Nhảy đến nội dung

Sức cảm hoá bằng đời sống đạo - Sứ giả bình an

SỨC CẢM HOÁ BẰNG ĐỜI SỐNG ĐẠO

Chắc hẳn ai trong chúng ta đều thốt lên rằng: nơi này nơi kia thiếu vắng các linh mục, thiếu vắng nhà truyền giáo, trong khi còn quá nhiều người, nhiều nơi chưa biết tin nhận Chúa! Nếu chỉ nhìn vào con số thôi thì việc thiếu vắng này đã có từ thời Đức Giê-su! Thiết nghĩ sao Ngài không chọn nhiều Tông đồ hơn con số 12, và trong số đó lại có một người chối Ngài!

Đứng trước thực trạng thiếu vắng linh mục và các nhà truyền giáo, chúng ta cùng nhau tái khẳng định rằng: mỗi Ki-tô hữu là một nhà truyền giáo. Đây chính là ơn gọi của mỗi người tín hữu. Nói cách khác đơn giản hơn, mỗi chúng ta đều mang trong mình trách nhiệm giới thiệu diện mạo Chúa Ki-tô bằng đời sống đạo, bằng hành động bác ái, yêu thương, tha thứ, bằng sức cảm hoá qua đời sống gương mẫu.

Dwight Lyman Moody (hoặc D.L. Moody, 1837-1899) đã từng nói: “Các ngọn hải đăng không thổi còi ầm ỉ, chúng chỉ chiếu sáng”. Thật vậy, mỗi người trong vai trò riêng của bản thân, chúng ta cần ý thức ơn gọi làm chứng, sống chứng tá nơi môi trường làm việc, nơi mình sinh sống, v.v…Y tá, điều dưỡng viên có thể cảm hoá người khác với thái độ ân cần, nụ cười cảm thông, ánh mắt khích lệ, cử chỉ sẵn sàng giúp đỡ những ai yếu đau. Như thế, chúng ta dùng hành động bác ái, yêu thương, tha thứ, chan hoà để cảm hoá người khác, vì đây chính là dấu chỉ mạnh mẽ giúp người khác nhận ra diện mạo của Đức Ki-tô. Sức cảm hoá bằng gương sáng cũng được nhắc đến trong tục ngữ ca dao Việt Nam: Lời nói như gió lung lay, việc làm như tay lôi kéo. Hoặc theo danh ngôn kia: Gương sáng chính là bài giảng hùng hồn nhất, có sức lôi cuốn và thuyết phục người khác. Chuyện kể rằng: một người Tin lành nọ nghe tiếng tăm cha Gio-an Ma-ri-a Vi-an-ney là người đạo đức thánh thiện vượt bậc. Vào ngày đẹp trời, ông bèn tìm đến xứ Ars hầu xác minh thực hư. Sau khi ra về, bạn bè hỏi ông đã thấy gì khi đến đó, thì ông trả lời chẳng chút do dự: ‘Tôi đã thấy Thiên Chúa trong một người’. Và ít lâu sau, ông đã trở lại đạo, gia nhập Giáo hội Công giáo.

Đời sống đạo đức và thánh thiện của chúng ta sẽ được lan toả như ‘ánh sáng’ giữa những bóng đêm, tối tăm nơi trần gian, như ‘muối mặn mà’ giữa những sự nhạt nhẻo, nhạt nhoà của xã hội thực dụng, lãng quên Thiên Chúa, đang chìm dần vào tảng băng sa đoạ tội lỗi. Chúng ta có bổn phận và ơn gọi thắp lên ngọn lửa chứng nhân, chứ đừng ngồi đó mà rủa xả đêm đen. Ngọn lửa chúng ta thắp lên chính là đời sống đạo gương mẫu, là cử chỉ giới thiệu giá trị Tin Mừng của Đức Giê-su cho hết mọi người như Mẹ Thánh Tê-rê-sa miền Cal-cút-ta từng xác tín: ‘Với tôi, Chúa Giê-su là tất cả: Chúa Giê-su là sức sống tôi muốn sống; Ngài là ánh sáng tôi muốn chiếu toả; Ngài là đường chỉ lối tôi về nhà Cha, là tình yêu tôi muốn tỏ lộ, là niềm vui tôi muốn sẻ chia, là hạt giống bình an mà tôi gieo rắc’.

Để được vậy, chúng ta cùng nhau chú tâm nghe lại lời chỉ dạy và căn dặn của Đức Giê-su trong bài Phúc Âm hôm nay. Trước hết, Ngài nói: “Anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về” (Lc 10, 2), vậy, cầu nguyện chính là linh hồn của việc sống chứng tá. Thứ đến, phó thác, tin tưởng vào Chủ thợ gặt như Chúa Giê-su tâm tình: “Thầy sai anh em đi như chiên con vào giữa bầy sói” (Lc 10, 3). Và sau cùng đặt để việc loan báo Tin Mừng là ưu tiên hàng đầu: “Đừng chào hỏi ai dọc đường” (Lc 10, 4). Ở đây, Chúa không dạy chúng ta trở thành người bất lịch sự, lỗ mãng! Ngài khuyên răn chúng ta đừng mất giờ vô ích cho những thứ vô bổ, vì việc loan báo Tin Mừng thật sự gấp rút, “Lúa chín đầy đồng mà thờ gặt lại ít” (Lc 10, 2; Mt 9, 37), phải biết tận dụng thời giờ đi gặt lúa, kẻo chim chuột ăn hết! Cũng nên chú tâm đến những tinh thần khi chúng ta được sai đi, và khi chúng ta sống chứng tá cho Chúa, đó là: tinh thần hiệp thông (cứ từng hai người một. Theo truyền thống Kinh Thánh, không được đặt tin tưởng vào lời xác quyết của một người duy nhất, x. Đnl 19, 15; Cv 13, 2-4. 15, 39-40), tinh thần chịu đựng, kiên định, “Thầy sai các con đi như chiên con giữa bầy sói” (Lc 10, 3), tinh thần siêu thoát, vượt lên trên những nhu cầu vật chất, kể cả nhu cầu thiết yếu, không lệ thuộc vào các phương tiện con người như võ khí quyền lực, giàu sang, sự huy hoàng, trang trọng, lộng lẫy, “Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép…” (Lc 10, 4), tinh thần nhanh nhẹn, đừng câu nệ, đừng sa vào việc chào hỏi dài dòng của người Đông phương, đừng chia trí, nhưng nên dồn sức lực vào việc rao giảng Tin Mừng là điều cấp bách, “Đừng chào hỏi ai dọc đường…” (x. 2V 4, 29), tinh thần nhẫn nại, đối diện với những thất bại, khước từ, chống báng, bất tín, “Vào bất cứ thành nào mà người ta không tiếp đón, thì anh em ra các quảng trường mà nói: ngay cả bụi dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại cho các ông” (x. Lc 10, 10-11).

Cuối cùng, xin mạn phép mượn câu chuyện ngắn này để kết thúc bài chia sẻ với quý cộng đoàn Phụng vụ: Người kia được rửa tội từ nhỏ, nhưng cứ lớn dần lên, thì trở nên khô khan nguội lạnh. Tình cờ chiều hôm nọ, đi ngang qua nhà thờ, ông thấy một cô bé đang dẫn mấy em nhỏ vào nhà thờ. Ông đứng quan sát và đã đi theo cô bé. Thấy nét mặt trang nghiêm và sốt sắng của cô bé khi cầu nguyện, ông đã thực sự xúc động, và cuối cùng, thời gian sau đó, ông cũng đã trở về với Chúa.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin biến đổi mỗi người chúng con trở nên khí cụ tình yêu của Ngài, và trở thành chứng tá của Chúa trong đời sống hằng ngày! Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng

 

SỨ GIẢ BÌNH AN

Lời Chúa hôm nay nhắc nhở mỗi người chúng ta ý thức hơn về ơn gọi và sứ vụ được mời gọi trở nên chứng nhân cho Chúa trong cuộc sống hằng ngày.

Trước hết, chúng ta được kêu mời trở nên chứng nhân của sự hân hoan. Qua lời ngôn sứ I-sai-ah, chúng ta biết rõ Thiên Chúa hằng chăm sóc, nâng đỡ dân Is-ra-en, và được thấu hiểu đường lối của Ngài, “Ta sẽ làm cho sự bình an chảy đến nó như con sống, và vinh quang chư dân tràn tới như thác lũ…Các ngươi sẽ được ẵm vào lòng và được nâng niu trên đầu gối” (x. Is 66, 12). Vì thế, lí do gì phải than khóc, lí do gì mà sầu buồn một khi được Thiên Chúa hướng dẫn, chở che, an ủi, nâng đỡ như vậy! Ngài hằng vỗ về dân Is-ra-en như người mẹ nâng niu con cái mình. Cảm nhận điều này trong đời sống, chúng ta xác tín hơn bước đường theo Chúa thấm đượm niềm vui, hân hoan. Người Ki-tô hữu hoan hỉ vì luôn nghiệm thấy sự ân cần nâng đỡ của Thiên Chúa trong cuộc sống, trong mọi sinh hoạt. Hơn thế, được làm con cái Ngài là niềm hạnh phúc, trổi vượt hơn cả ước mong, “các ngươi sẽ xem thấy, lòng các ngươi sẽ hân hoan, và các ngươi sẽ nẩy nở như hoa cỏ, và tôi tớ Chúa sẽ nhìn biết bàn tay của Chúa” (Is 66, 14).

Thứ đến, chứng nhân Thập giá Chúa Giê-su Ki-tô: Đã là con người yếu đuối, mong manh, thấp hèn, thì chẳng ai lại tự hào về thập giá khổ đau bao giờ! Tuy nhiên, với con mắt đức tin, chúng ta tin thờ Thánh giá, nhờ Thánh giá Chúa Giê-su Ki-tô, mà chúng ta được Ngài cứu chuộc, được giải thoát khỏi xiềng xích tội lỗi. Vì vậy, noi gương Thánh Tông đồ Phao-lô, chúng ta chẳng giấu niềm tự hào hoặc che lấp Thập giá Chúa Giê-su Ki-tô, “ước gì tôi đừng khoe mình về một điều gì khác, ngoại trừ về Thập giá Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta” (Gl 6, 14). Mỗi lần chúng ta tuyên xưng đức tin qua việc làm dấu Thánh giá trên mình, tuy đơn sơ nhưng mang lại ơn cứu độ; tuy giản đơn, nhưng sinh hoa kết trái dồi dào nơi cuộc sống thường nhật: sống chứng tá, sống tin yêu, sống bênh vực chân lý, sống vị tha, sống bác ái.

Kế đến, chứng nhân/sứ giả của sự bình an Chúa: Khi các cha, sơ, thầy được gửi sang nước ngoài tu học, du học, và hoặc được cho phép đi nghỉ/thăm gia đình, họ hàng bên nước ngoài, hầu hết ai ai cũng háo hức trông chờ ngày lên đường. Tuy nhiên, có một điều nên phân biệt rõ ràng rằng: tất cả các biến cố này đều sẽ diễn ra ở nước ngoài, nhưng đi tu học, đi du học, đi thăm bạn bè, đi mục vụ đều khác biệt với từng mục đích của mỗi phận vụ! Tương tự, khi Chúa Giê-su sai bảy mươi hai môn đệ ra đi rao giảng Tin Mừng từng hai người một, Ngài biết rõ sự yếu hèn, chóng quên của họ. Vì thế, Ngài căn dặn kỹ càng trước khi sai họ đi. Trước tiên, Ngài lột tả hiện trạng “lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người” (Lc 10, 2), nghĩa là đừng quên cầu nguyện, khẩn khoản nài xin Chủ ruộng, và không bao giờ quên tín thác vào Ngài. Thậm chí phải mang những vật cần thiết khi đi rao giảng chăng nữa, thì cũng không bao giờ bám víu vào chúng, mà quên phó thác hoàn toàn vào Thiên Chúa. Lời căn dặn của Chúa Giê-su “…đừng chào hỏi ai dọc đường” (x. Lc 10, 4) thoạt nghe, trông như bất lịch sự! Chào người đi đường thì đâu có mất nhiều thời gian, mà sao lại tiếc lời chào! Chẳng lẽ, Chúa Giê-su là người bất lịch thiệp, bất lịch sự vậy ư! Không, không phải vậy; Ngài chỉ muốn dạy các môn đệ, dạy chúng ta: đừng lo chào hỏi, nói vài lời xã giao, rồi chuyện nọ xọ chuyện kia, chẳng bao giờ ngưng, và quên đi phận vụ của mình là rao truyền Nước Trời, làm chứng cho Tin Mừng. Ngoài ra, Ngài còn dặn dò tỉ mỉ “các con đừng đi nhà này sang nhà nọ” (Lc 10, 7). Quả thật, mục vụ - truyền giáo tại nước ngoài, khác xa với việc đi du lịch ở nước ngoài. Đi thưởng ngoạn, đi xem thắng cảnh này đến thắng cảnh kia, đi thăm quan nơi này đến nơi khác thì chắc chắn khác với việc làm mục vụ và truyền giáo. Sau cùng, các môn đệ và chúng ta được sai đi rao giảng Tin Mừng, trở nên sứ giả bình an của Chúa, như Ngài nói: “vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: ‘Bình an cho nhà này’” (Lc 10, 5). Quả thật, lắm lúc chúng ta trở nên người gieo rắc sự bất an hơn là chia san sự bình an! Nhiều lần chúng ta thông truyền tin buồn thay cho việc loan báo Tin Mừng! Lắm lúc, chúng ta đưa tin vịt, tin đồn thổi, tin rêu rao, tin thất thiệt hơn là tin thật, tin đúng đắn, tin vui!

Nhìn lại ơn gọi và sứ vụ của mỗi chúng ta dù ở bậc sống nào chăng nữa, chúng ta cũng được Chúa mời gọi dấn thân trong tác vụ của mình, hầu trở nên chứng nhân của niềm hân hoan làm con cái Chúa, trở nên chứng tá của Thập giá cứu đời, và trở nên sứ giả bình an của Ngài.

Lạy Chúa, xin cho con đáp lời

Cất tiếng thưa một đời ‘xin vâng’!

Trở nên chứng nhân ân cần,

Sứ giả an bình, Tin Mừng truyền rao. Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng

Danh mục:
Tác giả: