được trải thảm bằng hoa hồng. Nhưng một quá khứ được kết dệt bằng hy sinh của cha mẹ, anh em. Một quá khứ được xây dựng bằng mồ hôi, nước mắt của người thân và của chính mình. Một quá khứ chất chứa tất cả mọi điều vui-buồn, tốt-xấu, hạnh phúc-đau khổ, đã xảy ra trong từng hoàn cảnh cụ thể. Và năm tháng trôi qua, dù muốn hay không, những tháng ngày ấy cứ dần dần kết thành lịch sử đời mình. Suy nghĩ hoài, tôi thấy sao trong quá khứ mình không cố gắng nhiều hơn nữa, hơn nữa…

Tôi quan tâm đến hiện tại. Hiện tại là điều cụ thể nhất cho biết những quyết định trong quá khứ của mình thế nào. Quá khứ, tôi chưa phấn đấu hết mình. Bây giờ, tôi cần phải nghiêm túc hơn trong lời nói cũng như trong hành động ; từ quyết định nhỏ cho tới quyết định quan trọng trong đời. Tôi thấy cần phải dấn thân nhiều hơn nữa, nhất là dấn thân xây dựng tình yêu, được cụ thể hoá bằng việc phục vụ anh em trong đời sống hằng ngày. Thiết nghĩ, nếu mình thể hiện được lòng mến trong từng công việc cách trọn vẹn, thì cũng là cách làm cho tương lai ta được tươi sáng hơn, và tương lai sẽ luôn đón chào, mời gọi ta tiến bước…

Tôi lo lắng cho bước đường tương lai. Tôi lo lắng chứ không lo sợ. Vì phải đối diện và sống trong một xã hội với muôn ngàn sự kiện, hình ảnh hấp dẫn, con người đang dần bị tục hoá bởi nhu cầu hưởng thụ, đi tìm sự thoải mái, phục vụ thân xác mà quên dần đi những giá trị truyền thống đạo đức cao đẹp. Thú thật, chính tôi cũng thích chọn những gì là văn minh, hiện đại. Tôi thích lựa những gì nhàn rỗi, thoải mái. Các phương tiện khoa học hiện đại đã giúp tôi rất nhiều, chúng thật hấp dẫn, và… tôi bị cuốn hút vào trong vòng xoáy của nó ; tôi chạy đua theo nó, và cứ thế, cứ thế. Tôi không biết sẽ đi về đâu nếu mình cứ chạy đua như thế. Tôi cảm thấy lo lắng. Khi suy nghĩ tới một thực tế của mỗi cộng đoàn được Chúa gởi đến. Nhất là thực tế ấy là một tập hợp của lộn xộn và xào xáo. Đang khi khả năng và kinh nghiệm thì ít ỏi. Vì rất có thể mình phải lột xác, phải phơi nắng, điều mà không mấy ai thích.

Vẫn biết rằng quá khứ qua rồi, nuối tiếc cũng thế ; còn tương lai chưa tới, chỉ có hiện tại thôi, vậy mà con người lại không sống giây phút hiện tại cho tốt. Nhiều người lại thích sống trong thế giới quá khứ, lúc lại thu mình trong một tương lai mộng mơ, lúc thì hăng say phấn khởi, dấn thân sống giây phút hiện tại.

Ôi ! Con người thật huyền nhiệm.

Chỉ một, nhưng lại là ba, “3 trong 1” : quá khứ, hiện tại và tương lai.

Thanh Thanh

Tác giả: