Nhảy đến nội dung

Suy niệm thứ Bảy tuần 3 Thường niên

Thứ Bảy Tuần III Thường Niên.

Thứ Bảy đầu tháng, ngày đền tạ trái tim vô nhiễm Đức Mẹ.

Hr 11,1-2.8-19; Mc 4,35-41.

SÓNG GIÓ VÀ ĐỨC TIN

Hình ảnh con thuyền vượt biển trong đoạn Tin Mừng hôm nay thật sống động và đầy ý nghĩa, không chỉ đối với các môn đệ ngày xưa mà còn đối với mỗi người chúng ta trong hành trình cuộc sống hôm nay. Chúa Giê-su cùng các môn đệ sang bờ bên kia, và giữa biển khơi, một cơn bão lớn bất ngờ ập đến. Sóng gió dữ dội, nước tràn vào thuyền khiến các môn đệ lo lắng, hoảng sợ. Trong khi đó, Chúa Giê-su lại ngủ yên ở đàng lái, đầu tựa vào chiếc gối. Đây là một chi tiết đáng suy ngẫm: Chúa Giê-su ngủ khi sóng gió nổi lên, còn các môn đệ thì vật lộn với nỗi sợ hãi, bất an và lo rằng mình sẽ chìm giữa biển cả. Trong lúc hoảng loạn, họ đánh thức Ngài: “Thầy ơi, chúng ta chết mất mà Thầy chẳng lo gì sao?”. Đây không chỉ là lời than trách, mà còn là tiếng kêu cứu của con người trong những lúc nguy khốn, khi cảm thấy mình đơn độc và dường như bị Chúa bỏ rơi.

Phản ứng của Chúa Giê-su thật nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. Ngài đứng dậy, ngăm đe gió và biển: “Im đi! Câm đi!”, và lập tức, sóng gió liền yên lặng, mặt biển phẳng lặng như tờ. Sự bình an ấy không chỉ là sự yên ả của thiên nhiên, mà còn là lời nhắc nhở về sự bình an đích thực khi Chúa hiện diện trong cuộc đời chúng ta. Nhưng sau đó, Chúa quay lại và hỏi các môn đệ: “Sao các con lại sợ? Các con chưa có lòng tin sao?” Câu hỏi ấy như một lời trách yêu, nhưng cũng là một lời thức tỉnh. Tại sao các con lại sợ? Chẳng phải Thầy vẫn đang ở cùng các con sao? Niềm tin của các con ở đâu trong cơn thử thách?

Anh chị em thân mến, đoạn Tin Mừng này phản chiếu cuộc sống của mỗi chúng ta. Con thuyền chính là cuộc đời chúng ta, còn biển cả tượng trưng cho những thăng trầm, khó khăn, thử thách mà mỗi người đều phải đối diện. Những lúc biển lặng, chúng ta dễ dàng nhận ra sự hiện diện của Chúa và lòng tin của chúng ta vững vàng. Nhưng khi sóng gió nổi lên, khi bệnh tật, mất mát, thất bại hay đau khổ bất ngờ ập đến, chúng ta dễ dàng hoang mang, lo lắng và nghi ngờ. Chúng ta cũng giống như các môn đệ, đôi khi nghĩ rằng Chúa ngủ quên hay không còn quan tâm đến mình. Chúng ta kêu lên: “Lạy Chúa, Ngài ở đâu khi con gặp khổ đau? Sao Chúa để con cô đơn giữa sóng gió cuộc đời này?”

Nhưng qua câu chuyện này, Chúa Giê-su cho chúng ta thấy rằng Ngài không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Ngài vẫn ở đó, trên con thuyền cuộc đời chúng ta, dù có lúc tưởng như Ngài đang ngủ. Sự “ngủ yên” ấy không phải là Ngài thờ ơ hay bỏ mặc, nhưng là để thử thách lòng tin của chúng ta, để xem chúng ta có thực sự tín thác vào Ngài hay không. Chúng ta cần nhớ rằng: sóng gió có thể mạnh, nhưng quyền năng của Thiên Chúa còn lớn hơn. Chỉ một lời phán của Ngài, gió và biển lập tức lặng yên. Điều quan trọng là chúng ta có đủ lòng tin để trao phó con thuyền đời mình cho Chúa hay không.

