Nhảy đến nội dung

Nửa Vời Cao Cả

Nửa Vời Cao Cả

“Người ta đã chuộng bóng tối hơn ánh sáng!”.

“Chúng ta có thể dễ dàng tha thứ cho một đứa trẻ sợ bóng tối, nhưng bi kịch thực sự của một cuộc đời là khi con người sợ ánh sáng!” - Platon.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến bóng tối và ánh sáng. Tin Mừng tiếp tục trình bày cuộc đàm đạo về ánh sáng giữa Nicôđêmô và Chúa Giêsu trong đêm. “Ánh sáng”, điều làm con người nên cao cả - nhưng với con người, nó chỉ ‘nửa vời cao cả!’. Tại sao? Vì “Người ta đã chuộng bóng tối hơn ánh sáng” - “sợ ánh sáng”. Và đó là bi kịch!

Trong cuốn ‘Le Maître du désir’, ‘Thầy Dạy Khát Khao’ - người viết dịch - Éloi Leclerc nhận định, “Nicôđêmô, một thầy dạy vị vọng, không chỉ đến với Chúa Giêsu vào ban đêm; ông ‘đến từ đêm’, ‘lộ ra từ đêm’ như một người khát khao ánh sáng thức chờ bình minh. Bởi lẽ, con người chỉ thực sự tồn tại trong chuyển động vốn đem nó lại gần ánh sáng; ở ngoài chuyển động ấy, con người chỉ là một ‘mảng đêm’. Vì thế, con người chỉ tìm thấy mình trong chân lý bằng cách sinh ra trong ánh sáng. Đó là sự cao cả của nó! Thế nhưng, chỉ ‘nửa vời cao cả’; bởi lẽ, trong mọi khoảnh khắc, nó có thể để mình bị chộp lại bởi các thế lực tối tăm!”. Bằng chứng là mỗi ngày, bạn và tôi thích đọc, nghe và xem bao điều xấu xa hơn là điều tốt lành!

Dĩ nhiên, nhiều người không quan tâm đến bóng tối và những tội lỗi nổi cộm đó đây; nhưng thực tế là bóng tối luôn bủa vây chúng ta và điều đó nói lên một cảnh báo nhất định. Biết được vậy, chúng ta chiến đấu cho ánh sáng, chống lại bóng tối đến cùng. Ánh sáng nơi chúng ta thật cao cả nhưng nó quả mong manh; vì lẽ, chúng ta dễ dàng để mình bị cuốn vào ‘màn đêm’ và cảm thấy ‘hạnh phúc’ khi ở đó; thật ra, chỉ là bất hạnh! Tốt biết bao khi chúng ta ý thức điều này và xác định nó là một phần của xu hướng dễ sa ngã của bản thân hầu một chỉ cậy trông vào Chúa; tìm cách đề phòng và tránh xa mọi cám dỗ đưa đến hỗn loạn, mất trật tự và vô kỷ luật.

Vậy làm sao có thể luôn hướng về và yêu mến ánh sáng? Phải không ngừng ‘cầu nguyện và cầu nguyện’. Từ ngục tối, các tông đồ đã không ngừng cầu nguyện, để từ đó, họ được thiên thần dẫn ra ánh sáng - bài đọc một. Rõ ràng, “Kẻ nghèo hèn kêu xin, và Chúa đã nhận lời!” - Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Người ta đã chuộng bóng tối hơn ánh sáng!”. “Ai chọn bóng tối sẽ phải đối mặt với sự phán xét của lên án; ai chọn ánh sáng sẽ hưởng sự phán xét của cứu rỗi. Sự phán xét luôn là hậu quả của việc lựa chọn tự do. Ai thực hành điều ác sẽ tìm kiếm bóng tối; điều ác luôn ẩn núp, nó tự che đậy. Ai tìm kiếm sự thật, nghĩa là người thực hành điều thiện, sẽ đến với ánh sáng, soi sáng các con đường của sự sống. Ai bước đi trong ánh sáng, tiếp cận ánh sáng, không thể không làm những việc tốt. Đây là những gì chúng ta được kêu gọi làm với sự tận tụy!” - Phanxicô. Không ‘được cuốn hút về Chúa Kitô’, ánh sáng nơi chúng ta thật ảo; sự cao cả nơi chúng ta chỉ nửa vời nếu không nói là thê thảm!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con rơi vào “bi kịch thực sự” khi con để mình cuốn vào bóng tối khiến sự sáng, sự cao cả nơi con trở nên thê thảm hoặc nửa vời!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

 

Sợ Tầm Thường

“Ông là bậc thầy trong dân Israel, mà lại không biết những chuyện ấy?”.

“Động lực sống của tôi bắt nguồn từ một nỗi sợ - ‘sợ tầm thường!’. Nỗi sợ đó luôn thúc đẩy tôi! Vì dẫu đã là ‘một ai đó’, nhưng tôi luôn phải chứng tỏ điều này. Cuộc chiến của tôi chưa kết thúc và sẽ không bao giờ kết thúc!” - Madonna, ‘Nữ hoàng nhạc Pop’.

Kính thưa Anh Chị em,

Nỗi sợ của Madonna hẳn cũng là nỗi sợ của Nicôđêmô! Vì sau câu hỏi đầy thách thức của Chúa Giêsu dường như cả con người Nicôđêmô đảo lộn - “Ông là bậc thầy trong dân Israel, mà lại không biết những chuyện ấy?” - những gì ông suy tính đảo lộn, hướng đi của cuộc đời ông đảo lộn! Tại sao? Và đâu là lý do? Bởi lẽ, bên trong ông, đã có một động lực thánh; dễ hiểu hơn khi nói, ông ‘sợ tầm thường!’.

Ngoài Nicôđêmô, những người Pharisêu ít ỏi khác được ghi nhận đã cải đạo là Phaolô và Gamaliel; tuy thế, Công Vụ Tông Đồ 15, 5 còn chỉ ra một số biệt phái vô danh khác. Nhưng nếu xét toàn bộ các cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và những con người này, thì rõ ràng, họ là những người đã từng chống đối Ngài; để cuối cùng, cùng các vị lãnh đạo đương thời, họ chịu trách nhiệm về cái chết của Con Thiên Chúa.

Đó chính là bối cảnh của Tin Mừng khi biệt phái Nicôđêmô tìm đến với Chúa Giêsu. Biết ông có thiện ý, Ngài mời ông ngước mắt lên, chiêm ngắm một Đấng đến từ trời, “Đấng mà Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban tặng”. Đúng hơn, Ngài chỉ cho ông con đường về trời, đó là tin vào Ngài, Đấng được “giương cao như con rắn trong sa mạc, để ai tin thì được sống đời đời”.

Vì thế, sẽ rất hữu ích khi chúng ta hiểu rằng, trách cứ Chúa Giêsu dành cho Nicôđêmô không phải là lên án; đúng hơn, một thách đố nhẹ nhàng nhưng trực tiếp. Ngài dịch chuyển ông từ một câu hỏi gây bối rối sang việc đào sâu đức tin. Và đó là chìa khoá! Nói cách khác, đó là một động lực thánh. Chính nhờ thách đố khá táo bạo nhưng đầy yêu thương này - ‘một cú hích’ cần thiết - Chúa Giêsu có thể đẩy Nicôđêmô vào tận ‘không gian ân sủng’ của Thánh Thần - nghệ nhân thực sự của sự thánh thiện - Đấng “muốn thổi đâu thì thổi”; để từ đó, ông có thể đón nhận quà tặng lớn lao: đức tin. Tất nhiên, thử thách của Ngài, cuối cùng, đã chiến thắng con người biệt phái ngay thẳng này.

Anh Chị em,

“Ông là bậc thầy trong dân Israel, mà lại không biết những chuyện ấy?”. Như Madonna, như Nicôđêmô, ai trong chúng ta cũng bị ám ảnh bởi một nỗi sợ có tên ‘Tầm Thường’. Và còn hơn thế! Mặc dầu không cần chúng ta trở thành ‘một ai đó’, Chúa Giêsu đòi chúng ta trở thành ‘một vị thánh nào đó’; hoặc như Têrêxa Hài Đồng Giêsu, “Hãy nở hoa nơi Chúa đã gieo trồng!”. Cuộc chiến ‘nên thánh’ này “không bao giờ được phép kết thúc” và “sẽ không bao giờ kết thúc!”. Gió Thánh Linh sẽ thổi chúng ta không biết đến tận phương nào nếu mỗi ngày bạn và tôi một ước ao nên thánh hơn. Vậy điều gì đang khiến bạn bất an, bối rối? Áp lực nào, huyễn danh nào đang cầm chân khiến bạn và tôi chưa nên thánh? Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta, đừng tự quyết một điều gì, hãy phó mình hoàn toàn cho Chúa Thánh Linh.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con sợ trở nên ‘tầm thường’; giúp con vượt mọi chướng ngại, không để trở nên ‘một ai đó’, nhưng trở thành ‘một vị thánh nào đó!’. Tại sao không?”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

Danh mục:
Tác giả: