Vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Phan Kế Sự
CHÚA NHẬT 24 C,NGÀY 11/9/2016
Vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối."Lc 15,1-32
Các người thu thuế và các người tội lỗi đều lui tới với Đức Giê-su để nghe Người giảng.Những người Pha-ri-sêu và các kinh sư bèn xầm xì với nhau : "Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng." Đức Giê-su mới kể cho họ dụ ngôn này :
"Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất ? Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói : 'Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.' Vậy, tôi nói cho các ông hay : trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.
"Hoặc người phụ nữ nào có mười đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được ? Tìm được rồi, bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói : 'Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.' Cũng thế, tôi nói cho các ông hay : giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối."
Rồi Đức Giê-su nói tiếp : "Một người kia có hai con trai. Người con thứ nói với cha rằng : 'Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng.' Và người cha đã chia của cải cho hai con. Ít ngày sau, người con thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng đãng, phung phí tài sản của mình.
"Khi anh ta đã ăn tiêu hết sạch, thì lại xảy ra trong vùng ấy một nạn đói khủng khiếp. Và anh ta bắt đầu lâm cảnh túng thiếu, nên phải đi ở đợ cho một người dân trong vùng; người này sai anh ta ra đồng chăn heo. Anh ta ao ước lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng ai cho. Bấy giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ : 'Biết bao nhiêu người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói ! Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người : 'Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha vậy.' Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha.
"Anh ta còn ở đằng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn để. Bấy giờ người con nói rằng : 'Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa ...' Nhưng người cha liền bảo các đầy tớ rằng : 'Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng ! Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy.' Và họ bắt đầu ăn mừng.
"Lúc ấy người con cả của ông đang ở ngoài đồng. Khi anh ta về gần đến nhà, nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, liền gọi một người đầy tớ ra mà hỏi xem có chuyện gì. Người ấy trả lời : 'Em cậu đã về, và cha cậu đã làm thịt con bê béo, vì gặp lại cậu ấy mạnh khoẻ.' Người anh cả liền nổi giận và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra năn nỉ. Cậu trả lời cha : 'Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng !'
"Nhưng người cha nói với anh ta : 'Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là của con. Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy.'" Đó là Lời Chúa.
SUY NIỆM
1. Chẳng ai trong chúng ta lại không một lần lầm lỗi, và cần đón nhận sự tha thứ. Khi mang thân phận con người : tội lỗi và lỡ lầm là căn tính của con người. Ai cũng có những lúc sa ngã và yếu đuối, bởi chúng ta là con người,và không thể hoàn hảo như các thánh. Việc sa đi ngã lại là những hành động phản trắc mà chúng ta vẫn lập đi lập lại hằng ngày.Chẳng ai có được sự thánh thiện hay đạo đức tuyệt đối để giữ mãi sự trung thành với Chúa. Bởi thế,Chúa thích mọi người sống tâm tình thống hối ăn năn, và Ngài sẵn sàng mở rộng bàn tay để đón lấy sự trở về của chúng ta.Vì thực ra,trước mặt Chúa,nào ai trong chúng ta đã thực sự hoàn hảo để không cần lòng thương xót của Ngài.
2. Trong tình tương của Chúa,một con chiên đi lạc,một đồng bạc bị đánh rơi,vẫn luôn là một sự mất mát. Hơn thế,mỗi người trong chúng ta vẫn là một phần hiện hữu trong trái tim Ngài. Vì thế,“phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy.” Chúa còn dạy chúng ta hãy biết chấp nhận sự yếu đuối của anh em mà tha thứ, mà cảm thông và chia sẻ. Vì “ Đánh người chạy đi,chẳng ai đánh người chạy lại”.
3. “Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là của con”. Người con cả nổi giận và không thèm vào nhà vì không đồng ý với cách cư xử và tình thương của người cha với đứa em hoang đàng trở về. Chúng ta cũng thường có thái độ giận dỗi và cố chấp khi anh em chúng ta biết hối hận và ăn năn trở về. Đã chắc gì khi chúng ta sống trong nhà Cha mà tâm hồn không đi hoang hoặc vẫn ngày đêm lén lút đàng điếm và làm những điều tệ hại. Đừng tưởng mình sống dưới mái nhà của Cha mình mà chúng ta đã hơn ai !
LỜI CẦU NGUYỆN
Lạy Chúa,ai trong chúng con cũng đều cần đến lòng thương xót,sự tha thứ và đón nhận của Chúa.Một con chiên,một đồng bạc mất đối với Chúa vẫn là mất và cần được tìm kiếm.Một người con lầm lỗi,vì nông nổi,đã ra đi hoang đàng,thì lại cần được tha thứ và đón nhận với tất cả sự rộng lượng.Xin giúp chúng con,trong cuộc sống hằng ngày,luôn biết sống bao dung,quảng đại với tất cả mọi người.Xin luôn nhắc nhở để chúng con biết mình vẫn mãi là những tội nhân luôn cần đến lòng thương xót Chúa.Amen.
Lm.Gioan B.Phan kế Sự
****************************
BÀI ĐỌC THÊM
1.Cánh cửa không bao giờ khoá
Ở nước Scotland, tại tỉnh Glasgow, có một cô gái trẻ, như số ít các thanh thiếu niên ngày nay thường làm: chán sống chung trong một gia đình nề nếp. Cô gái chán lối sống khuôn phép của gia đình và bảo:
- Con không muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ. Con đi đây!
Thế là cô bỏ nhà ra đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà của mình.
Tuy nhiên chẳng bao lâu thì cô bị ruồng bỏ và vì không tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác hình hài mình ra làm thứ để mua bán đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi, và cô con gái ấy càng ngày càng sa đoạ trong lối sống của mình.
Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:
- Làm ơn cho tôi chưng ở đây tấm hình này.
Đó là tấm hình của một bà mẹ tóc đã muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ : “Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con".
Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày nọ cô gái đến một toán cứu trợ nhận bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những thông báo. Chợt cô thấy tấm hình và tự hỏi: " Có phải mẹ mình không nhỉ?"
Cô không còn lòng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kỹ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những lời bà viết nữa:" Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình cô bật khóc.
Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cữa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội đến buồng ngủ của bà và thấy bà vẫn còn đang ngủ yên. Cô lay đánh thức mẹ mình dậy và thưa:
- Mẹ ơi! Con đây! Con đã về nhà rồi!
Bà mẹ không tin vào đôi mắt mình. Bà lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô con gái nói với mẹ:
- Mẹ à, con lo quá. Cửa mở không khoá nên con tưởng nhà có trộm.
Bà mẹ dịu dàng trả lời:
- Không phải vậy đâu con à. Từ ngày con bỏ đi, cửa nhà mình chưa hề khóa.
Robert Strand
2.Cái chậu nứt
Một người có hai cái thùng để xách nước. Một trong hai cái thùng có vết nứt, vì vậy khuân nước từ giếng về, nước trong thùng chỉ còn một nửa.
Chiếc thùng còn nguyên rất tự hào về sự hoàn hảo của mình, còn chiếc thùng nứt luôn bị cắn rứt vì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Một ngày nọ chiếc thùng nứt nói với người chủ :
· " Tôi thật xấu hổ về mình. Tôi muốn xin lỗi ông !".
· "Ngươi xấu hổ về chuyện gì ?".
· "Chỉ vì lỗi của tôi mà ông không nhận được đầy đủ những gì xứng đáng với công sức của ông !" .
· "Không đâu, khi đi về ngươi hãy chú ý đến những luống hoa bên vệ đường".
Quả thật, dọc bên vệ đường là những luống hoa rực rỡ. Cái thùng nứt cảm thấy vui vẻ một lúc, nhưng rồi vế đến nhà nó vẫn còn phân nửa nước .
· "Tôi xin lỗi ông !" .
· "Ngươi không chú ý rằng hoa chỉ mọc bên này đường , phía của ngươi thôi sao ? Ta đã biết được vết nứt của ngươi và đã tận dụng nó. Ta gieo những hạt giống hoa bên vệ đường phía bên ngươi và trong những năm qua ngươi đã vun tưới cho chúng. Ta hái những cánh hoa đó để trang hoàng căn nhà. Nếu không có ngươi nhà ta sẽ không ấm cúng và duyên dáng như thế này đâu".
Mỗi con người chúng ta đều là cái thùng nứt.
Hãy tận dụng vết nứt của mình để làm một cái gì đó cho người,cho đời.
Sưu tầm.