Nhảy đến nội dung

Thánh Nữ Cecilia: Đóa hoa huệ tinh tuyền và bản tình ca bất diệt dâng lên Thiên Chúa

Thánh Nữ Cecilia: Đóa hoa huệ tinh tuyền và bản tình ca bất diệt dâng lên Thiên Chúa

 


Trong vườn hoa rực rỡ của các Thánh Tử Đạo thời Giáo hội sơ khai, Thánh nữ Cecilia (hay còn gọi là Cécile) luôn tỏa sáng như một đóa huệ trắng ngần, thơm ngát hương thơm của sự khiết tịnh và lòng can đảm. Không chỉ là một vị thánh tử đạo, ngài còn được tôn vinh là Bổn mạng của Âm nhạc và các Ca đoàn, người đã biến cả cuộc đời mình thành một bản thánh ca tuyệt mỹ dâng lên Thiên Chúa.
Dưới đây là câu chuyện đầy xúc động về cuộc đời ngài.
Cecilia sinh ra tại Rome vào khoảng thế kỷ thứ 2 hoặc thứ 3 sau Công Nguyên, trong một gia đình quý tộc giàu có và quyền lực. Ngay từ tấm bé, Cecilia đã là một thiếu nữ xinh đẹp, thông tuệ và mang trong mình một trái tim mộ mến Chúa nồng nàn giữa lòng đế quốc La Mã đang bách hại Kitô giáo.
Khác với những tiểu thư đài các cùng thời chỉ mải mê với lụa là gấm vóc, Cecilia luôn mang theo cuốn Tin Mừng nhỏ bên mình, giấu sát trái tim. Ngài đã âm thầm lập một lời thề nguyện: Dâng hiến sự trinh khiết trọn đời cho Thiên Chúa. Đối với Cecilia, Chúa Giêsu chính là vị hôn phu duy nhất và vĩnh cửu.
Thử thách ập đến khi cha mẹ hứa gả Cecilia cho một chàng trai quý tộc trẻ tuổi tên là Valerian. Dù Valerian là một người tốt lành, nhưng anh là người ngoại giáo và không biết về lời thề của Cecilia.
Ngày cưới đến, dinh thự được trang hoàng lộng lẫy. Tiếng nhạc cụ thế tục vang lên rộn rã, khách khứa vui cười chúc tụng. Nhưng giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt đó, một huyền thoại đẹp đẽ đã ra đời:
"Trong khi tiếng đàn ống (organ) và các nhạc cụ vang lên những điệu nhạc trần thế, Cecilia ngồi đó, nhưng tâm hồn nàng tách biệt hoàn toàn. Trong trái tim mình, nàng đang hát một bài ca khác - bài ca của sự thanh khiết dâng lên Thiên Chúa: 'Lạy Chúa, xin giữ cho lòng con và thân xác con được tinh tuyền, để con không phải hổ thẹn'."
Chính khoảnh khắc "hát trong tim" này là lý do Giáo hội tôn phong ngài làm Bổn mạng của nền Thánh nhạc. Ngài nhắc nhở chúng ta rằng: Thứ âm nhạc đẹp nhất không phải phát ra từ nhạc cụ, mà là từ sự rung cảm thánh thiện của tâm hồn.
Khi màn đêm buông xuống và đôi tân hôn trở về phòng riêng, Cecilia đã lấy hết can đảm để nói với Valerian một bí mật động trời:
"Thưa anh Valerian, em có một bí mật muốn thổ lộ với anh. Em có một Thiên Thần của Thiên Chúa luôn ở bên cạnh để canh giữ sự trinh khiết của em. Nếu anh tôn trọng lời thề của em, ngài sẽ yêu thương anh như đã yêu thương em. Nhưng nếu anh xâm phạm đến em, cơn thịnh nộ của ngài sẽ giáng xuống."
