Nhảy đến nội dung

Sự cho và nhận: ý nghĩa của việc cống hiến và lòng biết ơn

SỰ CHO VÀ NHẬN: Ý NGHĨA CỦA VIỆC CỐNG HIẾN VÀ LÒNG BIẾT ƠN

Trong hành trình phức tạp của kiếp nhân sinh, có lẽ không có cặp khái niệm nào vừa mang tính nền tảng vừa mang tính biến đổi sâu sắc như sự cho và nhận. Đây không đơn thuần là những hành vi trao đổi vật chất thường nhật, mà là bản chất của sự kết nối giữa người với người, là thước đo chiều sâu của tâm hồn và là động lực của một xã hội văn minh. Khi chúng ta suy tư về ý nghĩa của việc cống hiến và giá trị của lòng biết ơn, chúng ta đang chạm đến cốt lõi của những gì làm nên tính “người” trong mỗi chúng ta. Cống hiến là hành động tự nguyện trao đi một phần giá trị của mình – dù là thời gian, tài năng, của cải hay đơn giản là sự lắng nghe – mà không nhất thiết đòi hỏi sự đền đáp tức thời. Lòng biết ơn, ngược lại, là sự ghi nhận và trân trọng những gì mình đã nhận được, một sự phản hồi từ tâm hồn trước lòng tốt của tha nhân hay sự ưu ái của cuộc đời.

Sự cống hiến thực sự bắt nguồn từ một nhận thức sâu sắc về sự liên đới. Không ai trong chúng ta là một hòn đảo. Chúng ta tồn tại, phát triển và tìm thấy ý nghĩa trong mối tương quan với người khác. Khi chúng ta cho đi, chúng ta không chỉ làm vơi bớt gánh nặng cho người khác mà còn khẳng định giá trị của bản thân mình. Hành động cống hiến giải phóng chúng ta khỏi sự ích kỷ, khỏi cái nhìn thiển cận chỉ tập trung vào lợi ích cá nhân. Nó mở rộng trái tim ta, cho phép ta cảm nhận được niềm vui thanh cao khi trở thành một phần của điều gì đó lớn lao hơn chính mình. Một người cống hiến không phải vì họ quá dư dả, mà vì họ hiểu rằng giá trị của cuộc sống không nằm ở việc tích lũy, mà nằm ở việc sẻ chia. Ánh sáng của một ngọn nến không hề yếu đi khi nó thắp sáng một ngọn nến khác; trái lại, căn phòng trở nên rực rỡ hơn.

Nếu cống hiến là dòng chảy ban phát sự sống, thì lòng biết ơn chính là mảnh đất màu mỡ đón nhận và làm nảy mầm dòng chảy ấy. Lòng biết ơn không phải là sự yếu đuối hay thừa nhận sự thua kém, mà là một biểu hiện của sức mạnh nội tâm và sự khiêm tốn. Nó là khả năng nhìn thấy điều tốt đẹp ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Khi chúng ta biết ơn, chúng ta thừa nhận rằng mình không tự mình làm nên tất cả. Chúng ta nhận ra sự phụ thuộc lẫn nhau, sự hỗ trợ vô hình và hữu hình từ gia đình, bạn bè, cộng đồng và cả vũ trụ. Lòng biết ơn chuyển hóa sự tập trung của chúng ta từ những gì chúng ta thiếu thốn sang những gì chúng ta đang có, và từ đó, nuôi dưỡng một tâm trạng tích cực, sự hài lòng và bình an nội tại.

Sự cho và nhận không phải là hai hành động đối lập, mà là hai mặt của một vòng tuần hoàn đức hạnh. Cống hiến mà không có người đón nhận một cách trân trọng thì sẽ trở nên trống rỗng. Nhận lãnh mà không có lòng biết ơn thì sẽ biến thành sự đòi hỏi và vô cảm. Khi lòng biết ơn được thể hiện, nó không chỉ mang lại niềm vui cho người cho, mà còn tiếp thêm động lực để họ tiếp tục cống hiến. Người nhận, khi thấm thía lòng biết ơn, cũng sẽ có xu hướng muốn được cho đi, muốn được đóng góp trở lại cho cuộc đời. Cứ như vậy, vòng quay của sự tử tế được lan tỏa. Lòng biết ơn biến sự nhận lãnh thụ động thành một hành động cống hiến chủ động trong tương lai.

Trong một thế giới đôi khi quá ồn ào bởi sự cạnh tranh và chủ nghĩa cá nhân, việc thực hành cống hiến và nuôi dưỡng lòng biết ơn trở thành một lựa chọn cấp thiết. Đó là cách chúng ta xây dựng những cây cầu, thay vì dựng nên những bức tường. Khi một người dành thời gian của mình để dạy học miễn phí, đó là cống hiến. Khi học trò ghi nhớ công ơn đó và sau này dùng kiến thức của mình để giúp đỡ người khác, đó là biểu hiện cao nhất của lòng biết ơn. Ý nghĩa của cuộc sống không chỉ nằm ở những thành tựu ta đạt được cho riêng mình, mà còn ở dấu ấn ta để lại trong tim người khác qua sự cho đi và ở sự trưởng thành của tâm hồn ta qua việc học cách biết ơn.

Suy cho cùng, cống hiến là cách chúng ta gieo hạt giống yêu thương, còn lòng biết ơn là ánh nắng và dòng nước tưới cho hạt giống đó lớn lên. Một cuộc đời có ý nghĩa là một cuộc đời biết cân bằng giữa việc vươn ra để cho đi và việc mở lòng để đón nhận với tất cả sự trân trọng. Khi chúng ta làm giàu cho người khác bằng sự cống hiến của mình, chúng ta cũng đang làm giàu cho chính bản thân mình bằng niềm vui và sự thanh thản. Và khi chúng ta thực sự biết ơn, chúng ta biến mỗi khoảnh khắc được nhận lãnh thành một lời hứa, rằng chúng ta cũng sẽ trở thành một nguồn mạch của sự tốt lành cho cuộc đời này.

Tác giả: