Ở Lại Nơi Cung Lòng Xót Thương - Bình An Từ Lòng Thương Xót Chúa
- T5, 24/04/2025 - 23:03
- Lm Xuân Hy Vọng
Ở Lại Nơi Cung Lòng Xót Thương
Kính thưa cộng đoàn dân Chúa, lời Thánh vịnh trong bài đáp ca hôm nay nhắc nhớ chúng ta: “Hãy cảm tạ Chúa vì Chúa hảo tâm, vì lòng từ bi của Người muôn thuở” (Tv 117, 1). Chúa đã sống lại hiển vinh, mang lại ơn cứu độ cho chúng ta, dù chúng ta đáng phải chết; nhưng nhờ sự Phục Sinh của Chúa Ki-tô, chúng ta được sống và sống dồi dào. Trong Tin Mừng hôm nay, cuộc gặp gỡ giữa Chúa Ki-tô Phục Sinh và Thánh Tô-ma Tông đồ, gợi lên cho chúng ta ơn gọi và sứ mệnh của mỗi người Ki-tô hữu chúng ta, đó là: tuyên xưng và làm chứng cho Chúa Phục Sinh qua việc: ở lại nơi cung lòng xót thương của Chúa.
Như Thánh Tô-ma được mời gọi đặt tay vào cạnh sườn và dấu đinh của Chúa Phục Sinh vẫn trong thân xác bị đóng đinh, chịu khổ hình và tử nạn, thì chúng ta cũng được mời gọi như vậy. Một khi chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh khổ đau, nỗi mất mát, vết thương thể lý hay tinh thần của anh chị em, chúng ta được cảm nhận và cảm thông với anh chị em hơn. Mặc khác, khi ấy chúng ta được ở lại nơi cùng lòng thương xót vô biên, tha thứ của Chúa nữa. Và đây chính là cảm nghiệm sâu xa của cộng đoàn dân Chúa tiên khởi như bài đọc I trình bày “Mọi tín hữu đều đồng tâm nhất trí...số người tin vào Chúa ngày càng gia tăng” (Cv 5, 12.14) Thiết nghĩ, chỉ có những ai đón nhận, sống và ở lại nơi cung lòng thương xót của Chúa Phục Sinh thì mới có thể trải nghiệm và tín thác như vậy.
Như chúng ta biết, ông Tô-ma thường được gán ghép với biệt danh ‘Tô-ma cứng lòng tin’; tuy nhiên, nếu chúng ta đọc kỹ, suy niệm một cách thấu đáo thì có thể chúng ta đồng cảm với ông hơn. Với sự thương tiếc mất mát khi phải chứng kiến Thầy-Chúa của mình bị người ta chế giễu, lên án, đóng đinh, chết một cách nhục nhã trên thập giá, thì lòng ông tan nát, buồn rầu, và trông mong được gặp lại Thầy-Chúa của ông chẳng phải trong thân xác không tì vết đau thương, dấu đinh, mà vượt trên điều đó, là một thân xác vinh quang nhưng còn mang vết đâm nơi cạnh nương long và những lỗ đinh in hằn vì nỗi yếu hèn của ông, tội lỗi của nhân loại, và của chúng ta. Giờ đây, trong giây phút ngắn ngủi này, chúng ta cùng đặt mình vào hoàn cảnh của thánh Tô-ma Tông đồ, và tưởng tượng nếu chúng ta được đặt bàn tay nhỏ bé, chai sạn của mình vào cạnh sườn cũng như dấu đinh nơi tay chân của Chúa, thì khi ấy chúng ta cảm nhận ra sao? Chúng ta có dám ở mãi trong ấy? Chúng ta có dám cùng Ngài chịu đau thương, chịu chết, bỏ đi những yếu hèn, những gì mà làm Chúa phiền lòng không? Chúng ta có dám hy sinh, chết đi chính mình và liều mình cho anh chị em chăng? Chúng ta có dám xin Chúa cho được hiệp thông vào cuộc khổ nạn của Ngài? Chúng ta có muốn ở lại nơi lòng thương xót của Chúa, bỏ đi những thú vui, đam mê chóng qua, danh vọng hão huyền, tham vọng dẫn đến lỗi tội, để hầu dấn thân trọn vẹn vào đời sống tuyên xưng và làm chứng như Thánh Tô-ma Tông đồ đã thốt lên lời tuyên tín ngắn gọn nhưng chất chứa hoàn toàn lời xác tín vào Chúa Ki-tô Phục Sinh “Lạy Chúa con, lạy Thiên Chúa của con” (Ga 20, 28). Nghĩa là Chúa thật là Thiên Chúa đời con, nhưng Ngài đã mặc lấy xác phàm, trở nên thân phận con người yếu đuối như con hầu cứu chuộc con với cả tình yêu, lòng thương xót vô biên.
Ước chi lời tuyên xưng này cũng khắc ghi trên môi miệng, lời nói, trong tâm tư, qua hành động sống đức tin Phục Sinh trong đời sống hằng ngày của mỗi chúng ta:
“Bình an cho các con!”
Lời cầu chúc sắt son
Dù bao nỗi nỉ non
Tình Chúa vẫn vuôn tròn.
Niềm vui Chúa Phục Sinh
Thắng tử thần hiển vinh
Bình an và công chính
Đẹp như ánh bình minh
Tựa nương lòng xót thương
Tuyên xưng trong học đường
Chứng nhân nơi phố phường
Mỗi khoảnh khắc đời thường
Sống vẹn toàn yêu thương. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng
**************
Bình An Từ Lòng Thương Xót Chúa
Nhớ lại thời khắc chống trọi với cơn đại dịch khóc liệt, nhà nhà chứng kiến người thân ra đi đơn độc, chẳng thể viếng thăm, không thể tiễn biệt; người người nơi xa xôi chỉ biết liên lạc với nhau qua mạng truyền thông, và rồi khi thân bằng quyến thuộc từ giã cõi đời, cũng chẳng hề hay biết, mãi cho tới lúc trông thấy thông tin trên internet…Ôi vô vàn chuyện tan thương, bao nỗi đau đớn hằn sâu nơi con người giữa cơn dịch bệnh kinh hoàng này!
Giờ đây, mọi thứ đã trở lại bình thường, nhưng người người vẫn luôn khát khao, chất chứa nỗi niềm đau đáu trong lòng hầu có được sự bình an thâm sâu ngự trị nơi tâm hồn. Thiết nghĩ, đọc đoạn trình thuật Tin Mừng theo Thánh Gio-an hôm nay, chúng ta có thể hiểu được tâm trạng lo âu, bồn chồn của các Tông đồ khi chứng kiến Thầy mình bị đóng đinh, chịu chết nhục nhã trên cây thập giá. Họ sợ hãi, hoảng hốt bỏ trốn, duy chỉ Gio-an ở lại với Mẹ Ma-ri-a và một số người phụ nữ nhiệt tâm khác, can đảm đứng dưới chân thập tự hiệp cùng cuộc tử nạn của Đức Giê-su cho tới lúc mai táng Người trong mồ. Các ông đã lo sợ, bất an, thu mình, không dám ra ngoài. Thấu hiểu nỗi lòng này, Chúa Giê-su Phục Sinh hiện đến chào và chúc bình an cho họ: “Bình an cho các con” (Ga 20, 19. 21. 26).
Lời chào này đơn giản, vỏn vẹn năm từ, nhưng sự bình an này không đơn thuần chỉ an ủi, hay mang lại điều yên ổn cho các Tông đồ, mà còn chữa lành tâm hồn tan thương, bất an, u sầu, hoang mang của họ. Sự bình an này khởi nguồn từ lòng từ bi lân tuất, từ lòng xót thương không bờ bến, từ lòng bao dung tha thứ, đã cảm hoá con người yếu hèn, tội lỗi của các Tông đồ, và của chúng ta. Hơn nữa, sự bình an này được chính Chúa Giê-su Ki-tô Phục Sinh trao ban. Người đã chiến thắng sự chết, huỷ diệt bóng tối vây quanh con người, đánh bại tử thần, và đập tan ‘bức tường’ sau hết mà ai trong chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Vì chưng, Người là “Đấng trước hết và là Đấng sau cùng, là Đấng hằng sống; Người đã chết, nhưng đây vẫn sống đến muôn đời. Người giữ chìa khoá sự chết và địa ngục” (x. Kh 1, 17-18).
Cảm nghiệm sự bình an sâu thẳm trong tâm hồn, đám đông dân chúng đã được chữa lành phần hồn và thân xác như Sách Tông đồ Công vụ thuật lại. Như lời truyền của Chúa Giê-su Phục Sinh: “Như Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai các con…Các con hãy nhận lấy Thánh Thần, các con tha tội ai, thì tội người ấy được tha. Các con cầm tội ai, thì tội người ấy bị cầm lại” (Ga 20, 21-23), các Tông đồ đã can đảm bước ra làm chứng cho Thầy mình, trở nên sứ giả bình an đích thực, trở thành khí cụ tình yêu, tha thứ, và làm máng thông ơn xót thương của Người. Chính vì vậy, “số những người nam nữ tin vào Chúa ngày càng gia tăng” (Cv 5, 14). Dừng ở điểm này, chúng ta thử nhìn lại bản thân, nhìn lại gia đình, cộng đoàn, giáo xứ và tự hỏi: Liệu chúng ta đã-đang cảm nghiệm sự bình an này chăng, hay chỉ mới bám víu vào sự yên ổn, an toàn? Liệu chúng ta đã-đang trở nên chứng nhân của lòng thương xót Chúa, trở thành sứ giả tình yêu và bình an của Chúa Ki-tô Phục Sinh? Liệu chúng ta đã-đang sống lan toả niềm vui của người môn đệ hằng được ngụp lặn trong bình an xuất phát từ nguồn suối xót thương?
Sau cùng, sự bình an của Chúa Ki-tô Phục Sinh dập tắt nỗi sợ hãi sâu kín trong tâm tưởng các Thánh Tông đồ và chúng ta. Sự bình an này tuôn tràn chứa chan nơi tận đáy lòng, len lỏi trong mọi ngõ ngách đời sống chúng ta. Sự bình an mà Chúa Ki-tô Phục Sinh tặng ban, giúp chúng ta nhận ra lòng lân tuất vô biên của Thiên Chúa, chữa lành đức tin yếu hèn của chúng ta, và thúc bách mỗi người chúng ta ra đi trở nên chứng nhân hoà bình - yêu thương - xót thương - tha thứ, vì chưng mọi việc, mọi phép lạ Chúa Giê-su thực hiện không được ghi chép tất cả, nhưng “…các điều này đã được ghi chép để anh em tin rằng Chúa Giê-su là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa, và để anh em tin mà được sống nhờ danh Người” (Ga 20, 31).
Lời cầu:
Lạy Chúa giàu lòng xót thương,
Mãi liên là chốn tựa nương cuộc đời.
Nơi Ngài suối nguồn nghỉ ngơi
An bình tắm mát, ca lời ngợi khen.
Giữa dòng chen chúc nhỏ nhen
Sẵn chờ tỉnh thức, ngọn đèn đức tin
Toả lan soi chiếu anh minh
Công bình chân chính, đăng trình chứng nhân. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng