Sống tâm tình tạ ơn
- CN, 26/01/2025 - 16:13
- Lm Xuân Hy Vọng
SỐNG TÂM TÌNH TẠ ƠN
Thời gian mới tới vùng đất Phù Tang, khi được tiếp xúc với các em mẫu giáo ngay ở giáo xứ, các em được dạy thực hành nói lời ‘cám ơn’, ‘xin lỗi’, và ‘xin vui lòng…’ hằng ngày. Trong môi trường giáo dục học đường từ cấp thấp nhất, ai ai cũng thuộc nằm lòng ‘nhân, nghĩa, lễ, trí, tín’ và được dạy nói lời cám ơn khi nhận gì đó từ người khác, nói lời xin lỗi khi mắc lỗi hoặc làm phiền ai,…
Thế nhưng, đây chỉ là những gì căn bản nhất của một con người. Thử nhìn vào thực tế thì lời ‘cám ơn’, chữ ‘xin lỗi’ trở nên khó nhằn khi phải mở miệng thưa đáp. Có ai đó thốt lên rằng: ‘thật khó nói lời xin lỗi! Và phải chăng tiếng cám ơn giờ đây lại quá xa xỉ!’
Thánh Ber-na-đô từng nói: “Sự vô ơn là một bức tường ngăn cách giữa Thiên Chúa và tạo vật, là một chiếc đập ngăn chặn nguồn suối với dòng sông”. Khi con người chúng ta không biết sống tâm tình tạ ơn, thì một vách ngăn vô hình hiện hữu, tách rời ta khỏi Thiên Chúa và mọi vật xung quanh, như thể nguồn nước bị chặn lại, dòng chảy bị ứ đọng. Bởi đó, phải biết mặc lấy tâm tình cảm tạ Chúa mọi lúc, mọi nơi, và trong mọi biến cố, vì chưng biết ơn chính là một lời kinh nguyện tuyệt vời dâng lên Chúa, chẳng chút so đo, chẳng mảy may toan tính.
Với ai sống trọn tâm tình biết ơn mỗi ngày, chắc hẳn Chúa sẽ ban cho họ những sự cần thiết, dẫu họ không van nài, kêu xin. Như ông quan lãnh binh Sy-ri-a tên là Na-a-man đã biết quay lại đội ơn ‘người của Thiên Chúa’ - tiên tri Ê-li-sa, mà nói: “Thật tôi biết không có Thiên Chúa nào khác trên hoàn vũ, ngoài một Thiên Chúa ở Israel. Vì thế, tôi xin ông nhận lấy phần phúc của tôi tớ ông” (2V 5, 15). Hơn thế, một trong mười người được Chúa Giê-su chữa lành khỏi bệnh phong hủi,“nhận thấy mình được lành sạch, liền quay trở lại, lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giê-su và tạ ơn Người, mà người ấy lại là người xứ Samaria” (x. Lc 17, 15-16). Thật vậy, biết ơn là một nhân đức tốt đẹp của người Ki-tô hữu. Chúng ta hãy không ngừng cảm tạ Chúa, chẳng phải chỉ trong những thời khắc thành công, những giờ phút may mắn và gặp được những sự tốt lành; mà còn biết sống tâm tình tri ân cảm tạ Chúa ngay cả khi buồn phiền, lúc chứng kiến hoạn nạn, trải qua tai ương thử thách nữa. Với tâm tình này, chúng ta nhớ đến nhân vật ông Gióp lúc phải đối mặt với đau khổ tột cùng, bạn bè xa lánh, kể cả bà vợ ông cũng trách cứ thậm tệ, nhưng ông vẫn một lòng tín trung, sống trọn vẹn tâm tình tạ ơn: “Chúng ta đón nhận điều lành từ Thiên Chúa, còn điều dữ, lại không biết đón nhận sao?” (G 2, 10), và “thân trần truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Đức Chúa đã ban cho, Đức Chúa lại lấy đi: xin chúc tụng danh Đức Chúa” (G 1, 21).
Quả thật, lòng biết ơn, tâm tình tạ ơn, tiếng nói cám ơn tuy giản đơn, nhưng để sống trọn vẹn và thật tâm với nó thì đòi hỏi chúng ta phải biến nó thành xương tuỷ, biến nó thành lối sống của ta. Ca dao Việt Nam nói không sai:
“Ơn ai một chút chớ quên.
Phiền ai một chút để bên cạnh lòng”.
Và nếu sống vô ơn bội nghĩa thì:
“Ai mà phụ nghĩa quên công,
Dù đeo trăm cánh hoa hồng chẳng thơm”.
Sự vô ơn, vong ơn, bội nghĩa, phụ tình quên công không chỉ dừng lại ở việc quên nói lời cám ơn, mà nó chi phối cả cuộc sống, cả cách sống, cách đối nhân xử thế nữa, v.v…Vì vậy, Chúa Giê-su ngạc nhiên trước hành vi của chín người cũng được chữa lành như người Sa-ma-ri-a, nhưng họ lại vô ơn: “Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu? Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này” (Lc 17, 17-18). Ngạn ngữ Pháp có câu rất chí lý: “Lòng biết ơn là ký ức của tâm hồn”. Phải chăng, chín người kia không quay trở lại cám tạ Chúa, vì họ là người mau quên, không có ký ức sao? Lòng biết ơn, tâm tình cảm tạ gắn liền với con tim, gắn liền với cung cách sống, gắn kết với những gì thân tình nhất của con người. Nếu chưa trở nên ‘xương thịt, máu tuỷ’ của ta, thì lời cảm ơn, lòng biết ơn, tâm tình tạ ơn vẫn chỉ là hạn từ không hơn không kém, tệ hơn nữa, nó nằm ngoài chúng ta. Tương tự như câu chuyện ngắn sau: Trên một chuyến xe buýt, một em bé đang ngồi ở hàng ghế đầu. Thấy ông lão khập khiễng bước lên, cậu bé nhanh chân đứng dậy nhường chỗ cho ông lão. Ông ấy cứ thế lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế mà cậu bé vừa nhường cho. Thoạt nhiên, chẳng hiểu sao, cậu bé quay lại hỏi ông lão: “Thưa ông, ông vừa nói gì ạ?" Ông lão trợn mắt to tròn đáp: “Không, ông có nói gì đâu!"Nghe thế, cậu bé lễ phép nói: “Vậy mà cháu cứ tưởng ông nói “cám ơn” chứ!” Thật xót xa thay cho một quảng đời dài đăng đẳng của ông lão, thế nhưng chỉ một lời cám ơn đơn giản vậy mà khó nói đến thế ư! Có lẽ chẳng phải khó, đúng hơn, tâm tình biết ơn-tạ ơn chưa trở nên lối sống của chúng ta chăng?
Một khi thấm nhập tâm tình tạ ơn, và sống lối sống biết ơn hằng ngày, chúng ta sẽ khắc sâu vào tâm khảm lời Thánh Phao-lô xác thực với ông Ti-mô-thê: “Nếu chúng ta cùng chết với Người, thì chúng ta cùng sống với Người. Nếu chúng ta kiên tâm chịu đựng, chúng ta sẽ cùng hiển trị với Người. Nếu chúng ta chối bỏ Người, thì Người cũng sẽ chối bỏ chúng ta. Nếu chúng ta không trung tín, Người vẫn một lòng trung tín, vì Người không thể chối bỏ chính mình” (2Tm 2, 11-13). Dẫu chúng ta yếu đuối, bất trung, thì Chúa vẫn trung tín. Dẫu chúng ta lãng quên ân tình, sống vô ơn, thì Người chẳng hề bỏ, mà ngược lại hằng chờ trông, kêu mời chúng ta trở về với Người. Nhưng tiên vàn, tâm tình tạ ơn, tán tụng hồng ân Chúa mỗi thời khắc, mọi giây phút trong đời rõ ràng sẽ nâng chúng ta lên với Chúa, đưa chúng ta gần tới Chúa như đứa con thơ luôn sống thảo kính với người cha nhân từ đầy mến thương dịu hiền.
Tạ ơn Chúa thời khắc cuộc đời
Tạ ơn Người sức khoẻ trao ban
Tạ ơn Chúa tình mến dìu đưa
Tạ ơn Người muôn nẻo bình an…Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng