Nhảy đến nội dung

Sóng Gió Giữa Đời – Niềm Tin Giữa Tâm Bão

Sóng Gió Giữa Đời – Niềm Tin Giữa Tâm Bão

Hình ảnh con thuyền chở các môn đệ và Chúa Giêsu giữa cơn bão biển trong Tin Mừng hôm nay là một hình ảnh rất gợi ý cho hành trình đức tin của mỗi chúng ta giữa trần gian đầy biến động. Đó không chỉ là câu chuyện của một ngày trên biển hồ Ga-li-lê, nhưng còn là biểu tượng cho chính cuộc đời của mỗi người Kitô hữu. Mỗi người đều đang ở trên một con thuyền – con thuyền gia đình, con thuyền ơn gọi, con thuyền cộng đoàn, con thuyền linh hồn – và mỗi con thuyền ấy đều có lúc phải đương đầu với những cơn sóng gió cuồng nộ bất ngờ. Câu chuyện Phúc Âm hôm nay, tuy ngắn gọn, nhưng chứa đựng những mạc khải sâu sắc về bản chất của niềm tin, về quyền năng của Đức Giêsu, và về điều Chúa chờ đợi nơi những ai theo Ngài.

Khởi đầu bài Tin Mừng, thánh sử Matthêu cho thấy một chi tiết rất đáng lưu ý: “Khi ấy, Đức Giêsu xuống thuyền, các môn đệ đi theo Người.” Câu nói ngắn gọn nhưng mang ý nghĩa quyết định: các môn đệ đi theo Chúa. Việc theo Chúa không phải là một chọn lựa an nhàn, nhưng là một bước khởi đầu đầy liều lĩnh. Các ông không hề biết trước điều gì sẽ xảy ra. Và quả thực, không lâu sau đó, một cơn bão bất ngờ kéo đến, biển động dữ dội, sóng ập vào thuyền, nước dâng cao, nguy cơ chìm nghỉm cận kề. Đó là những gì mà con người không thể kiểm soát.

Cơn bão trong Tin Mừng có thể hiểu theo nghĩa vật lý – gió mạnh, sóng to – nhưng đồng thời cũng mang một giá trị biểu tượng sâu xa: là những biến cố bất ngờ, những thử thách, những khủng hoảng, những điều vượt khỏi khả năng của con người. Những cơn bão cuộc đời luôn đến một cách bất ngờ và thường khiến người ta hoảng loạn: bệnh tật ập đến, mất người thân, tai nạn, đổ vỡ trong tình cảm, khủng hoảng niềm tin, sự mất phương hướng, hoặc những thất bại không lường trước. Và điều đáng sợ hơn nữa là những cơn bão không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ bên trong tâm hồn – sự sợ hãi, nghi ngờ, tội lỗi, mặc cảm, mất hy vọng, giằng xé lương tâm. Lúc ấy, con thuyền cuộc đời chao đảo, đức tin bị thử thách tận cùng, và người ta dễ rơi vào cảm giác tuyệt vọng.

Trong hoàn cảnh đó, phản ứng của các môn đệ là gì? Họ hoảng hốt, chạy đến Chúa và đánh thức Ngài: “Thưa Ngài, xin cứu chúng con, chúng con chết mất!” Họ kêu cầu Chúa trong sợ hãi, như bao người chúng ta đã từng kêu xin giữa cơn khủng hoảng. Nhưng phản ứng của Chúa Giêsu lại khiến chúng ta phải suy nghĩ: “Sao nhát thế, hỡi những kẻ kém lòng tin!” Lời quở trách ấy cho thấy rõ một điều: vấn đề lớn nhất của các môn đệ không phải là cơn bão ngoài khơi, mà là cơn bão trong tâm hồn họ – sự thiếu niềm tin. Họ đã quên mất rằng họ không chỉ đơn thuần lên thuyền, mà là lên thuyền với Chúa. Sự hiện diện của Chúa trong thuyền chính là bảo đảm vững chắc nhất, nhưng họ đã không nhận ra điều đó giữa sóng gió.

Chúa Giêsu đã không lập tức hành động. Ngài để mặc các môn đệ một lúc, Ngài vẫn ngủ, một giấc ngủ như thách đố lòng tin của họ. Ngài không can thiệp ngay khi các ông gặp nguy hiểm, không vì Ngài vô tâm, mà vì Ngài muốn các ông học một điều sâu hơn: tin tưởng tuyệt đối vào sự hiện diện và quyền năng của Ngài. Đức tin không chỉ là tin khi trời yên biển lặng, mà chính là tin khi cuồng phong nổi dậy. Niềm tin không phải là một thứ bảo hiểm miễn cho chúng ta khỏi mọi thử thách, nhưng là nguồn sức mạnh giúp chúng ta đứng vững trong thử thách. Và đó là điều mà các môn đệ cần học, và chúng ta hôm nay cũng vậy.

Sau khi trách nhẹ các môn đệ vì kém lòng tin, Chúa Giêsu trỗi dậy, ngăm đe gió và biển, và ngay lập tức biển lặng như tờ. Một hành động đầy uy quyền. Thiên nhiên – vốn được xem là bất trị – nay lại ngoan ngoãn tuân phục một lời phán của Ngài. Các môn đệ bàng hoàng, và rồi cất lên một câu hỏi đầy kinh ngạc: “Ông này là người thế nào mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?” Câu hỏi ấy không chỉ là một sự ngỡ ngàng, mà còn là một mạc khải: họ bắt đầu hiểu rằng Thầy mình không phải là một Rabbi bình thường, mà là chính Đấng có quyền trên vũ trụ – Đấng mà Cựu Ước đã loan báo, Đấng tạo dựng trời đất, Đấng chiến thắng sự dữ, Đấng có thể truyền cho gió và biển yên lặng.

Câu hỏi ấy cũng là câu hỏi của mỗi người chúng ta hôm nay: “Chúa là ai trong cuộc đời tôi?” Nếu tôi thật sự xác tín Chúa là Thiên Chúa, là Đấng quyền năng, là Cha yêu thương, là Đấng đồng hành trong mọi hoàn cảnh, thì tôi còn sợ hãi điều gì? Nếu Chúa ở trong thuyền đời tôi, thì tại sao tôi lại sợ những cơn bão? Và nếu tôi thấy mình vẫn còn lo lắng, hoảng loạn, chao đảo khi gặp thử thách, thì có lẽ tôi phải tự xét lại: tôi có thật sự tin Chúa là Chúa đời tôi chưa? Tôi có mời Chúa bước vào thuyền đời tôi không, hay tôi chỉ đi theo Chúa khi biển lặng và bỏ Chúa khi sóng nổi?

Câu chuyện hôm nay cũng mời gọi chúng ta xét lại hình ảnh “Chúa đang ngủ”. Biết bao lần trong đời sống thiêng liêng, ta cảm thấy Chúa như đang ngủ: ta cầu nguyện mãi mà không được nhận lời, ta sống tốt nhưng vẫn gặp tai họa, ta nỗ lực hết sức nhưng không thành công, ta cảm thấy cô đơn trong cuộc chiến tâm hồn. Những lúc ấy, ta dễ trách Chúa: “Ngài ở đâu? Sao không cứu con? Sao Ngài lại im lặng?” Nhưng thật ra, chính trong sự im lặng ấy, Chúa đang huấn luyện niềm tin của ta. Ngài để ta đi hết giới hạn của con người, để ta thấy rằng chỉ khi ta buông bỏ mọi cậy dựa nơi mình và tha nhân, ta mới thực sự học được bài học cậy trông vào Ngài.

Từ đó, chúng ta thấy: những cơn bão là cần thiết. Không có bão, đức tin chỉ là lý thuyết. Không có thử thách, đức tin không thể trưởng thành. Không có những lúc chao đảo, chúng ta không thể học được nghệ thuật bám lấy Chúa. Đức tin đích thực không miễn cho ta khỏi khổ đau, nhưng cho ta sức mạnh để vượt qua khổ đau với hy vọng và bình an. Bão không làm chìm thuyền khi có Chúa ở trong thuyền. Và cũng chính trong những hoàn cảnh chênh vênh nhất, chúng ta mới thực sự thấy mình cần Chúa, mới biết kêu xin: “Lạy Thầy, xin cứu con!” – và đó là khởi đầu của một hành trình trưởng thành trong đức tin.

Trong cuộc sống hôm nay, con thuyền của Giáo Hội, của gia đình, của mỗi cá nhân cũng đang đối diện với những cơn bão: bão của thế tục hóa, của chia rẽ, của khủng hoảng ơn gọi, bão của những giá trị đạo đức bị đảo lộn, bão của vô cảm và ích kỷ, bão của những thách đố niềm tin nơi các bạn trẻ, bão của cám dỗ lối sống hưởng thụ, bão của khủng hoảng lương tâm… Chúng ta không thể tránh khỏi những cơn bão ấy. Nhưng điều quan trọng là, chúng ta còn giữ Chúa trong thuyền của mình không? Chúng ta có còn biết kêu cầu Ngài không? Và khi kêu cầu Ngài, chúng ta có lòng tin không?

Bài Tin Mừng hôm nay không kết thúc bằng cảnh biển động, mà bằng sự lặng yên – lặng yên của thiên nhiên sau lời Chúa phán, và lặng yên trong tâm hồn các môn đệ sau một trải nghiệm sâu sắc về quyền năng và lòng yêu thương của Thầy mình. Và cũng như thế, cuộc đời người môn đệ hôm nay, nếu biết đặt Chúa vào trung tâm, nếu biết tin tưởng và không ngã lòng trong thử thách, thì chắc chắn cũng sẽ kinh nghiệm được sự bình an sâu xa – một sự bình an không đến từ hoàn cảnh bên ngoài, nhưng từ niềm tin vững vàng vào sự hiện diện của Chúa.

Nguyện xin Chúa Giêsu, Đấng làm yên cơn bão, cũng làm yên những cơn bão trong tâm hồn chúng ta. Xin Ngài củng cố đức tin yếu ớt của chúng ta, để trong mọi hoàn cảnh, chúng ta vẫn kiên vững bước theo Ngài, vẫn vững vàng trên hành trình làm môn đệ, và luôn xác tín: nếu có Chúa trong thuyền, không có cơn bão nào có thể nhấn chìm ta được. Và như thế, chính giữa những sóng gió của đời này, ta lại có thể sống an bình, vì Chúa là nơi tựa nương vững chắc của lòng ta.

Lm. Anmai, CSsR

Danh mục:
Tác giả: