Sử dụng đồng tiền: quản lý tài chính cá nhân theo tinh thần tin mừng
- CN, 09/11/2025 - 20:24
- Lm Anmai, CSsR
SỬ DỤNG ĐỒNG TIỀN: QUẢN LÝ TÀI CHÍNH CÁ NHÂN THEO TINH THẦN TIN MỪNG (TIẾT KIỆM, CHIA SẺ)
Đồng tiền, trong bản chất nguyên thủy của nó, là một công cụ trao đổi và đo lường giá trị, một phát minh vĩ đại của nền văn minh nhân loại giúp thúc đẩy sự phát triển kinh tế và xã hội. Tuy nhiên, trong dòng chảy phức tạp của đời sống hiện đại, đồng tiền lại dễ dàng bị nâng lên thành một quyền lực, một thần tượng (Mammon), có khả năng chi phối các quyết định, định hình các mối quan hệ và thậm chí là làm tha hóa linh hồn con người. Đối với người Kitô hữu, việc sử dụng đồng tiền không chỉ đơn thuần là vấn đề kỹ thuật kinh tế, mà còn là một hành vi đạo đức và thiêng liêng. Quản lý tài chính cá nhân theo tinh thần Tin Mừng đòi hỏi một sự chuyển đổi sâu sắc từ tâm thức sở hữu sang tâm thức quản lý, nơi hai nguyên tắc song hành – tiết kiệm cách khôn ngoan và chia sẻ cách quảng đại – trở thành thước đo cho lòng tin và tình yêu thương. Bài viết này sẽ đi sâu vào việc phân tích và ứng dụng hai nguyên tắc cốt lõi đó trong bối cảnh đời sống cá nhân của mỗi tín hữu.
Trước hết, Tin Mừng đặt nền tảng cho mọi suy tư về tài sản trong quan niệm về quyền sở hữu tối thượng của Thiên Chúa. Lời Chúa khẳng định rõ ràng rằng “Trái đất và muôn vật trong đó là của Chúa” (Tv 24:1). Con người không phải là chủ nhân mà là những quản gia, được Thiên Chúa trao phó tài nguyên, thời gian và khả năng để sinh lợi và chăm sóc. Sự quản lý này, hay còn gọi là tinh thần quản lý Kitô giáo (Christian Stewardship), là lời đáp trả đức tin qua hành động cụ thể. Mọi tài sản chúng ta có, dù là đồng lương kiếm được, khoản thừa kế hay quà tặng, đều là ân huệ và trách nhiệm. Khi người giàu có hỏi Chúa Giêsu về cách thừa kế sự sống đời đời, Ngài đã không chỉ đề nghị giữ các giới răn, mà còn mời gọi họ từ bỏ sự bám víu vào tài sản và phân phát cho người nghèo. Điều này không phải là lời mời gọi nghèo khó tuyệt đối cho tất cả mọi người, nhưng là một lời thách thức triệt để chống lại sự tôn thờ tiền bạc, sự ích kỷ vật chất, và sự phụ thuộc vào của cải trần thế. Người Kitô hữu được kêu gọi sử dụng tài chính của mình như một phương tiện để phục vụ Vương quốc Thiên Chúa, chứ không phải như một mục đích tự thân để đạt được sự an toàn và hưởng thụ cá nhân.
Trong khuôn khổ của tinh thần quản lý đó, tiết kiệm (frugality and saving) mang một ý nghĩa hoàn toàn khác so với sự bo bo, keo kiệt hay tích trữ quá mức. Tiết kiệm, theo tinh thần Tin Mừng, là sự thanh liêm và khôn ngoan. Đó là việc nhận ra rằng các nguồn lực là hữu hạn và quý giá, không thể phung phí cho những nhu cầu phù phiếm hay lối sống tiêu thụ. Chúa Giêsu đã dạy chúng ta bài học này qua dụ ngôn những nén bạc (Mt 25:14-30), trong đó, người đầy tớ khôn ngoan là người biết sử dụng và phát triển tài sản được giao phó, thay vì chôn giấu nó. Tiết kiệm là hành vi lập kế hoạch cho tương lai, nhằm đảm bảo sự ổn định cho bản thân và gia đình, đồng thời tạo ra một “vốn dự trữ” để có thể chia sẻ và đầu tư vào công việc thiện. Việc tích lũy tài chính cách có kỷ luật giúp người tín hữu tránh xa khỏi gánh nặng nợ nần không cần thiết, thoát khỏi sự nô lệ của vật chất, và đảm bảo rằng họ không trở thành gánh nặng cho cộng đồng hay gia đình. Đó là sự tiết kiệm có trách nhiệm, bắt nguồn từ đức khôn ngoan (prudence), chứ không phải từ lòng tham (avarice). Sự khôn ngoan này mời gọi chúng ta phân biệt giữa nhu cầu (needs) và mong muốn (wants), chống lại chủ nghĩa tiêu thụ đã đẩy nhiều người vào vòng xoáy nợ nần và bất an. Một lối sống giản dị, tránh xa sự xa hoa, không chỉ giải phóng tài chính mà còn giải phóng tâm hồn, tạo điều kiện cho sự kết nối sâu sắc hơn với Thiên Chúa và với tha nhân.
Tuy nhiên, nếu tiết kiệm là cánh tay phải của sự quản lý khôn ngoan, thì chia sẻ (sharing and charity) chính là trái tim của tinh thần Tin Mừng. Mọi nỗ lực quản lý tài chính cá nhân đều trở nên vô nghĩa nếu không hướng tới mục đích bác ái và công bằng xã hội. Giáo huấn của Giáo hội luôn nhấn mạnh rằng tài sản có một “khía cạnh xã hội” (social mortgage). Tiền bạc, của cải không được dành riêng cho việc thỏa mãn các nhu cầu cá nhân. Phần dư thừa, và ngay cả những gì cần thiết, phải được đặt vào quỹ chung của nhân loại, đặc biệt là dành cho người nghèo và những người bị gạt ra ngoài lề xã hội. Điều này được minh họa rõ ràng qua dụ ngôn Lazarô và người phú hộ (Lc 16:19-31), một lời cảnh báo nghiêm khắc về sự thờ ơ và việc sử dụng của cải chỉ để phục vụ bản thân. Người phú hộ bị kết án không phải vì sự giàu có của mình, mà vì đã nhắm mắt làm ngơ trước đau khổ ngay trước cửa nhà mình. Tinh thần chia sẻ Kitô giáo mời gọi chúng ta vượt qua giới hạn của lòng thương hại cá nhân để đạt tới lòng bác ái có tổ chức, thông qua việc đóng góp đều đặn (như dâng cúng, thập phân) và các hoạt động từ thiện cụ thể.
Chia sẻ không phải là một hành động tùy chọn, một sự bố thí thừa thãi, mà là một nghĩa vụ công bằng, bắt nguồn từ tình yêu thương và sự liên đới. Nó đòi hỏi một sự hy sinh thực sự, như hình ảnh bà góa nghèo dâng hai đồng tiền kẽm (Mc 12:41-44). Giá trị của sự chia sẻ không nằm ở số tiền lớn hay nhỏ, mà nằm ở mức độ hy sinh và tấm lòng của người cho. Việc chia sẻ phải được thực hiện với sự khiêm tốn, kín đáo, và đặc biệt là sự tôn trọng phẩm giá của người nhận. Hơn nữa, chia sẻ còn mở rộng ra các vấn đề về công bằng. Người Kitô hữu phải tự hỏi: Tiền của tôi kiếm được có chính đáng không? Nó có được đầu tư vào các công ty hay hoạt động tôn trọng phẩm giá con người và môi trường không? Quản lý tài chính cá nhân không chỉ là việc sắp xếp ngân sách, mà còn là việc thực hiện một sự lựa chọn ưu tiên dành cho người nghèo (preferential option for the poor) thông qua mọi quyết định chi tiêu và đầu tư của mình.
Việc cân bằng giữa tiết kiệm và chia sẻ là một thách thức liên tục và đòi hỏi sự phân định khôn ngoan. Nếu chỉ tiết kiệm mà không chia sẻ, việc quản lý tài chính sẽ biến thành lòng tham, tích trữ vô hồn, và sự cô lập ích kỷ. Nếu chỉ chia sẻ mà không tiết kiệm, người tín hữu có thể rơi vào tình trạng bất ổn tài chính, không có khả năng tự lo cho bản thân và gia đình, cuối cùng làm giảm khả năng phục vụ lâu dài cho người khác. Tinh thần Tin Mừng mời gọi một sự cân bằng năng động: tiết kiệm không phải để giữ mà để cho, quản lý khôn ngoan để có thể chia sẻ rộng rãi hơn và bền vững hơn. Sự tiết kiệm có mục đích (saving with purpose) là chuẩn bị nguồn lực để đáp ứng các nhu cầu thiết yếu và các cơ hội phục vụ bất ngờ. Mục đích cuối cùng của việc quản lý tài chính cá nhân là đạt đến sự tự do nội tâm khỏi sự ràng buộc của tiền bạc, để tài sản trở thành công cụ của đức ái chứ không phải xiềng xích của lòng tham.
Áp dụng cụ thể vào đời sống, quản lý tài chính theo Tin Mừng đòi hỏi mỗi tín hữu phải thiết lập một ngân sách cá nhân ưu tiên. Đầu tiên là phải xác định một phần thu nhập để chia sẻ (dâng cúng, từ thiện) như một khoản chi bắt buộc, một sự ưu tiên hàng đầu, trước cả các khoản chi tiêu cá nhân khác. Sau đó là trích ra một phần cho tiết kiệm có mục đích (ví dụ: quỹ khẩn cấp, học tập, hưu trí) để đảm bảo sự ổn định. Phần còn lại được dùng để đáp ứng các nhu cầu sinh hoạt một cách thanh liêm và giản dị. Sự minh bạch trong chi tiêu, sự trung thực trong thu nhập, và sự kiên định trong việc dâng hiến là những đức tính cần được trau dồi. Đây là một cuộc chiến chống lại văn hóa tiêu thụ, sự so sánh vật chất, và sự cám dỗ của việc mua sắm không cần thiết. Quản lý đồng tiền cách Kitô giáo là một lời chứng hùng hồn về niềm hy vọng vào Thiên Chúa, Đấng chu cấp mọi sự, chứ không phải là sự tin tưởng mù quáng vào số dư tài khoản ngân hàng của mình.
Tóm lại, việc sử dụng đồng tiền và quản lý tài chính cá nhân không phải là một chủ đề bên lề trong đời sống Kitô hữu, mà là một lãnh vực trọng yếu để thực hành đức tin và đức ái. Chúng ta được mời gọi trở thành những quản gia trung tín, biết cách cân bằng giữa sự khôn ngoan của việc tiết kiệm có trách nhiệm và sự quảng đại của việc chia sẻ vô vị lợi. Mục đích của sự tiết kiệm là để giải phóng chúng ta khỏi sự phụ thuộc vào thế giới và tạo ra khả năng giúp đỡ người khác; mục đích của sự chia sẻ là để làm chứng cho tình yêu của Thiên Chúa và xây dựng công lý trên trái đất. Chỉ khi hai yếu tố này hòa quyện vào nhau, đồng tiền mới thực sự trở thành công cụ thánh hóa, giúp chúng ta tích lũy kho tàng vĩnh cửu, nơi "mối mọt không đục phá, và kẻ trộm không đào ngạch khoét vách" (Mt 6:20). Việc quản lý tài chính theo tinh thần Tin Mừng là một hành trình liên tục của sự hoán cải, của lòng tin cậy và của tình yêu thương huynh đệ.
Lm. Anmai, CSsR.