Ông bác người khoác bao tải nhưng vẫn lạc quan sau bão
- T3, 25/11/2025 - 20:04
- Lm Anmai, CSsR
NGHẸN LÒNG PHÚ YÊN: ÔNG BÁC NGƯỜI KHOÁC BAO TẢI NHƯNG VẪN LẠC QUAN SAU BÃO "CÒN MẠNG LÀ CÒN PHÚC LỚN"
Giữa những ngày tháng cuối năm rét mướt và ẩm ướt, miền Trung ruột thịt lại phải oằn mình hứng chịu cơn thịnh nộ vô thường của thiên nhiên. Những trận bão lũ xối xả kéo dài đã biến một vùng đất vốn đã nghèo khó trở nên kiệt quệ hơn bao giờ hết, để lại sau lưng là một khung cảnh ngổn ngang đến nghẹn lòng. Mái nhà tốc mái, tường nhà đổ sập, tài sản trôi theo dòng nước xiết, và bao nhiêu mầm sống, bao nhiêu hy vọng bị nhấn chìm trong bùn đất lạnh lẽo. Người ta đến Phú Yên, đến với những thôn làng xa xôi như Tân Định – Thôn Hội Cư – Xã Tây Hoà, không chỉ để cứu trợ vật chất mà còn để tìm kiếm và an ủi những tâm hồn đang chìm trong tuyệt vọng. Và chính tại nơi đổ nát ấy, trong cái không khí ảm đạm và đầy hơi nước lạnh lẽo ấy, anh Thăng cùng nhóm thiện nguyện Quảng Trị đã bắt gặp một hình ảnh, một câu chuyện đã chạm đến tận cùng trái tim của bất kỳ ai chứng kiến, một câu chuyện trở thành ánh đuốc soi rọi niềm tin giữa đêm đen hoạn nạn.
Hình ảnh người bác già đứng giữa trời đất còn ngổn ngang sau lũ lụt là một sự tương phản đau xót đến tột cùng. Lũ đã cuốn đi tất cả, kể cả những thứ cơ bản nhất như quần áo ấm. Giữa tiết trời lạnh buốt, bác không còn nổi một chiếc áo tử tế để che thân, đành phải cắt tạm một chiếc bao tải sờn cũ, khoác lên người như một mảnh áo tơi tả, vừa để giữ chút hơi ấm còn sót lại, vừa che đi cái giá lạnh đang thấm dần vào da thịt. Chiếc bao tải thô ráp, bạc màu ấy vô tình trở thành biểu tượng cho sự khốn cùng, cho cái mất mát không thể bù đắp được của những người dân nơi đây. Trên tay bác, hay đúng hơn là buộc lủng lẳng trên chiếc xe đạp cũ kỹ, cọc cạch mà bác đang dắt bộ, là mấy cái bánh chưng vừa được nhóm thiện nguyện trao tặng. Chiếc xe đạp có lẽ đã là tài sản quý giá nhất, thứ duy nhất còn lại để bác dựa vào, dắt bộ nặng nhọc trên con đường lầy lội, hướng về căn nhà nay chỉ còn là đống đổ nát, tan hoang chẳng còn gì ngoài nền đất và những cột kèo xiêu vẹo.
Đáng lẽ ra, một cảnh tượng như vậy phải đi kèm với những tiếng thở than, những giọt nước mắt xót xa, những lời than trách số phận bất công. Nhưng không, điều kỳ diệu và cảm động nhất lại nằm ở chính thái độ của người bác ấy. Dù cơ thể run rẩy trong lớp bao tải lạnh lẽo, dù tương lai phía trước là gánh nặng khổng lồ của việc dựng lại cuộc đời từ đống tro tàn, bác vẫn không một lời kêu than, không một chút bi lụy. Ngược lại, chính bác lại là người quay sang động viên những người đến giúp đỡ, động viên cả những người đang cùng cảnh ngộ. Giọng nói của bác tuy có phần yếu ớt vì tuổi tác và cái lạnh, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh phi thường, một niềm tin không thể lay chuyển: "Cố gắng lên, ông trời chỉ thử thách chứ không bao giờ làm khó được quyết tâm của mọi người."
Câu nói ấy, tưởng chừng giản dị, mộc mạc như chính con người bác, lại là một lời tuyên tín mạnh mẽ vào ý nghĩa của cuộc sống và sự quan phòng của Đấng Tối Cao. Nó không phải là một sự phủ nhận nỗi đau, mà là sự chấp nhận và vượt qua nỗi đau bằng một tinh thần lạc quan đáng ngưỡng mộ. Bác dùng chính kinh nghiệm sống của mình để đúc kết một triết lý sâu sắc, một lẽ sống mà không phải ai trong hoàn cảnh ấy cũng có thể dễ dàng thốt ra: "Khổ hay vất vả gì rồi cũng sẽ qua, cuộc đời ai có buồn, có đau khổ thì cũng có những lúc nở nụ cười." Lời động viên ấy không chỉ là cho người khác mà còn là lời tự nhắc nhở bản thân, rằng giá trị đích thực của con người không nằm ở vật chất mà họ sở hữu, mà nằm ở sức mạnh nội tâm, ở khả năng đứng dậy sau vấp ngã.
Và rồi, lời nói cuối cùng của bác như một câu chốt hạ thiêng liêng, một lời khẳng định đầy tính nhân bản, vang vọng mãi trong tâm trí những người chứng kiến, kể cả anh Thăng của nhóm thiện nguyện: "Mình còn mạng là phúc còn lớn cứ lạc quan lên thôi." "CÒN MẠNG LÀ CÒN PHÚC LỚN" – đó không chỉ là một câu nói, đó là cả một bản kinh cầu nguyện cho sự sống. Trong khoảnh khắc mà mọi thứ vật chất đều trở về con số không, khi cái chết đã lướt qua ngưỡng cửa, sự sống trở thành tài sản vô giá duy nhất, là phúc lành lớn nhất mà người ta có thể nhận được. Người bác đã nhìn thấy, đã thấu hiểu được chân lý ấy. Đống đổ nát kia có thể xây lại, tài sản mất đi có thể kiếm lại, nhưng sinh mạng đã mất thì vĩnh viễn không thể nào lấy lại được.
Chiếc bao tải bác khoác lên mình không còn là nỗi nhục nhã của sự nghèo khó, mà đã biến thành một tấm áo giáp tinh thần, một biểu tượng của sự quật cường. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, sự lạc quan không phải là ảo vọng, mà là một lựa chọn can đảm giữa muôn vàn khó khăn. Nó là khả năng nhìn thấy ánh sáng le lói cuối đường hầm, là việc tin vào ngày mai tươi sáng hơn dù hôm nay bùn lầy vẫn còn ngập lối. Câu chuyện của bác, được ghi nhận và sẻ chia, đã trở thành một thông điệp mạnh mẽ, vượt ra ngoài giới hạn của một thôn làng nhỏ bé ở Phú Yên, để chạm đến trái tim của mọi người Việt Nam đang theo dõi tình hình miền Trung. Nó dạy cho chúng ta một bài học về lòng tri ân sâu sắc đối với món quà sự sống. Trong cái lạnh của bao tải, trong cái ngổn ngang của đống tro tàn, vẫn có một nụ cười, một lời động viên, một ánh mắt nhìn về phía trước. Đó chính là sự thật giản dị và lớn lao nhất về tình người, về niềm tin và về sức mạnh phục hồi của dân tộc Việt Nam. Dù bão táp có dữ dội đến mấy, miễn là hơi thở còn đọng lại, thì hy vọng vẫn còn.
Lm. Anmai, CSsR