Nhảy đến nội dung

Thánh Cô-nê-li-ô, Giáo Hoàng, Tử Đạo Và Thánh Síp-ri-a-nô, Giám Mục, Tử Đạo

Thánh Cô-nê-li-ô, Giáo Hoàng, Tử Đạo Và Thánh Síp-ri-a-nô, Giám Mục, Tử Đạo

Hôm nay, cùng với toàn thể Giáo hội, chúng ta hân hoan cử hành lễ kính hai vị thánh vĩ đại: Thánh Cô-nê-li-ô, Giáo hoàng, tử đạoThánh Síp-ri-a-nô, Giám mục, tử đạo. Cuộc đời của hai ngài là một minh chứng hùng hồn cho tình bạn cao cả, sự hiệp nhất sâu sắc và lòng trung thành tuyệt đối với Đức Kitô, đặc biệt trong những thời kỳ bách hại dữ dội. Trong thế giới đầy chia rẽ và hận thù của chúng ta, gương sáng của các ngài mang một ý nghĩa đặc biệt quan trọng, soi sáng cho chúng ta con đường hiệp nhất mà Chúa Giêsu đã cầu xin trong Tin Mừng hôm nay.

Khi Đức Thánh Cha Fabianô tử đạo vào năm 250 dưới thời hoàng đế Đê-xi-ô, ngai tòa Phêrô đã bị bỏ trống trong hơn một năm rưỡi vì cuộc bách hại quá khốc liệt. Cuối cùng, vào tháng 3 năm 251, giáo sĩ Cô-nê-li-ô được bầu làm Giáo hoàng. Cuộc bầu cử này diễn ra trong bối cảnh Giáo hội đang đứng trước một thách thức lớn: làm thế nào để đối xử với những người đã chối bỏ đức tin trong thời bách hại?

Một nhóm giáo sĩ và giáo dân, đứng đầu là giáo sĩ Novatiên, chủ trương rằng những người đã sa ngã không thể được tha thứ và không được trở lại Giáo hội. Đây là một quan điểm rất cứng rắn, có nguy cơ gây chia rẽ sâu sắc. Ngược lại, Cô-nê-li-ô, với sự đồng thuận của đa số các giám mục, theo đường hướng của lòng thương xót, cho phép những người này được hòa giải sau một thời gian sám hối nghiêm túc.

Thánh Cô-nê-li-ô đã phải đối mặt với một phe ly khai do Novatiên cầm đầu. Novatiên tự phong mình là "giáo hoàng" đối lập. Tuy nhiên, Cô-nê-li-ô đã được nhiều giám mục và các Giáo hội địa phương công nhận, đặc biệt là sự ủng hộ mạnh mẽ từ người bạn thân thiết của ngài, Giám mục Síp-ri-a-nô ở Carthage. Mặc dù gặp nhiều khó khăn, Thánh Cô-nê-li-ô đã kiên quyết bảo vệ đường lối của sự hiệp nhất và lòng thương xót. Ngài đã triệu tập một công đồng tại Rôma vào năm 251 để lên án lạc giáo Novatiên, tái khẳng định quyền bính của Giám mục Rôma và đưa ra chính sách khoan dung đối với những người sa ngã.

Cuộc đời của Thánh Cô-nê-li-ô kết thúc vào năm 253, khi ngài bị bắt và bị đày đến Civitavecchia. Tại đó, ngài qua đời do những điều kiện sống khắc nghiệt. Ngài được tôn kính như một vị tử đạo vì đã can đảm bảo vệ đức tin và sự hiệp nhất của Giáo hội.

Cùng thời với Thánh Cô-nê-li-ô là Thánh Síp-ri-a-nô. Ông là một nhà hùng biện và luật sư nổi tiếng ở Carthage, Bắc Phi. Sau khi trở lại đạo, Síp-ri-a-nô đã dâng hiến cuộc đời cho Chúa và được bầu làm Giám mục Carthage. Ngài đã chứng tỏ là một mục tử tài ba và nhiệt thành.

Khi cuộc bách hại của Đê-xi-ô nổ ra, Thánh Síp-ri-a-nô đã phải lẩn tránh. Tuy nhiên, ngài vẫn không ngừng liên lạc với giáo dân qua các bức thư, hướng dẫn và củng cố họ. Chính trong giai đoạn này, ngài đã gặp gỡ và kết bạn với Thánh Cô-nê-li-ô. Cả hai đã cùng nhau hợp tác để chống lại lạc giáo Novatiên và bảo vệ sự hiệp nhất của Giáo hội. Tình bạn giữa hai ngài đã trở thành một biểu tượng của sự hiệp thông giữa các Giáo hội địa phương và Giáo hội Rôma.

Thánh Síp-ri-a-nô là một nhà thần học uyên bác. Ngài đã viết nhiều tác phẩm quan trọng, đặc biệt là về vấn đề hiệp nhất của Giáo hội. Ngài đã khẳng định: "Không ai có thể có Thiên Chúa làm Cha nếu không có Giáo hội làm Mẹ." Đối với ngài, hiệp nhất là điều kiện tiên quyết để sống đức tin.

Sau một thời gian bình lặng, cuộc bách hại lại tái diễn dưới thời hoàng đế Valerianô. Thánh Síp-ri-a-nô đã bị bắt và bị đưa ra tòa. Trước tòa án, ngài đã can đảm tuyên xưng đức tin và từ chối hy sinh cho các thần ngoại giáo. Cuối cùng, vào ngày 14 tháng 9 năm 258, ngài đã chịu án tử hình bằng cách bị chém đầu.

Thách thức lớn nhất mà Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô phải đối mặt không phải là cuộc bách hại của hoàng đế, mà là sự chia rẽ nội bộ trong Giáo hội. Vấn đề "những người sa ngã" là một vết thương nhức nhối. Một bên là quan điểm cứng rắn, đòi hỏi sự hoàn hảo tuyệt đối, không tha thứ cho những lỗi lầm. Một bên là quan điểm của lòng thương xót, mở ra con đường trở lại cho những người đã hối lỗi.

Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô đã dứt khoát chọn con đường của lòng thương xót. Các ngài hiểu rằng Giáo hội không phải là một cộng đồng của những người hoàn hảo, mà là một cộng đồng của những tội nhân đã được tha thứ. Lòng thương xót không phải là sự dễ dãi, nhưng là điều kiện để chữa lành vết thương, hàn gắn chia rẽ và tái lập sự hiệp thông. Cuộc đấu tranh của hai ngài không chỉ là để bảo vệ một học thuyết, mà là để bảo vệ bản chất đích thực của Giáo hội: là dấu chỉ và khí cụ của tình yêu và lòng thương xót Thiên Chúa.

Ngày nay, chúng ta cũng phải đối mặt với những chia rẽ. Có những người muốn loại trừ, lên án những người khác vì những lỗi lầm của họ. Có những người chỉ trích Giáo hội vì những yếu đuối của con người. Gương sáng của Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô mời gọi chúng ta hãy dẹp bỏ những phán xét cứng nhắc, để sống tinh thần bác ái, đón nhận nhau trong tình yêu thương.

Cả hai vị thánh đều đã kết thúc cuộc đời mình bằng một cái chết tử đạo. Cái chết của các ngài không phải là một sự thất bại, mà là một chiến thắng vinh quang. Các ngài đã làm chứng cho Đức Kitô đến hơi thở cuối cùng.

Cái chết tử đạo của Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô không chỉ là một hành động dũng cảm cá nhân. Đó còn là một hành động của sự hiệp nhất. Bằng cách chấp nhận cái chết vì Đức Kitô, các ngài đã hiệp nhất với cái chết của Người trên thập giá và với tất cả những người đã làm chứng cho Tin Mừng.

Ngày nay, chúng ta không phải chịu tử đạo bằng máu, nhưng chúng ta được mời gọi chịu "tử đạo trắng," tức là hy sinh và làm chứng cho Đức tin trong cuộc sống hàng ngày. Tử đạo trắng có nghĩa là từ bỏ ý riêng để sống theo ý Chúa, từ bỏ thói quen xấu để sống một đời thánh thiện, từ bỏ sự ích kỷ để yêu thương và phục vụ tha nhân.

Tin Mừng hôm nay, trích từ chương 17 của thánh Gio-an, là lời cầu nguyện tha thiết của Chúa Giêsu trước khi chịu khổ nạn. Chúa Giêsu cầu nguyện cho sự hiệp nhất của các môn đệ: "để họ nên một như chúng ta." Lời cầu nguyện này của Chúa Giêsu đã được ứng nghiệm một cách kỳ diệu nơi cuộc đời của Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô.

Chúa Giêsu cầu nguyện cho các môn đệ được "gìn giữ khỏi ác thần" và được "thánh hiến trong sự thật." Cuộc đời của hai vị thánh là một minh chứng sống động cho lời cầu nguyện này. Trong bối cảnh Giáo hội bị chia rẽ, các ngài đã được Chúa gìn giữ để trung thành với chân lý và duy trì sự hiệp nhất. Lòng can đảm và sự kiên định của các ngài là bằng chứng cho thấy các ngài đã được Chúa thánh hiến.

Cuộc đời của hai vị thánh cũng soi sáng cho lời nói của Chúa Giêsu: "Con đã truyền lại cho họ lời của Cha, và thế gian đã ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian." Cả hai ngài đều bị thế gian ghét bỏ và bách hại vì đã trung thành với lời Chúa. Các ngài không tìm kiếm danh vọng hay quyền lực trần thế, nhưng chỉ mong muốn làm vinh danh Chúa.

Lời cầu nguyện của Chúa Giêsu cũng mời gọi mỗi người chúng ta sống tinh thần hiệp nhất. Hiệp nhất không chỉ là một khái niệm trừu tượng, mà phải được thể hiện trong cuộc sống cụ thể: trong gia đình, trong cộng đoàn, và trong Giáo hội. Hiệp nhất đòi hỏi chúng ta phải từ bỏ cái tôi cá nhân, chấp nhận và yêu thương người khác, ngay cả khi họ khác biệt với mình.

Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô đã sống một cuộc đời trọn vẹn vì Chúa, vì sự hiệp nhất của Giáo hội và vì phần rỗi các linh hồn. Các ngài đã chứng minh rằng đức tin không phải là một lý thuyết suông, mà là một sức mạnh có khả năng vượt qua mọi thử thách, kể cả cái chết.

Hôm nay, khi chúng ta cử hành lễ kính các ngài, chúng ta hãy cầu xin các ngài chuyển cầu cho chúng ta. Xin cho chúng ta luôn biết trân trọng và bảo vệ sự hiệp nhất của Giáo hội. Xin cho chúng ta có lòng can đảm để làm chứng cho Đức Kitô trong mọi hoàn cảnh. Xin cho chúng ta biết sống một đời thánh thiện và tử đạo trắng, để xứng đáng là con cái Chúa và là người thừa kế Nước Trời.

Chúng ta hãy sống lời Chúa trong Tin Mừng hôm nay, để thế giới có thể nhận ra chúng ta là môn đệ của Chúa qua tình yêu thương và sự hiệp nhất. Amen.

Lm. Anmai, CSsR


 

THÁNH CÔ-NÊ-LI-Ô, GIÁO HOÀNG, TỬ ĐẠO VÀ THÁNH SÍP-RI-A-NÔ, GIÁM MỤC, TỬ ĐẠO

Hôm nay, trong bầu khí phụng vụ trang trọng, chúng ta cùng nhau cử hành lễ kính hai vị đại thánh của Giáo hội: Thánh Cô-nê-li-ô, Giáo hoàng, tử đạo và Thánh Síp-ri-a-nô, Giám mục, tử đạo. Cả hai vị đã hiến dâng trọn đời mình để làm chứng cho Đức Kitô, đặc biệt trong giai đoạn lịch sử đầy thử thách của Giáo hội sơ khai. Cuộc đời của các ngài không chỉ là một thiên anh hùng ca về đức tin, mà còn là một bài học sâu sắc về tình bạn, sự hiệp nhất và lòng can đảm.

Trong thế giới hiện tại, nơi sự chia rẽ, hận thù và ngờ vực đang ngày càng lan tràn, gương sáng của Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô lại càng trở nên ý nghĩa. Các ngài đã chứng minh rằng ngay cả trong những thời khắc tăm tối nhất, sự hiệp nhất vẫn là một sức mạnh không thể lay chuyển, một món quà quý giá mà Chúa Giêsu đã cầu xin cho các môn đệ của Người.

Lịch sử Giáo hội vào giữa thế kỷ thứ ba đầy rẫy những biến động. Sau cái chết của Đức Thánh Cha Fabianô vào năm 250, ngai tòa Phêrô bị bỏ trống trong suốt 15 tháng vì cuộc bách hại khốc liệt dưới triều hoàng đế Đê-xi-ô. Cuối cùng, vào năm 251, Cô-nê-li-ô được bầu làm Giáo hoàng.

Tuy nhiên, vị Giáo hoàng mới lại phải đối mặt với một thách thức nội bộ lớn hơn cả cuộc bách hại bên ngoài: vấn đề làm thế nào để đối xử với những người Kitô hữu đã sa ngã, tức là những người đã chối bỏ đức tin vì sợ hãi bách hại. Một nhóm giáo sĩ, đứng đầu là Novatiên, đưa ra một quan điểm cực đoan: những người này không thể được tha thứ và không có quyền trở lại Giáo hội. Ngược lại, Cô-nê-li-ô, với sự đồng thuận của phần lớn các Giám mục, lại chọn con đường của lòng thương xót. Ngài tin rằng sau khi đã thực hiện một thời gian sám hối nghiêm túc, những người này có thể được tha thứ và được tái hòa nhập vào cộng đoàn.

Sự bất đồng quan điểm này đã dẫn đến một cuộc ly giáo. Novatiên tự phong mình là "Giáo hoàng" đối lập và gây ra nhiều chia rẽ. Mặc dù phải đối mặt với áp lực lớn, Thánh Cô-nê-li-ô vẫn kiên quyết bảo vệ đường lối của sự hiệp nhất và lòng khoan dung. Ngài đã triệu tập một công đồng tại Rôma vào năm 251 để lên án Novatiên và tái khẳng định rằng Giáo hội là cộng đoàn của lòng thương xót.

Sau gần hai năm giữ chức vị mục tử, Thánh Cô-nê-li-ô bị hoàng đế Trebonianô Gallô bắt và đày đến Civitavecchia, nơi ngài qua đời vào năm 253 do điều kiện sống khắc nghiệt. Ngài đã chịu tử đạo không bằng lưỡi gươm, nhưng bằng sự kiên trì trong đau khổ, để làm chứng cho chân lý và tình yêu của Đức Kitô.

Cùng thời với Thánh Cô-nê-li-ô, tại Carthage, Bắc Phi, có một vị Giám mục lỗi lạc tên là Síp-ri-a-nô. Trước khi trở lại đạo, ông là một nhà hùng biện và giáo sư nổi tiếng. Sau khi trở thành Kitô hữu, ông đã bán hết tài sản để bố thí cho người nghèo và được bầu làm Giám mục Carthage.

Trong cuộc bách hại của Đê-xi-ô, Thánh Síp-ri-a-nô cũng phải đối mặt với vấn đề nan giải về những người sa ngã. Quan điểm của ngài hoàn toàn đồng điệu với Thánh Cô-nê-li-ô. Cả hai đã duy trì một tình bạn và một sự hiệp thông đặc biệt qua những bức thư, cùng nhau chống lại lạc giáo Novatiên. Tình bạn này đã trở thành một biểu tượng mạnh mẽ của sự hiệp nhất giữa Giáo hội tại Carthage và Giáo hội Rôma.

Thánh Síp-ri-a-nô cũng là một nhà thần học lỗi lạc. Ngài đã viết nhiều tác phẩm quan trọng về Giáo hội, nổi bật nhất là tác phẩm Về sự Hiệp nhất của Giáo hội Công giáo, trong đó ngài khẳng định: "Không ai có thể có Thiên Chúa làm Cha nếu không có Giáo hội làm Mẹ." Đối với ngài, hiệp nhất không chỉ là một lý tưởng, mà là điều kiện tiên quyết để sống đức tin.

Cuộc bách hại lại bùng lên dưới triều hoàng đế Valerianô. Thánh Síp-ri-a-nô bị bắt và bị đưa ra xét xử. Ngài đã can đảm tuyên xưng đức tin của mình. Vào ngày 14 tháng 9 năm 258, ngài đã chịu án tử hình bằng cách bị chém đầu, kết thúc cuộc đời bằng một cái chết vinh quang.

Bài Tin Mừng hôm nay, trích từ lời cầu nguyện của Chúa Giêsu trước khi chịu khổ nạn, mang một ý nghĩa sâu sắc và liên hệ mật thiết với cuộc đời của hai vị thánh.

"Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta." Lời cầu nguyện này của Chúa Giêsu là ước mơ của Người về sự hiệp nhất. Hiệp nhất ở đây không phải là một sự đồng nhất đơn giản, mà là sự hiệp thông sâu sắc, dựa trên tình yêu và sự thật của Thiên Chúa.

Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô đã sống trọn vẹn lời cầu nguyện này. Trong bối cảnh Giáo hội đang đứng trước nguy cơ bị chia rẽ vì vấn đề những người sa ngã, các ngài đã dứt khoát chọn con đường của sự hiệp nhất. Thay vì loại trừ những người đã yếu đuối, các ngài đã mở rộng vòng tay để đón nhận họ, củng cố sự hiệp thông trong thân thể Chúa Kitô. Các ngài đã chứng tỏ rằng lòng thương xót không làm suy yếu sự hiệp nhất, mà chính là nền tảng vững chắc để xây dựng nó.

"Con đã truyền lại cho họ lời của Cha, và thế gian đã ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian." Cuộc đời của các ngài cũng minh chứng cho lời này. Bởi vì các ngài không thuộc về thế gian, các ngài đã bị thế gian ghét bỏ và bách hại. Các ngài đã chọn sống theo lời Chúa, chấp nhận hy sinh và đau khổ, chứ không tìm kiếm vinh quang hay quyền lực trần thế. Cái chết tử đạo của các ngài là bằng chứng hùng hồn nhất cho sự từ bỏ thế gian và lòng trung thành tuyệt đối với Đức Kitô.

"Xin Cha lấy sự thật mà thánh hiến họ. Lời Cha là sự thật." Hai vị thánh đã được thánh hiến trong sự thật của Lời Chúa. Sự thật không phải là một lý thuyết, mà là chính con người Đức Kitô. Các ngài đã sống, đã chiến đấu và đã chết cho sự thật đó. Lòng can đảm, sự kiên định và tình yêu của các ngài là hoa trái của sự thánh hiến trong chân lý.

Gương sáng của Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô vẫn soi sáng cho chúng ta. Trong một thế giới đầy dẫy những sự bất đồng, từ trong gia đình đến ngoài xã hội, từ trong cộng đoàn đến Giáo hội, các ngài mời gọi chúng ta:

Sống tinh thần hiệp nhất: Hiệp nhất không phải là sự đồng ý tuyệt đối về mọi thứ, nhưng là sự chấp nhận và tôn trọng lẫn nhau trong tình yêu. Chúng ta được mời gọi để xây dựng sự hiệp nhất trong gia đình, trong cộng đoàn và trong Giáo hội, bằng cách lắng nghe nhau, tha thứ cho nhau và cùng nhau tìm kiếm ý Chúa.

Sống tinh thần thương xót: Giống như hai vị thánh đã mở rộng vòng tay cho những người sa ngã, chúng ta cũng được mời gọi để sống lòng thương xót. Thay vì lên án và loại trừ, chúng ta hãy tìm cách nâng đỡ và chữa lành những vết thương của anh chị em. Giáo hội là một bệnh viện, không phải là một bảo tàng dành cho những người hoàn hảo.

Sống chứng tá tử đạo: Ngày nay, chúng ta không phải chịu tử đạo bằng máu, nhưng chúng ta được mời gọi chịu "tử đạo trắng" trong cuộc sống hàng ngày. Đó là sự hy sinh âm thầm, sự từ bỏ ý riêng, sự kiên trì trong việc làm điều thiện, và lòng trung thành với Đức Kitô trong mọi hoàn cảnh. Đó là lời chứng sống động nhất cho Tin Mừng.

Cuộc đời của Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô đã kết thúc bằng vương miện tử đạo. Các ngài đã hiệp nhất với Đức Kitô trong cái chết, và giờ đây, các ngài đang cùng nhau hưởng vinh quang trên trời.

Thánh Cô-nê-li-ô và Thánh Síp-ri-a-nô đã để lại cho chúng ta một di sản vô giá: đó là lòng yêu mến Giáo hội và tinh thần hiệp nhất bất diệt. Các ngài đã cùng nhau chiến đấu cho sự thật và tình yêu, và cùng nhau kết thúc cuộc đời trong vinh quang.

Hôm nay, khi chúng ta cử hành Thánh lễ kính các ngài, chúng ta hãy cầu xin các ngài chuyển cầu cho chúng ta. Xin cho chúng ta luôn biết trân trọng và bảo vệ sự hiệp nhất trong gia đình và cộng đoàn. Xin cho chúng ta có lòng can đảm để làm chứng cho Tin Mừng, và xin cho chúng ta luôn sống trong sự thật và tình yêu của Chúa.

Chúng ta hãy cầu nguyện: "Lạy Chúa, xin gìn giữ chúng con trong danh Chúa, để chúng con nên một như các thánh tử đạo đã nên một với Chúa. Amen."

Lm. Anmai, CSsR


 

 

Danh mục:
Tác giả: