Nhảy đến nội dung

Tán tụng ca - Cây và trái

TÁN TỤNG CA

(Thứ Tư sau Chúa Nhật IV Mùa Vọng – 22/12 – 1Sm 1,24-28; Lc 1,46-56)

Cầu nguyện là động thái căn bản của người có niềm tin vào Đấng Tối cao, Đấng dựng nên vũ trụ đất trời. Lex orandi lex credendi (The way we pray leads to the way believe). Trong các hình thức cầu nguyện thì việc ngợi khen, chúc tụng luôn được xếp hàng đầu. Khi ngợi khen chúc tụng Đấng Toàn Năng là chúng ta nói lên niềm tin vào quyền uy vô biên và sự cao cả vô song của Đấng chúng ta tiếp xúc, gặp gỡ.

Phụng vụ lời Chúa ngày 22/12 qua bài đọc thứ nhất Giáo hội cho đoàn tín hữu nghe chuyện bà Anna đem trẻ Samuel lên Đền thờ dâng lễ tạ ơn và bà đã tiến dâng con trẻ vào Đền thờ phụng sự Thiên Chúa. Phần đáp ca Giáo hội cùng với bà Anna dâng lên Thiên Chúa lời tán tụng: “Tâm hồn con hoan hỷ vì Đức Chúa, nhờ Đức Chúa, con ngẩng đầu hiên ngang…Chẳng có Đấng thánh nào như Đức Chúa, chẳng một ai khác ngoại trừ Ngài, chẳng có Núi Đá nào như Thiên Chúa chúng ta” (1Sm 2,1-2). Bài Tin Mừng tường thuật lời ngợi khen của Mẹ Maria: “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi…”( Lc 1,46-55).

Có thể nói rằng Kitô hữu chúng ta không chỉ ý thức về sự cần thiết của việc cầu nguyện mà còn chuyên chăm cầu nguyện. Tuy nhiên khi cầu nguyện chúng ta thường chú trọng đến tâm tình tạ ơn, ăn năn thống hối và khẩn xin ơn lành cho bản thân, gia đình hay tha nhân mà xem ra thiếu sót việc chúc tụng, ngợi khen Thiên Chúa. Cầu nguyện là nâng tâm hồn lên với Thiên Chúa để kết hiệp với Người trong sự hiệp thông và đối thoại. Việc xin ơn lành, bày tỏ lòng sám hối ăn năn hay dâng lời tạ ơn thật là chính đáng và phải đạo nhưng có phần nghiêng về chúng ta hơn. Trong khi đó việc ngợi khen, chúc tụng thì chủ yếu hướng về Thiên Chúa, Đấng chúng ta tôn thờ.

Một tâm hồn thánh thiện thì rất dễ kinh ngạc lẫn hân hoan trước sự hùng vĩ của vũ trụ đất trời, trước cảnh bình minh ló dạng, trước vẻ long lanh của giọt sương trên cánh hoa hồng… Một tâm hồn thánh thiện thì sẽ dễ vui mừng hân hoan và cảm nhận sự bình an khi thấy bàn tay của Thiên Chúa qua vòng xoay của lịch sử, khi thấy sự quảng đại phi thường nơi những con người bình thường… Và lời ngợi khen chúc tụng được cất lên.

“Lạy Chúa, xin cho con biết Chúa, xin cho con biết con!” (thánh Âugustinô). Không phải nhờ biết mình rồi sẽ biết Thiên Chúa, nhưng chính nhờ biết Thiên Chúa hơn thì chúng ta sẽ biết mình hơn. Càng nhiều tâm tình ngợi khen chúc tụng thì chúng ta sẽ càng biết Thiên Chúa hơn và nhờ thế chúng ta sẽ biết mình hơn. Chính động thái chúc tụng ngợi khen sẽ dẫn đến việc tạ ơn, ăn năn thống hối và cầu xin ơn lành.

“Trời xanh ơi, hãy tường thuật vinh quang của Chúa. Ngàn mây ơi, hãy loan truyền những kỳ công tay Chúa đã làm…”. Mong sao Kitô hữu Công giáo biết noi gương anh chị em Tin Lành tập thói quen hiệp với tác giả Thánh Vịnh dâng lời ngợi ca Thiên Chúa. Hãy chúc tụng Chúa đi ! Allêluia !

Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột

***********

CÂY VÀ TRÁI

(Thứ Năm sau Chúa Nhật IV Mùa Vọng – 23/12 –Ml 3,1-4; 23-24; Lc 1,57-66)

“Con trẻ này rồi sẽ nên như thế nào, vì bàn tay của Thiên Chúa ở trên nó”. Bà con thân thuộc gia đình Giacaria – Isave ngạc nhiên về những sự lạ xảy ra trong biến cố lễ cắt bì và đặt tên cho con trẻ. Chắc hẳn điều họ ngạc nhiên nhiều, đó là ông bố Giacaria đang bị câm bỗng dưng lại nói được. Tuy nhiên có một điều đáng ngạc nhiên hơn mà có thể họ xem nhẹ đó là cả hai ông bà đều một lòng một ý đặt tên cho trẻ là Gioan, cái tên không theo truyền thống đặt tên của dòng tộc.

Trong Thánh Kinh, việc đặt tên cho ai đó, cho con vật nào đó thường có ý nghĩa. Xét phần phía người đặt tên thì vừa có ý nghĩa làm chủ vừa hàm ý bổn phận giáo dục, huấn luyện của mình. Thiên Chúa đã truyền cho Ađam đặt tên cho các loài vật (x.St 2,19-20). Phần phía được đặt tên thì cái tên nói vừa lên ý nghĩa cuộc đời, căn tính của mình vừa hàm ý sứ mạng mình được trao phó.

Cái tên Gioan có nghĩa là Thiên Chúa đoái thương, ban ơn. Sự chào đời của trẻ bé không chỉ là dấu chỉ Thiên Chúa đoái thương nhà Gacaria – Isave khi cất khỏi họ nỗi tủi nhục trước mắt người đời mà còn là dấu chỉ tình yêu của Thiên Chúa dành cho dân Người nói riêng, cho nhân loại nói chung. Vì chính Gioan là vị ngôn sứ cuối cùng của thời Cựu Ước, là người dọn đường cho Đấng Thiên Sai. “Này Ta sai sứ giả của Ta đến dọn đường trước mặt Ta” (Ml 3,1). Và Gioan cũng là người trực tiếp giới thiệu Đấng Cứu Thế cho dân Chúa thời bấy giờ (x.Ga 1,29).

“Cây tốt thì sinh trái tốt.” (Mt 7,17) Để có thể có được một ai đó làm nhân tố cho tình yêu Thiên Chúa tuôn đổ thì chắc hẳn cần có những cái cây tốt lành, cụ thể là bố mẹ. Giacaria – Isave được Tin Mừng gọi là công chính vì tín trung với nhau trong nghĩa tình phu thê và trung tín với Thiên Chúa trong nghĩa vụ hàng tư tế. Hai cái cây Giacaria – Isave lại còn chung vai sát cánh trong việc tuân giữ lời Thiên Chúa phán dạy qua lời sứ thần. Việc hai ông bà đã can đảm vượt qua truyền thống đặt tên cho con trẻ để đặt tên đúng như lời sứ thần truyền cách nào đó làm chúng ta tin rằng hai ông bà sẽ giáo dục con trẻ theo thánh ý Thiên Chúa. Sau khi được mở miệng ông Giacaria đã cất lời: “…Hài nhi hỡi, con sẽ mang tước hiệu là ngôn sứ của Đấng Tối Cao, con sẽ đi trước Chúa, mở lối cho Người….” (Lc 1,26 tt).

Thiên Chúa vẫn mãi cần nhiều con trẻ sẽ trở thành nhân tố để tình yêu của Người tỏa lan cho nhân trần. “Không ai hái được trái nho nơi bui gai”. Gia đình với những người bố người mẹ thủy chung, một lòng một ý dưỡng dục con cái theo thánh ý Chúa chính là “tế bào” đầy sinh lực và đủ sức đề kháng với các loại dịch bệnh. Xin hai thánh Giacaria và Isave cầu bàu cho chúng ta, nhất là cho những người cha và người mẹ trong các gia đình.

Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột