Suy niệm thứ 7, Chúa Nhật 4C Phục Sinh
- T7, 10/05/2025 - 15:08
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Thứ Bẩy Tuần 3 Phục Sinh
Suy niệm
⸻
“Lạy Chúa, con biết theo ai bây giờ? Vì chỉ Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời.” (Ga 6,68)
Anh chị em thân mến,
Có những lúc, trong dòng chảy của đời sống, ta tưởng như mình hiểu rõ đích đến, nắm được phương hướng. Nhưng rồi, giữa những biến động, những mỏi mòn và đổ vỡ, câu hỏi vang lên: “Theo ai bây giờ?” Nhân loại không chỉ đói cơm ăn, áo mặc, mà còn đói niềm tin, đói chân lý, đói một lời an ủi thấm sâu. Chúng ta không chỉ là thân xác đi tìm vật chất, mà còn là những linh hồn đang khao khát ánh sáng. Đó là lúc Lời Chúa không còn là một giáo huấn trừu tượng, mà trở thành lương thực – trở thành “một Đấng” để tin, để yêu, để đi theo.
Tin Mừng hôm nay kể lại phản ứng dữ dội của nhiều người khi nghe lời Chúa Giêsu: “Lời này chói tai quá!” Họ quay lưng, bỏ đi. Họ không chịu nổi một Lời quá thật, quá sâu, quá đòi hỏi. Vì họ không chỉ sợ Lời ấy, mà còn sợ cái nhìn vào chính lòng mình khi đứng trước sự thật.
Tâm lý con người vốn ưa sự dễ dãi, muốn niềm tin trở thành nơi trú ẩn ngọt ngào chứ không phải là ngọn lửa tinh luyện. Nhưng đức tin không phải là chốn nghỉ ngơi, mà là hành trình đi vào cái khó, đi vào sự thật, đi vào cái đẹp vốn không dễ tiếp nhận. Và như các môn đệ năm xưa, những ai ở lại với Chúa chính là những tâm hồn đã nếm trải một cơn đói sâu thẳm – đói Lời, đói chân lý, đói một điều gì đó lớn hơn cả lý trí, vượt qua cả cảm xúc.
Nhưng Giáo Hội – nhiệm thể của Chúa – sống và phát triển không nhờ vào sự dễ chịu, mà nhờ vào trung tín.
Công vụ Tông đồ hôm nay cho thấy: Giáo Hội được “hưởng bình an”, được “xây dựng vững mạnh”, được “lớn lên nhờ kính sợ Chúa và đầy tràn ơn Thánh Thần”. Những phép lạ, những điều thiện hảo – như việc ông Phêrô chữa lành Ênê và làm cho bà Tabitha sống lại – không đến từ sức mạnh con người, mà từ một đời sống gắn bó mật thiết với Thiên Chúa. Không có chén cứu độ, không có lời cầu nguyện, không có sự lắng nghe Lời, thì Giáo Hội sẽ chỉ là một tổ chức – chứ không còn là thân thể sống động của Đức Kitô.
Thánh vịnh hôm nay đưa chúng ta vào chiều sâu tâm linh của đời sống Kitô hữu: “Con sẽ dâng chén cứu độ và kêu cầu Danh Chúa.” Cái chén ấy là hình ảnh tuyệt đẹp – vừa là chén đắng đau khổ, vừa là chén cứu độ tràn đầy ân sủng. Người tín hữu đích thực là người biết nâng chén ấy lên – không phải để uống một mình, mà để hiệp dâng cùng Chúa và cho nhân loại.
Trong tâm lý chiều sâu, linh hồn con người chỉ thật sự trưởng thành khi biết dâng hiến, khi biết vượt khỏi bản ngã khép kín để bước vào tương quan yêu thương. Cầu nguyện không phải là thốt lên lời từ môi miệng, mà là biến toàn bộ đời sống – cả thành công lẫn khổ đau – thành lời hiến dâng. Và đó chính là động lực phát triển của Giáo Hội: không phải chiến lược, không phải quyền lực, mà là một đời sống cầu nguyện liên lỉ, trung tín với Lời, và can đảm sống Lời ấy đến tận cùng.
Chúng ta đang sống trong một thế giới lạc hướng.
Con người hôm nay – dù thành đạt, dù tự do, dù được kết nối toàn cầu – vẫn sống trong một cơn đói khát vô hình. Cái đói của linh hồn – khi mọi tiếng nói đều hỗn độn, mọi giá trị bị đảo lộn, và lòng người trôi giạt giữa sa mạc vô nghĩa. Trong một thế giới ấy, Lời Chúa là “Thần Khí và là sự sống”. Đó là tiếng nói duy nhất không phản bội con người, không ru ngủ lương tâm, không chiều theo thị hiếu chóng qua – nhưng chạm đến cội rễ bản thể ta, dẫn ta về nơi có sự sống thật.
Giáo Hội chỉ sống, khi mỗi người tín hữu dám sống theo Lời. Chúng ta không cần trở thành anh hùng làm phép lạ như Phêrô, nhưng chỉ cần trở thành một người giữ Lời, sống Lời, yêu Lời. Một Giáo Hội biết cầu nguyện, biết dâng hiến, và biết trung tín với Chúa trong từng biến cố – dù là thành công hay thất bại – chính là một Giáo Hội không thể chết, không thể lay chuyển.
⸻
Kết
Anh chị em thân mến,
Chúng ta hãy trở về với cội nguồn của đức tin: trở về với Lời, trở về với Bí tích, trở về với đời sống cầu nguyện. Hãy để lòng mình được “nướng chín” trong ánh sáng của Lời – như bánh được nướng chín để nuôi sống nhân loại. Chỉ nơi Chúa, chúng ta mới có sự sống đời đời. Và chỉ khi ở lại với Ngài, ta mới có thể trở nên muối và ánh sáng cho thế gian.
“Lạy Thầy, bỏ Thầy thì con biết theo ai?”
Xin cho lời ấy trở thành lời nguyện suốt đời của chúng ta – lời của một đức tin đã đi qua thử thách, của một tâm hồn biết yêu Chúa không vì phép lạ, nhưng vì Ngài là sự sống. Amen.
+++++++++++
Cn Thứ 4 Phục Sinh Năm C
Bài Giảng Chúa Nhật IV Phục Sinh – Năm C
Chủ đề: Vừa là Chiên Vừa Là Mục Tử – Nghịch Lý Của Tình Yêu Cứu Độ
Anh chị em thân mến trong Đức Kitô,
Lời Chúa hôm nay đưa chúng ta đến trước một nghịch lý dịu dàng mà đầy huyền nhiệm của đức tin Kitô giáo: Đức Giêsu Kitô vừa là Chiên Con vừa là Mục Tử. Ngài là Đấng bị dẫn đi, nhưng cũng là Đấng dẫn dắt. Ngài là Đấng chịu sát tế, nhưng cũng là Đấng bảo vệ đoàn chiên. Để bước vào mầu nhiệm này là bước vào tận cùng trái tim của tình yêu Thiên Chúa—một tình yêu không thống trị từ trên cao, nhưng cúi xuống, đồng hành và hiến mình.
Trước hết, chúng ta chiêm ngắm hình ảnh Chiên Con.
Trong sách Khải Huyền, thánh Gioan được mặc khải thấy một thị kiến huy hoàng: Chiên Con đứng giữa ngai vàng, được muôn dân muôn nước tung hô. Nhưng Chiên Con ấy không khoác áo vinh quang như cách thế gian suy nghĩ. Đó là Chiên đã trải qua cơn thử thách lớn lao, áo mình được giặt trắng trong Máu của chính mình. Nơi đây ta thấy ánh sáng của triết lý nhân vị: trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa, vĩ đại không hệ tại quyền lực mà hệ tại sự hiến thân. Chiên Con là hiện thân của một ngôi vị tự trao ban trọn vẹn—Ngài trao hiến mạng sống để người khác được sống.
Thế nhưng, Chiên ấy lại là Mục Tử.
Tin Mừng theo thánh Gioan hôm nay mạc khải: “Chiên của Ta thì nghe tiếng Ta; Ta biết chúng và chúng theo Ta.” Đó không phải là tiếng nói của một vị vua xa cách, ra lệnh từ ngai vàng, nhưng là tiếng nói của một người đã đi vào thân phận con người, cảm nếm mọi yếu đuối, mọi sợ hãi của phận người. Người Mục Tử Nhân Lành không xua đuổi đoàn chiên từ phía sau, nhưng đi trước và gọi tên từng con. Người mang mùi chiên, bởi vì Người đã trở nên một với chúng. Người hướng dẫn không phải bằng uy quyền, nhưng bằng sự đồng cảm.
Tư tưởng nhân vị soi sáng thêm: con người không phải là một vật thể để sử dụng, không phải là một con số để quản lý, nhưng là một mầu nhiệm cần được tôn trọng, một chủ thể cần được gặp gỡ, một sự sống đáng để hy sinh mạng sống mình. Trong Đức Giêsu, Thiên Chúa tỏ lộ rằng ơn cứu độ không phải là một chương trình, nhưng là một tương quan. Chính vì thế, Mục Tử phải là Chiên—vì chỉ bằng cách đi vào kiếp người, Ngài mới cứu chuộc chúng ta từ bên trong.
Bài đọc I cho thấy thánh Phaolô rao giảng trong hội đường tại Antiôkhia. Có người vui mừng đón nhận Tin Mừng, có người lại phản đối dữ dội. Vì sao? Vì đón nhận Chiên Mục Tử là chấp nhận một lối sống mới: lối sống của tình yêu tự hạ, của sự yếu đuối có sức cứu độ, của sự mềm mại chiến thắng bạo lực. Đó là con đường thế gian khó chấp nhận, nhưng lại là con đường duy nhất mang lại sự sống.
Thánh Vịnh hôm nay mời gọi chúng ta hân hoan: “Chúng ta là dân Người, là đoàn chiên Người dẫn dắt.” Trong xã hội hôm nay, “làm chiên” có thể bị coi là yếu đuối hay thiếu tự do. Nhưng trong Tin Mừng, chiên là hình ảnh của những tâm hồn biết lắng nghe, biết nhận ra tiếng Mục Tử giữa muôn tiếng ồn, và dám đặt trọn niềm tin nơi một Đấng mang thương tích mà vẫn dẫn đường.
Và nơi đây ta chạm đến chiều sâu tâm lý của đức tin: chỉ có thể tín thác nơi Đấng đã từng đau khổ như ta. Trong mỗi vết thương, mỗi lần bị bỏ rơi, mỗi nỗi mất mát—Ngài không vắng mặt. Ngài là Chiên Con đồng hành với người đau khổ. Và bởi vì Ngài là Mục Tử, Ngài có thể dẫn những thương tích ấy vào sự sống phục sinh.
Hôm nay, anh chị em thân mến, chúng ta hãy đến gần nghịch lý nhiệm mầu này. Hãy tôn thờ Chiên Con biết dẫn đường, và bước theo Mục Tử từng bị đâm thâu. Nơi Ngài, yêu thương và lãnh đạo không còn đối lập. Nơi Ngài, con đường đến sự sống chính là con đường hiến mình. Nơi Ngài, mỗi con người được nghe tiếng nói dịu dàng khẳng định: “Ta biết con, và không ai có thể cướp con khỏi tay Ta.” Amen.