Thơ Thứ Ba Tuần IV Mùa TN Năm chẵn
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Phạm Hùng Sơn
PHÚC ÂM: Mc 5, 21-43
30/01/2018
Thứ Ba Tuần IV Mùa Thường Niên Năm chẵn
Bây giờ thuyền đã trở về,
Bên kia bờ biển chiều quê đông người.
Một ông trưởng hội gặp Người,
Giai-rô (Giairô), tên gọi ông này tuổi cao.
Ông liền sụp gối để chào,
Thưa Thầy! Con gái bạo bịnh lâu ngày.
Nó đang hấp hối hôm nay,
Xin Ngài hãy đến đặt tay giúp dùm.
Đoàn người đông đúc, um tùm,
Một bà xuất huyết chen chân đụng Người.
Mười hai năm không tươi cười,
Bịnh tình càng nặng với đời khổ đau.
Bà mong một phép nhiệm mầu,
Miễn sao bà đụng ở đâu trên Người.
Thế rồi một phút thắm tươi,
Lúc bà đụng đến. Nụ cười trên môi.
Bệnh tật băng huyết đã thôi.
Bao nhiêu năm tháng tới ngày khỏi ngay.
Cảm thấy sức mạnh đổi thay,
Bấy giờ Thiên Chúa quay qua hỏi liền.
Ai đã đụng áo triền miên,
Tông đồ nói Chúa sao phiền người ta?
Nhưng Ngài tiếp tục nhìn ra,
Để xem ai đã đụng qua áo Ngài.
Bà này run sợ miệt mài,
Biết rõ sự thế xảy ra nơi mình.
Bà ta lật đật thực tình,
Sụp lạy sát đất nói mình đụng qua.
Xin Ngài rộng lượng thứ tha,
Nhưng Ngài đã nói cho bà bớt lo.
Đức tin con thật là to,
Quyền năng Thiên Chúa đã cho khỏi liền.
Bình an con được triền miên,
Ra đi cố gắng phục quyền Chúa Cha.
Người còn đang nói với bà,
Thì ông hội trưởng người nhà báo tin.
Con ông đã chết thình lình,
Thôi đừng quấy rối tâm tình Thầy chi!
Nhưng Chúa đã nghe tức thì,
Ngài liền phán bảo có chi mà buồn.
Đừng sợ! Hãy cứ tin luôn!
Quyền năng Thiên Chúa tuôn trào cho em.
Ngài không muốn ai đi kèm,
Chỉ trừ vài đấng thêm vào để đi.
Phê-rô hăng hái thực thi,
Gia-cô (Giacôbê), Gio-an được đi với Ngài.
Phái đoàn vừa tới bên ngoài,
Bao nhiêu khóc lóc u hoài đến tai.
Khuôn mặt ai nấy buồn phai,
Ngài liền mở miệng cải lòng chung quanh.
Sao ồn, khóc lóc cho đành?
Em này chỉ ngủ cạnh giường mà thôi.
Họ liền giễu cợt bờ môi,
Ngài liền đuổi hết mọi người ra xa.
Giữ lại đứa bé, mẹ cha,
Và các môn đệ đã đi theo Ngài.
Cầm tay em bé. Van nài:
Ta-li (Talitha), Kou-mi! Ngài càng la to.
Nghĩa là: chỗi dậy! chúa cho.
Thế là em bé co giò đứng lên!
Mọi người đang đứng hai bên.
Họ liền sửng sốt bến bờ không nguôi.
Nhưng Ngài dặn tới dặn lui,
Xin giữ kín. Chớ phanh phui chuyện này.
Bảo cho em bé ăn ngay,
Thế là ngày mới phơi bày khắp nơi.
Amen
PHS
====
PHÚC ÂM: Mc 5, 21-43
"Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: "Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống". Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: "Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành". Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: "Ai đã chạm đến áo Ta?" Các môn đệ thưa Người rằng: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi 'Ai chạm đến Ta?'" Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: "Hỡi con, đức tin con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh".
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: "Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?" Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: "Ông đừng sợ, hãy cứ tin". Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: "Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó". Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: "Talitha, Koumi!", nghĩa là: "Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!" Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy, và bảo họ cho em bé ăn.
Đó là lời Chúa.
===