Bài học Chúa muốn dạy chúng ta hôm nay chính là lòng tín thác. Đời sống con người luôn đầy dẫy những sóng gió: khi gia đình bất hòa, khi công việc thất bại, khi bệnh tật kéo đến hay khi chúng ta gặp những khó khăn không lường trước. Nhưng nếu chúng ta có Chúa Giê-su ở trong con thuyền cuộc đời mình, thì dù bão tố có dữ dội đến đâu, chúng ta cũng không phải sợ. Chính sự hiện diện của Ngài là nguồn sức mạnh và bình an cho chúng ta. Chúng ta cần học biết tín thác vào Chúa, gọi Ngài đến trong mọi biến cố cuộc đời và để Ngài hướng dẫn chúng ta vượt qua sóng gió.

Anh chị em thân mến, khi sóng gió nổi lên, chúng ta thường lo sợ và tìm cách tự mình giải quyết, nhưng Chúa mời gọi chúng ta hãy tin tưởng và gọi đến Ngài. Đức tin không làm cho sóng gió biến mất ngay lập tức, nhưng giúp chúng ta vững vàng trước mọi nghịch cảnh. Đức tin đích thực là tin rằng Chúa luôn đồng hành, dù chúng ta không thấy Ngài hành động tức thời. Ngài có thể “ngủ”, nhưng Ngài vẫn luôn ở đó, và đúng thời điểm, chỉ cần một lời của Ngài, sóng gió sẽ phải lặng yên.

Lạy Chúa Giê-su, xin ban thêm lòng tin cho chúng con, để trong những lúc bão tố cuộc đời, chúng con luôn biết tín thác vào tình yêu và quyền năng của Chúa. Xin Chúa ở lại trên con thuyền cuộc đời chúng con, để dù có sóng gió thế nào, tâm hồn chúng con vẫn được bình an trong Chúa. Amen.

 

Thứ Bảy Tuần III Thường Niên. Mc 4,35-41.

Hr 11,1-2.8-19; Mc 4,35-41.

SÓNG GIÓ VÀ SỰ HIỆN DIỆN CỦA CHÚA

Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy một khung cảnh đầy kịch tính và mang đậm hình ảnh của đời sống con người: một con thuyền vượt biển khơi, một cơn bão lớn nổi lên, và sự lo sợ tột cùng của các môn đệ. Chúng ta cũng thấy một hình ảnh rất quen thuộc nhưng cũng đầy thách đố: Chúa Giê-su đang ngủ yên ở đàng lái, trong khi sóng gió ào ạt ập đến, nước tràn vào con thuyền nhỏ bé ấy. Câu chuyện này không chỉ là một phép lạ Chúa làm để sóng gió yên lặng, mà còn là một bài học quý giá về đức tin và lòng tín thác, một lời mời gọi chúng ta nhận ra sự hiện diện của Chúa trong những cơn bão cuộc đời.

Thật dễ để tưởng tượng nỗi hoảng sợ của các môn đệ khi ấy. Họ vốn là những người chài lưới lành nghề, quen thuộc với biển cả, nhưng cơn bão hôm ấy dữ dội đến mức họ hoàn toàn mất phương hướng. Sóng gió ập vào thuyền như muốn nhấn chìm tất cả. Trong cơn sợ hãi tột độ, các ông thấy Chúa Giê-su đang ngủ. Chắc hẳn họ đã bối rối và bực tức: “Thầy ơi, chúng ta chết mất mà Thầy chẳng lo gì sao?”. Lời than trách này không chỉ xuất phát từ nỗi sợ hãi, mà còn từ sự hoang mang của con người khi đứng trước những hoàn cảnh tưởng chừng như không lối thoát. Đó cũng là tiếng kêu cứu của chúng ta hôm nay, khi phải đối diện với những “cơn bão” của cuộc đời: những bệnh tật bất ngờ, những thất bại cay đắng, những xung đột gia đình, những mất mát đau thương, hay cả những cô đơn và trống rỗng trong tâm hồn. Đã bao lần chúng ta kêu lên như các môn đệ: “Chúa ở đâu khi con gặp đau khổ? Sao Chúa lại ngủ yên trong lúc con đang chới với?”

Nhưng anh chị em thân mến, chúng ta hãy nhìn vào hành động của Chúa Giê-su. Ngài không hề bị cuốn vào sự hoảng loạn của các môn đệ. Khi được đánh thức, Ngài đứng dậy, ngăm đe gió và biển: “Im đi! Câm đi!”. Lập tức sóng gió liền yên lặng, mặt biển phẳng lặng như tờ. Cơn bão dữ dội bên ngoài bỗng chốc biến mất, và sự bình an lại trở về. Qua hành động này, Chúa cho chúng ta thấy rằng Ngài là Đấng có quyền năng tuyệt đối trên mọi sự, kể cả thiên nhiên và những cơn bão cuộc đời. Nhưng quan trọng hơn cả, Ngài còn muốn nhắc nhở chúng ta rằng: sóng gió bên ngoài không đáng sợ bằng sóng gió trong tâm hồn, đó là sự thiếu lòng tin. Chính vì vậy, Ngài quay sang các môn đệ và nói: “Sao các con lại sợ? Các con chưa có lòng tin sao?”. Câu hỏi này không chỉ dành cho các môn đệ ngày xưa, mà còn dành cho mỗi chúng ta hôm nay. Tại sao chúng ta lại sợ? Có phải vì chúng ta quên rằng Chúa vẫn đang hiện diện trên con thuyền cuộc đời mình hay không? Có phải vì chúng ta để nỗi sợ hãi và lo lắng chiếm trọn trái tim mình, thay vì dành chỗ cho lòng tin vào Chúa?

Chúng ta cần hiểu rằng, đức tin không phải là một lá chắn ngăn mọi sóng gió ập đến, nhưng là ngọn hải đăng soi đường giúp chúng ta vượt qua những thử thách. Chúa không hứa sẽ loại bỏ mọi khó khăn, nhưng Ngài hứa sẽ luôn ở bên chúng ta. Sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời chúng ta chính là nguồn sức mạnh và bình an đích thực. Chúa có thể “ngủ” trong mắt chúng ta, nhưng Ngài vẫn luôn ở đó, và đúng thời điểm, Ngài sẽ hành động. Chúa không bỏ rơi chúng ta, nhưng Ngài chờ đợi chúng ta tin tưởng và kêu cầu Ngài. Cơn bão chính là thử thách, là cơ hội để đức tin của chúng ta được lớn lên và vững vàng hơn.

Anh chị em thân mến, trong cuộc sống, ai trong chúng ta cũng sẽ gặp phải những “cơn bão”. Những lúc ấy, chúng ta hãy nhớ rằng con thuyền của cuộc đời mình không bao giờ trơ trọi giữa biển khơi, vì Chúa Giê-su vẫn đang ở đó. Điều quan trọng là chúng ta có đủ niềm tin để kêu cầu và tín thác vào Ngài hay không. Hãy học biết bình tĩnh trong những lúc giông bão và để Chúa làm chủ cuộc đời mình. Hãy nhớ rằng Chúa Giê-su không phải là người khách qua đường trên con thuyền cuộc đời chúng ta, mà là Đấng luôn đồng hành và dẫn dắt chúng ta đến bến bờ bình an.

Lạy Chúa, xin ban cho chúng con lòng tin mạnh mẽ để không sợ hãi trước sóng gió cuộc đời. Xin giúp chúng con nhận ra sự hiện diện của Chúa, ngay cả khi chúng con tưởng như Ngài đang ngủ quên. Xin dạy chúng con biết tín thác vào quyền năng và tình thương của Ngài, để giữa những cơn bão cuộc đời, tâm hồn chúng con vẫn được bình an trong Chúa. Amen.


 

1. 2 Thứ Bảy Tuần III Thường Niên.

Hr 11,1-2.8-19; Mc 4,35-41.

CHÚA Ở CÙNG CHÚNG TA TRONG SÓNG GIÓ

Tin Mừng hôm nay kể lại một hình ảnh thật sâu sắc và đầy ý nghĩa: Chúa Giê-su cùng các môn đệ ở trên một con thuyền giữa biển khơi. Sóng gió bất ngờ nổi lên, nước tràn vào thuyền, đe dọa mạng sống của mọi người. Đối diện với cơn bão dữ dội ấy, các môn đệ hoảng sợ, còn Chúa Giê-su thì ngủ yên ở đàng lái. Trong cơn tuyệt vọng, họ đánh thức Ngài và kêu lên: “Thầy ơi, chúng ta chết mất mà Thầy chẳng lo gì sao?”. Chúa đứng dậy, ngăm đe gió và biển: “Im đi! Câm đi!”. Gió liền ngừng, biển lặng như tờ. Rồi Ngài quay sang hỏi các môn đệ: “Sao các con lại sợ? Các con chưa có lòng tin sao?”. Đọc lại câu chuyện này, chúng ta có thể thấy một bức tranh phản chiếu rất rõ cuộc đời của chính mình.

Cuộc đời mỗi người cũng giống như một con thuyền nhỏ đang vượt biển khơi, và biển khơi ấy chính là hình ảnh của cuộc sống với biết bao thăng trầm, khó khăn và thử thách. Có những ngày biển lặng gió êm, thuyền trôi nhẹ nhàng và chúng ta cảm thấy cuộc sống thật bình yên, mọi thứ thuận lợi như ý. Nhưng cũng có những ngày, sóng gió bỗng dưng ập đến, nước tràn vào con thuyền nhỏ của chúng ta: đó có thể là một cơn bệnh nặng, một mất mát đau thương, một thất bại trong công việc hay một cuộc khủng hoảng gia đình. Những lúc ấy, chúng ta thấy mình giống như các môn đệ: hoảng loạn, chới với và mất phương hướng. Chúng ta bắt đầu nghi ngờ: Chúa đang ở đâu? Tại sao Ngài không can thiệp? Tại sao Ngài lại im lặng và ngủ yên, mặc cho chúng ta chật vật chống chọi với sóng gió?

Câu hỏi của các môn đệ: “Thầy ơi, chúng ta chết mất mà Thầy chẳng lo gì sao?” cũng chính là lời kêu cứu của chúng ta trong những lúc đau khổ và thử thách. Chúng ta sợ hãi vì cảm thấy Chúa “ngủ quên” trước những nỗi khổ của mình. Tuy nhiên, anh chị em thân mến, hình ảnh Chúa Giê-su ngủ yên trong cơn bão không có nghĩa là Ngài thờ ơ hay bỏ rơi chúng ta. Chúa ngủ, nhưng Ngài vẫn luôn ở đó, trên con thuyền của chúng ta. Sự “ngủ yên” của Chúa mời gọi chúng ta đặt trọn niềm tin vào Ngài, mời gọi chúng ta tin rằng, dù sóng gió có dữ dội đến đâu, con thuyền đời ta sẽ không bao giờ bị nhấn chìm vì Chúa vẫn đang đồng hành. Sự hiện diện của Ngài là nguồn bình an đích thực cho mỗi người.

Cơn bão hôm ấy không chỉ là bão tố của thiên nhiên, mà còn là cơn bão của lòng người: cơn bão của sự sợ hãi, của lòng tin yếu kém, của nỗi bất an và nghi ngờ. Chúa Giê-su đã ngăm đe gió và biển: “Im đi! Câm đi!”, và lập tức mọi sự trở nên phẳng lặng. Điều này cho chúng ta thấy rằng, Chúa không chỉ có quyền năng trên thiên nhiên mà còn có thể làm lặng yên mọi “cơn bão” trong lòng chúng ta. Sự hoảng loạn và bất an không đến từ hoàn cảnh bên ngoài, nhưng đến từ việc chúng ta thiếu lòng tin vào quyền năng và tình yêu của Chúa. Chúa đã hỏi các môn đệ: “Sao các con lại sợ? Các con chưa có lòng tin sao?”. Ngài hỏi chúng ta câu đó không phải để trách móc, nhưng để thức tỉnh chúng ta, mời gọi chúng ta nhìn lại đức tin của mình. Khi chúng ta để nỗi sợ chiếm lấy tâm hồn, chúng ta quên mất rằng Chúa vẫn ở đó, vẫn đang cùng chúng ta vượt qua sóng gió.

Anh chị em thân mến, chúng ta cần nhớ rằng, sóng gió là một phần của cuộc sống. Chúa không hứa rằng cuộc đời này sẽ không có sóng gió, nhưng Ngài hứa sẽ luôn ở bên chúng ta trong mọi hoàn cảnh. Ngài mời gọi chúng ta tin tưởng, phó thác cuộc đời mình vào tay Ngài. Đức tin không phải là một lá chắn để ngăn chặn mọi khó khăn, nhưng là sức mạnh để chúng ta vượt qua những thử thách với sự bình an trong lòng. Chúng ta hãy để Chúa làm chủ con thuyền đời mình, hãy kêu cầu Ngài trong những lúc thử thách và tin tưởng rằng Ngài sẽ ra tay đúng lúc.

Trong cuộc sống, có những lúc Chúa “ngủ” để thử thách lòng tin của chúng ta. Nhưng hãy tin rằng, Ngài luôn đồng hành và chăm sóc chúng ta. Nếu chúng ta đặt trọn niềm tin nơi Chúa, thì dù sóng gió có lớn đến đâu, tâm hồn chúng ta vẫn sẽ được bình an. Chúng ta hãy noi gương các môn đệ: dù yếu đuối, dù sợ hãi, nhưng họ đã biết kêu cầu Chúa, và chính trong lúc ấy, quyền năng của Ngài đã được tỏ bày.

Lạy Chúa Giê-su, giữa những sóng gió cuộc đời, xin ban cho chúng con lòng tin mạnh mẽ để chúng con không còn sợ hãi. Xin dạy chúng con biết phó thác cuộc đời mình trong tay Chúa và tin tưởng rằng Ngài luôn đồng hành với chúng con. Xin cho chúng con luôn cảm nghiệm được sự bình an đích thực khi có Chúa ở cùng. Amen.

Tác giả: