Minh họa Lời Chúa: Chúa Nhật 22 TNC
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Hiếu Nguyễn
MINH HỌA LỜI CHÚA
Chúa Nhật 22 thường niên
Lc. 14, 1. 7-14
Nước Trời dành cho kẻ khiêm nhượng bác ái
1-Sống khiêm tốn.
Chúa Giêsu nói:”Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên” (Lc. 14,11)
Có hai người bàn luận với nhau về sự khôn ngoan và khiêm tốn đến cùng với tuổi tác.
Một người nói, “Khi còn trẻ, tôi rất kiêu hãnh. Sự kiêu hãnh làm cho tôi trở nên lo lắng hơn. Tôi thường lo lắng không biết người ta nghĩ gì về tôi. Khi tôi già hơn và khôn ngoan hơn tôi tự nhủ mình chẳng quan tâm xem người ta nghĩ gì về mình. Và giờ đây, khi tuổi đời đè nặng và khôn ngoan hơn nữa, tôi nhận ra rằng chẳng ai bận tâm đến tôi cả.”
Điều gì ngăn cản tôi thấy con người thật của tôi? Ai là người thấy được con người thật của tôi?
“Chúng ta đạt được nhiều hơn khi thể hiện chính mình, hơn là vờ vĩnh về những gì chúng ta không có”. (La Rochefoucauld) (Trích “ Viễn tượng” 2000)
2. Sống giống Chúa Giêsu
Tại Florida, một tờ thời báo đăng câu chuyện về Don Shula, huấn luyện viên đoàn cá voi ở Miami như sau. Ông và gia đình đang nghỉ hè tại một thị trấn nhỏ miền bắc bang Florida. Buổi chiều nọ trời mưa nên vợ chồng và 5 đứa con ông đi xem chiếu phim. Khi đến rạp thì chỉ có 6 người trong đó thôi. Gia đình ông vừa bước vào thì cả 6 người đó đứng dậy vỗ tay.
Shula liền vẫy tay chào và mỉm cười đáp lễ, rồi quay sang nói với vợ, “Chúng ta ở cách xa ngàn dặm đến đây mà họ cũng tiếp đón anh nồng nhiệt.” Ngay lúc đó có người đàn ông đến bắt tay Shula. Ông tươi cười hỏi, “Sao bạn biết tôi?” Người đàn ông thản nhiên đáp, “Thật ra tôi chẳng biết ông là ai, chẳng qua là trước khi gia đình ông bước vào rạp hát, viên quản lý rạp đã thông báo cho chúng tôi biết nếu không có thêm khán giả nữa, ông ta không chiếu xuất phim này.”
----------------
Don Shula lầm tưởng người đàn ông đến bắt tay biết ông, nhưng sự thật không phải thế. Vậy mà ông vẫn chế ngự được tự ái của mình, còn dám đăng câu chuyện đó lên báo cho mọi người biết. Chỉ có người thật khiêm tốn mới làm được như ông.
Điều đó làm sáng tỏ huấn dụ sống khiêm hạ của các bài đọc trong thánh lễ hôm nay, và đặt ra cho chúng ta một câu hỏi: Khiêm tốn là gì? Thế nào mới được gọi là người khiêm tốn?
Phải chăng khiêm tốn là sự hạ mình xuống? Cho rằng mình kém cỏi? Phủ nhận giá trị đích thực của mình hoặc giảm thiểu nó?...Không phải thế. Đức khiêm tốn mang ý nghĩa sâu xa và tốt đẹp hơn nhiều. Khiêm hạ không phải ít nghĩ về mình mà là chẳng nghĩ gì về mình, khiêm tốn là sống giống Chúa Giêsu, Đấng đã từng bảo: ”Hãy học cùng Ta vì ta hiền lành và khiêm nhường thật trong lòng” (Mt. 11,29). Và Con Người không đến để được phục vụ, nhưng để phục vụ và hiến mạng sống để làm giá chuộc muôn người” (Mc. 10,45).
Khiêm tốn là noi gương Chúa Giêsu không sống cho riêng mình mà sống vì mọi người. Khiêm tốn là dùng tài năng mình như Chúa Giêsu, không phải để phục vụ bản thân mà phục vụ tha nhân.
Chính khiêm tốn và phục vụ yêu thương là giáo huấn quan trọng Chúa Giêsu dạy bảo chúng ta qua Tin Mừng hôm nay:”Khi anh được mời đi ăn cưới thì đừng ngồi vào chỗ nhất”…”Khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khó, tàn tật què quặt đui mù” (Lc.14, 8-13)
3. Làm ơn sẽ được đền ơn
Thủ tướng Anh thời đệ nhị thế chiến là Winston Churchill có kể trong tập hồi ký như sau. Lúc còn nhỏ, cha mẹ đưa Winston về nghỉ hè tại Scotland. Ngày nọ cậu đang tắm dưới sông gần nhà bỗng bị vọp bẻ. Cậu la thất thanh lên. Một người trai từ nông trại gần bên vội vàng lội xuống kéo cậu lên. Hôm sau, cha cậu sang nông trại tìm cám ơn người con trai đó. Ông hỏi,
- Cháu định lớn lên làm gì?
- Chắc cháu tiệp tục làm nghề nông của ba cháu.
- Cháu không muốn làm khác hơn sao?
- Thưa ông, cháu muốn được làm bác sĩ. Nhưng nhà cháu nghèo thế này, lấy đâu tiền ăn học.
Nghe nói thế, cha cậu liền hứa:
- Cháu đừng lo. Hoài bảo của cháu sẽ được hiện thực. Bác sẽ giúp cháu ăn học đến nơi đện chốn.
Sau này Winston trở thành thủ tướng nước Anh. Năm 1943, trong một chuyến công tác ông bị sưng phổi, phải nhờ đến một bác sĩ chuyên nghiệp là ông Alexandre Fleming, người đã khám phá ra thuốc Penicilline đến chữa cho ông. Đây là lần thứ hai Winston được người này cứu mạng.
-------------
Câu chuyện trên đây nhắc chúng ta nhớ lời Chúa Giêsu dậy trong Tin Mừng hôm nay:”Khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khổ, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế ông mới thật có phúc, vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại” (Lc 14,13-14).
Chúa Giêsu muốn dậy cho chúng ta: không có một nghĩa cử nào của chúng ta dù âm thầm đến đâu mà có thể bị quên lãng. Đồng hóa với con người, nhất là những người nghèo hèn khốn khổ nhứt, Chúa Giêsu nhận lấy tất cả những gì chúng ta làm cho tha nhân:
Mỗi một nghĩa cử bác ái phục vụ các con làm cho tha nhân là làm cho chính ta. Và mỗi một khước từ cho tha nhân cũng là khước từ cho chính Ta.
Chính Chúa Giêsu sống trong những người chúng ta gặp gỡ hằng ngày. Tất cả những gì chúng ta làm cho tha nhân là chúng ta làm cho chính Người. Và tất cả những gì chúng ta làm cho chính Người đều đựợc Người đáp trả ngoài mơ ước của chúng ta. Trong tất cả những ân huệ Người ban cho chúng ta, cao quí hơn cả là được sống với Người trong Nước của Người.
(Theo “Phút cầu nguyện cuối ngày”, tập III)
4. Người ăn xin triệu phú
Tại Los Angeles, Hoa Kỳ, có một người ăn xin tên là Vacas, năm nay ngoài 70 tuổi. Ông là người ăn xin được nhiều người biết, vì ông không phải là người ăn xin nghèo nàn mà là người ăn xin triệu phú.
Trước kia ông là người ăn xin nghèo, ngày ngày đi nhặt những chiếc lon nhôm người ta vứt đây đó hoặc trong các thùng rác. Nhưng nhờ may mắn trúng số ông đã trở thành người ăn xin triệu phú. Và dù có nhiều tiền, ông vẫn tiếp tục ăn xin vì nhớ gốc gác của mình. Và cũng vì nhớ gốc nghèo khổ đó mà ông hết lòng thương giúp người nghèo. Lúc mới trúng số, ông đã dành số tiền lớn làm quỹ tiết kiệm giúp các em nghèo hiếu học. Và nay ông vẫn tiếp tục ăn xin là để giúp những người bất hạnh. Ông đúng là một người ăn xin triệu phú. Ông không phải giàu vì nhiều tiền của, mà giàu tấm lòng bác ái yêu thương.
------------
Hình ảnh người ăn xin triệu phú trên đây nhắc chúng ta nhớ lời Chúa Giêsu dậy trong Tin Mừng hôm nay: “Khi ông đãi tiệc, hãy mời những người nghèo khổ, tàn tật, què quặt, đui mù. Họ không có gì đáp lễ, và như thế ông mới thật có phúc, vì ông sẽ được đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại” (Lc 14,13-14).
Và hình ảnh người ăn xin triệu phú trên đây còn gợi lại cho chúng ta bài thơ quen thuộc của thi sĩ Ấn độ Tagore, kể lại người ăn xin ngồi trước cổng làng. Một hôm nhà vua đi ngang qua đó, thình lình dừng lại trước mặt ông và đưa tay xin ông bố thí. Ông lấy từ trong cái bị rách ra một hột thóc, đăt vào tay vua. Chiều về mở cái bị rách ra, ông thấy một hạt vàng. Ông hối tiếc: Phải chi mình cho vua hết các hạt thóc!...
Thiên Chúa cũng đối xử như thế với chúng ta. Một hạt thóc bé nhỏ chúng ta chia cho kẻ khác chính là của lễ chúng ta dâng cho Chúa. Khi nhận được hạt thóc bé mọn của chúng ta, Chúa sẽ đền đáp cho chúng ta hạt vàng. Tất cả những gì chúng ta dâng cho Người và chia sẻ với người khác sẽ không mất đi, nhưng sẽ được đáp đền gấp trăm ngàn lần và bằng muôn ngàn cách thế…” (Theo “Phút cầu nguyện cuối ngày” tập III)
5. Tự phụ
Một chiếc tàu vừa mới sơn bóng láng, với cả 40 ngàn tấn sắt thép nổi trên biển cách ngạo nghễ. Hai ngàn du khách hãnh diện được làm những người đầu tiên đi trên con tàu “Khổng lồ Titanic.”
Tàu Titanic khổng lồ là niềm hãnh diện của con người, vĩ đại nhất, chở nhiều khách nhất, an toàn nhất. Tin tưởng những bảo đảm đó, không một du khách nào lên tàu Titanic ngày 10 tháng 4 năm 1912 mà nghĩ rằng đây là chuyến đi cuối cùng trong đời họ, vì ai cũng tin rằng chiếc tàu này sẽ không bao giờ chìm.
Nhưng chỉ sau không đầy một ngày rời cảng tàu khổng lồ Titanic đã chạm vào khối đá ngầm chìm xuống biển sâu, khiến cho khoảng 1500 người thiệt mạng. Phải chăng đó là thảm kịch của lòng kiêu ngạo tự đắc của con người?
----------------
Thảm kịch của tầu khổng lồ Titanic luôn còn đó, nhắc nhở con người về tai hại của lòng tự phụ., như Chúa Giêsu cảnh báo trong Tin Mừng hôm nay: "Khi anh được mời đi ăn cưới, thì đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được mời, và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: "Xin ông nhường chỗ cho vị này. Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối”(Lc. 14,8-9).
Kẻ thù lớn nhất của con người chính là tự kiêu tự phụ. Khi con người chỉ biết tin tưởng nơi sức mạnh của đôi tay và bộ óc của nó, thì đó cũng chính là lúc nó đi vào chỗ tự hủy. Có biết bao đá ngầm trong cuộc đời mà mắt con người không thể thấy được. Có biết bao trở lực hiểm nguy trong cuộc đời mà dù đôi tay của con người có vững mạnh tới đâu cũng không lay chuyển nổi.
Kinh Thánh luôn cảnh cáo con người về tự phụ kiêu căng. Khi con người chỉ biết cậy dựa vào của cải hay sức lực minh, thì lúc đó họ chỉ chuốc lấy đau khổ tuyệt vọng.Tác giả thánh vịnh 118 đã khuyên bảo chúng ta:“Hãy nương tựa vào Chúa hơn là tin cậy người phàm”.
Nương cậy vào Chúa là chấp nhận thân phận mỏng dòn yếu đuối của con người mà chỉ có Thiên Chúa mới cứu giúp được. Nương tựa vào Chúa là nhận biết bên kia cuộc sống tại thế này còn có cuộc sống “thật có phúc” như lời Chúa Giêsu hứa trong tin mừng hôm nay, mọi người sẽ được “đáp lễ trong ngày các kẻ lành sống lại” (Theo “Phút cầu nguyện cuối ngày” tâp II )