Sự ham muốn khôn ngoan
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Dương Trung Tín
Chúa Nhật 25 QN
Sự ham muốn khôn ngoan
“Người xây dựng hòa bình thu hoạch được hoa trái đã gieo trong hòa bình là cuộc đời công chính” (Gc 3,18).
Người sống công chính thì xây dựng hòa bình và người xây dựng hòa bình là người sống công chính. Người sống công chính thì bình an và người xây dựng hòa bình thì công chính. Hòa bình và công chính, như cặp bài trùng, luôn đi đôi với nhau, có liên hệ hữu cơ chặt chẽ với nhau, không thể tách rời. Cũng như các cặp: hòa bình - công lý; bình an - công bằng; ghen tương – tranh chấp; chiến tranh – xung đột.
Nghĩa là ở đâu có hòa bình, ở đó có công lý. Ở đâu có công lý thì ở đó có hòa bình. Ở đâu có bình an, ở đó có công bằng. Ở đâu có công bằng thì ở đó có bình an. Ở đâu có ghen tương, ở đó có tranh chấp. Ở đâu có tranh chấp, ở đó có ghen tương. Ở đâu có chiến tranh, ở đó có xung đột. Ở đâu có xung đột, ở đó có chiến tranh.
Ở đâu có ghen tương và tranh chấp, ở đó có xáo trộn và đủ mọi việc xấu xa. Ở đâu có công chính và hòa bình, ở đó có bình an và có nhiều hoa thơm trái tốt. Tại sao lại có ghen tương và tranh chấp; tại sao lại có chiến tranh và xung đột ? Thánh Gia-cô-bê trả lời, đó là do trong lòng người ta có sự ham muốn.
Thậy vậy, “khi ta ham muốn mà ta không có, ta sẽ chém giết (chiến tranh); ta ghen ghét chẳng được, nên ta xung đột và gây chiến với người khác” (x.Gc 4,2). Nhưng tại sao ta không có ? Không có vì ta không xin, không làm. Ta xin mà không được vì ta xin không đúng; không làm thì đương nhiên ta không có rồi, khỏi bàn. Không có gì từ trên trời rơi xuống cả, trừ nước mưa thôi.
Xin không đúng là xin thế nào ? Là ta xin để hơn người khác; ta xin là người lớn nhất, giỏi nhất thiên hạ; ta xin cho được giàu sang, xin cho được trúng số, để ta khỏi phải vất vả để làm; để trong phút chốc ta lên tiên, ta lên mây; ta thành tỉ phú; ta từ cô bé lọ lem, trở thành cô công chúa, bà hoàng; từ chó ta lên voi. Từ đây ta khỏi phải làm chi cho mệt, cứ ngồi mát mà ăn bát vàng. Xin như vậy có đúng không ? Chúa có cho không ? Chắc là không rồi.
Thấy người ta giàu có, giỏi dang, ta ghen, ta tức; ta ham, ta muốn. Trong khi ta không biết rằng người ta đã phải phải khổ cực thế nào mới có được như thế. Đâu phải tự nhiên mà người ta giàu; đâu phải tự nhiên mà người ta giỏi dang đâu. Ta chỉ nhìn thấy cái ngọn, cái trước mắt mà không thấy cái gốc, cái đã qua. Do đó, ta chỉ ngồi mà xin thôi thì làm gì mà ta có được. Ai mà ban cho ta chứ.
Lại nữa, trong thực tế, có ai trúng số, có ai giàu sang mà hạnh phúc và bình an đâu; lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Nào là sợ người ta đến xin giúp đỡ, đến nhận họ nhận hàng; nào là sợ ăn trộm, sợ bị giết; luôn bất an, ăn không ngon, ngủ không yên. Đó là chưa nói đến việc tập tành các nhân đức. Giàu sang và hạnh phúc như sự xung khắc, không bao giờ đi đôi với nhau. Giàu sang thì không hạnh phúc và hạnh phúc thì không giàu sang.
Có tỉ phú, không để tiền cho con mình trong di chúc, sợ chúng ăn chơi phung phí và hư người. Huống chi là Chúa, làm sao Chúa ban cho ta trúng số được. Nhiều khi ta khôn lỏi, ta xin trúng số để làm việc thiện hay dâng cho nhà thờ một nửa, còn ta được một nửa. Xin gì mà xin khôn thế, thánh thiện thế !!! Thật ra chẳng thánh thiện chút nào cả. Làm việc thiện hay dâng cúng gì thì phải là những gì do mồ hôi, nước mắt mình làm ra thì mới có giá trị; chứ xin Chúa ban, rốt cuộc Chúa mất toi 50%, bộ Chúa không khôn hơn ta sao, Chúa không biết gì sao.
Nếu ta muốn xin kiểu đó thì ta đến xin ông địa, ông ban cho. Chuyện kể rằng, có bà kia đi buôn, đến xin ông địa: xin cho con trúng mẻ này, con sẽ cúng cho ông con 2 chân. Ông địa tưởng rằng chắc sẽ là con gà trống thiến đây, nên cho. Bà ta trúng được mẻ buôn, nên đến tạ ơn ông địa và xin tiếp: xin cho con trúng mẻ này nữa, con sẽ cúng ông con 4 chân. Ông địa nghĩ, chắc sẽ là con trâu, con bò hay con heo đây, nên cho.
Bà ta trúng mẻ tiếp, đến tạ ơn và nói: xin cho trúng mẻ nữa, con sẽ cúng ông 8 chân. Ông địa nghĩ chắc là 2 con bò hay 2 con trâu hoặc 2 con heo, nên cho. Lần này bà ta tiếp tục trúng và đến lạy tạ và nói: xin cho con lần trót, đã thương thì thương cho trót, xin cho con trúng mẻ này nữa con sẽ cúng 10 chân. Ông địa nghe vậy khoái chí, tưởng sẽ là 2 bò, 2 trâu, một gà hay 2 trâu, 2 heo, một gà hoặc 2 bò, 2 heo một gà, nên ban cho. Trúng mẻ này, bà ta hớn hở vui mừng, ra chợ một con cua, đến cúng cho ông địa. Ông địa thấy vậy cười toang hoắc, không ngờ mình bị người ta lừa !!!! Đó là khôn lỏi của con người.
Thiên Chúa không phải là ông địa, nên không bị ta lừa đâu. Chúa biết trước những khi ta xin mà, ta qua mặt Chúa sao được. Ta đâu có khôn hơn Chúa được. Thánh Phao-lô nói “Cái điên rồ của Chúa còn hơn cái khôn ngoan của ta” mà (x. 1 Cor 1,25).
Cái khôn lỏi của con người chỉ là lừa thầy, phản bạn; lừa chủ, phản Chúa; chỉ có ghen tương và tranh chấp thôi. Có bao nhiêu cũng không; được bao nhiêu cũng không đủ. Có voi lại đòi tiên, vì lòng người vô đáy mà. Tốt hơn ta hãy xin sự khôn ngoan của Chúa, cái khôn ngoan từ trời ấy. “Ơn khôn ngoan Chúa ban làm cho ta trở nên trước là thanh khiết; sau là hiền hòa, khoan dung, mềm dẻo, đầy từ bi và sinh nhiều hoa thơm trái tốt; không thiên vị cũng không giả hình” (x.Gc 3,17).
Sự khôn ngoan này đáng cho ta ao ước, đáng cho ta ham muốn. Ước gì ta ham muốn sự khôn ngoan này như ta ham muốn tiền bạc, danh vọng thì hay biết mấy. Nói sự khôn ngoan này từ trời, chứ thực sự nó lại ở dưới đất; sự khôn ngoan này đang có ở trong Lời Chúa, ta mà siêng năng đọc, suy gẫm và đem ra thực hành thì ta sẽ được. Ta xin Chúa cho ta biết được kho tàng sự khôn ngoan của Chúa ở trong Lời Chúa và ban cho ta có sức để kiên trì đọc, suy niệm và thực hành Lời Chúa hàng ngày trong đời của ta.
Có sự khôn ngoan này, ta sẽ có bình an, ta sẽ nên thánh nên thiện và nên công chính. Trong con người của ta sẽ không còn ghen tương hay tranh chấp nữa; không còn xáo trộn, cũng không còn những việc làm xấu xa nữa; không có xung đột và gây chiến với người khác nữa. Thế giới sẽ có hòa bình, không còn chiến tranh nữa.
Vậy, ta là con Chúa thì ta hãy ham muốn sự khôn ngoan của Chúa; biết siêng năng đọc, suy niệm và sống Lời Chúa hằng ngày, để ta trở nên người xây dựng hòa bình và sống công chính. Như thế, ta sẽ có bình an ở đời này và hạnh phúc ở đời sau.
Lm. Bosco Dương Trung Tín.