Valerian, vừa ngạc nhiên vừa tò mò (và có lẽ cũng vì tình yêu chân thành dành cho vợ), đã hứa sẽ tôn trọng nếu anh được tận mắt nhìn thấy Thiên Thần đó. Cecilia bảo anh hãy đi tìm Đức Giáo Hoàng Urbanô (lúc đó đang lẩn trốn trong hầm mộ) để được rửa tội.
Sau khi được rửa tội và trở về với đôi mắt đức tin đã mở, Valerian bước vào phòng và sững sờ trước cảnh tượng huy hoàng: Thánh nữ Cecilia đang cầu nguyện, và bên cạnh nàng là một Thiên Thần rực sáng. Vị Thiên Thần cầm trên tay hai vòng hoa kết từ hoa hồng (tượng trưng cho tình yêu tử đạo) và hoa huệ (tượng trưng cho sự khiết tịnh), đặt lên đầu hai người.
Cả Valerian và sau đó là em trai của anh, Tiburtius, đều trở thành những Kitô hữu nhiệt thành.
Niềm tin mạnh mẽ của ba người (Cecilia, Valerian, Tiburtius) đã khiến chính quyền La Mã tức giận. Valerian và Tiburtius bị bắt trước, họ kiên quyết không dâng hương tế thần và đã anh dũng chịu tử đạo.
Đến lượt Cecilia, quan tổng trấn Almachius nghĩ rằng có thể dùng tiền bạc và sự đe dọa để khuất phục một người phụ nữ yếu đuối. Nhưng ông đã lầm. Trước tòa án, Cecilia đối đáp thông minh, sắc sảo và đầy can đảm, biến phiên tòa thành nơi rao giảng về Chúa Kitô.
Tức giận, Almachius ra lệnh xử tử ngài bằng một phương pháp tàn khốc: Nhốt vào phòng tắm hơi (caldarium) và đốt lò nung thật nóng để ngài chết ngạt.
Lửa cháy hừng hực suốt một ngày một đêm. Nhưng khi lính canh mở cửa, họ kinh hoàng nhận ra Cecilia vẫn ngồi đó, tươi tắn như một đóa hoa, không một giọt mồ hôi, miệng vẫn mỉm cười cầu nguyện. Ngọn lửa trần gian không thể thiêu đốt ngọn lửa tình yêu Chúa trong tim ngài.
Không thể giết ngài bằng lửa, quan tổng trấn ra lệnh chém đầu. Tên đao phủ, có lẽ bị run sợ trước vẻ thánh thiện của ngài, đã chém ba nhát vào cổ Cecilia (luật La Mã cấm chém quá 3 nhát nếu tử tội chưa chết). Cecilia ngã xuống, máu tuôn trào, nhưng ngài chưa qua đời ngay.
Thánh nữ nằm đó trong 3 ngày, đau đớn nhưng bình an. Những Kitô hữu lén lút đến thấm máu ngài làm thánh tích. Trong những giờ phút cuối cùng, ngài không nghĩ cho bản thân mà trăng trối trao lại toàn bộ tài sản cho người nghèo và ngôi nhà của mình để làm nhà thờ.
Hình ảnh cuối cùng của Cecilia là một biểu tượng đức tin tuyệt đối:
• Ngài nằm nghiêng.
• Hai tay ngài tạo thành một dấu hiệu đặc biệt: Một tay ngài xòe 3 ngón (chỉ Chúa Ba Ngôi), tay kia ngài giơ 1 ngón (chỉ Thiên Chúa Duy Nhất).
Ngài trút hơi thở cuối cùng, trở về với Đấng Tình Quân vĩnh cửu của mình.
Năm 1599 (hơn 1000 năm sau), khi tu sửa nhà thờ Thánh Cecilia ở Trastevere (Rome), người ta đã mở quan tài của ngài. Mọi người bàng hoàng xúc động: Thi thể Thánh nữ vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị thối rữa. Ngài nằm nghiêng, y hệt tư thế khi ngài qua đời thế kỷ trước.
Nhà điêu khắc nổi tiếng Stefano Maderno đã chứng kiến tận mắt và tạc lại bức tượng Thánh Cecilia bằng đá cẩm thạch trắng. Bức tượng đó ngày nay vẫn nằm dưới bàn thờ chính của Vương cung thánh đường, với dòng chữ do chính Maderno khắc:
"Kìa là Đấng mà tôi đã thấy nằm nguyên vẹn không hư nát trong hầm mộ. Tôi đã tạc lại cho chư vị trong tư thế y hệt như vậy."

Câu chuyện của Thánh Cecilia không chỉ là huyền thoại xa xưa, mà còn là bài ca hùng tráng cho thời đại hôm nay:
1. Vẻ đẹp của sự Kiên định: Giữa một thế giới đầy cám dỗ, Cecilia dạy chúng ta giữ vững lập trường và niềm tin, dù phải trả giá bằng mạng sống.
2. Thánh hóa Đời sống: Dù sống giữa cảnh giàu sang hay trong giây phút đau đớn nhất, tâm hồn ngài luôn hướng về Chúa.
3. Sức mạnh của Âm nhạc Thánh: Ngài nhắc nhở các ca đoàn và nhạc sĩ rằng: Âm nhạc trong phụng vụ không phải là biểu diễn, mà là cầu nguyện. Tiếng hát phải xuất phát từ con tim chân thành mới có thể bay lên tới Thiên Đàng.
Thánh nữ Cecilia đã đi qua cõi trần như một bản nhạc có những nốt trầm của đau khổ nhưng kết thúc bằng nốt thăng hoa khải hoàn. Ngài là minh chứng rằng tình yêu dành cho Thiên Chúa mạnh hơn sự chết.
Mỗi khi chúng ta nghe một khúc nhạc thánh ca, hay nhìn thấy một đóa hoa huệ trắng, hãy nhớ đến Cecilia – người trinh nữ đã hát khúc ca tử đạo bằng chính dòng máu và trái tim trinh khiết của mình.
Lạy Thánh Cecilia, xin cầu cho chúng con biết dùng cuộc đời mình như một nhạc cụ, để tấu lên những giai điệu yêu thương và thánh thiện làm đẹp lòng Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR
 




Trong vườn hoa rực rỡ của các Thánh Tử Đạo thời Giáo hội sơ khai, Thánh nữ Cecilia (hay còn gọi là Cécile) luôn tỏa sáng như một đóa huệ trắng ngần, thơm ngát hương thơm của sự khiết tịnh và lòng can đảm. Không chỉ là một vị thánh tử đạo, ngài còn được tôn vinh là Bổn mạng của Âm nhạc và các Ca đoàn, người đã biến cả cuộc đời mình thành một bản thánh ca tuyệt mỹ dâng lên Thiên Chúa.
Dưới đây là câu chuyện đầy xúc động về cuộc đời ngài.
Cecilia sinh ra tại Rome vào khoảng thế kỷ thứ 2 hoặc thứ 3 sau Công Nguyên, trong một gia đình quý tộc giàu có và quyền lực. Ngay từ tấm bé, Cecilia đã là một thiếu nữ xinh đẹp, thông tuệ và mang trong mình một trái tim mộ mến Chúa nồng nàn giữa lòng đế quốc La Mã đang bách hại Kitô giáo.
Khác với những tiểu thư đài các cùng thời chỉ mải mê với lụa là gấm vóc, Cecilia luôn mang theo cuốn Tin Mừng nhỏ bên mình, giấu sát trái tim. Ngài đã âm thầm lập một lời thề nguyện: Dâng hiến sự trinh khiết trọn đời cho Thiên Chúa. Đối với Cecilia, Chúa Giêsu chính là vị hôn phu duy nhất và vĩnh cửu.
Thử thách ập đến khi cha mẹ hứa gả Cecilia cho một chàng trai quý tộc trẻ tuổi tên là Valerian. Dù Valerian là một người tốt lành, nhưng anh là người ngoại giáo và không biết về lời thề của Cecilia.
Ngày cưới đến, dinh thự được trang hoàng lộng lẫy. Tiếng nhạc cụ thế tục vang lên rộn rã, khách khứa vui cười chúc tụng. Nhưng giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt đó, một huyền thoại đẹp đẽ đã ra đời:
"Trong khi tiếng đàn ống (organ) và các nhạc cụ vang lên những điệu nhạc trần thế, Cecilia ngồi đó, nhưng tâm hồn nàng tách biệt hoàn toàn. Trong trái tim mình, nàng đang hát một bài ca khác - bài ca của sự thanh khiết dâng lên Thiên Chúa: 'Lạy Chúa, xin giữ cho lòng con và thân xác con được tinh tuyền, để con không phải hổ thẹn'."
Chính khoảnh khắc "hát trong tim" này là lý do Giáo hội tôn phong ngài làm Bổn mạng của nền Thánh nhạc. Ngài nhắc nhở chúng ta rằng: Thứ âm nhạc đẹp nhất không phải phát ra từ nhạc cụ, mà là từ sự rung cảm thánh thiện của tâm hồn.
Khi màn đêm buông xuống và đôi tân hôn trở về phòng riêng, Cecilia đã lấy hết can đảm để nói với Valerian một bí mật động trời:
"Thưa anh Valerian, em có một bí mật muốn thổ lộ với anh. Em có một Thiên Thần của Thiên Chúa luôn ở bên cạnh để canh giữ sự trinh khiết của em. Nếu anh tôn trọng lời thề của em, ngài sẽ yêu thương anh như đã yêu thương em. Nhưng nếu anh xâm phạm đến em, cơn thịnh nộ của ngài sẽ giáng xuống."
Valerian, vừa ngạc nhiên vừa tò mò (và có lẽ cũng vì tình yêu chân thành dành cho vợ), đã hứa sẽ tôn trọng nếu anh được tận mắt nhìn thấy Thiên Thần đó. Cecilia bảo anh hãy đi tìm Đức Giáo Hoàng Urbanô (lúc đó đang lẩn trốn trong hầm mộ) để được rửa tội.
Sau khi được rửa tội và trở về với đôi mắt đức tin đã mở, Valerian bước vào phòng và sững sờ trước cảnh tượng huy hoàng: Thánh nữ Cecilia đang cầu nguyện, và bên cạnh nàng là một Thiên Thần rực sáng. Vị Thiên Thần cầm trên tay hai vòng hoa kết từ hoa hồng (tượng trưng cho tình yêu tử đạo) và hoa huệ (tượng trưng cho sự khiết tịnh), đặt lên đầu hai người.
Cả Valerian và sau đó là em trai của anh, Tiburtius, đều trở thành những Kitô hữu nhiệt thành.
Niềm tin mạnh mẽ của ba người (Cecilia, Valerian, Tiburtius) đã khiến chính quyền La Mã tức giận. Valerian và Tiburtius bị bắt trước, họ kiên quyết không dâng hương tế thần và đã anh dũng chịu tử đạo.
Đến lượt Cecilia, quan tổng trấn Almachius nghĩ rằng có thể dùng tiền bạc và sự đe dọa để khuất phục một người phụ nữ yếu đuối. Nhưng ông đã lầm. Trước tòa án, Cecilia đối đáp thông minh, sắc sảo và đầy can đảm, biến phiên tòa thành nơi rao giảng về Chúa Kitô.
Tức giận, Almachius ra lệnh xử tử ngài bằng một phương pháp tàn khốc: Nhốt vào phòng tắm hơi (caldarium) và đốt lò nung thật nóng để ngài chết ngạt.
Lửa cháy hừng hực suốt một ngày một đêm. Nhưng khi lính canh mở cửa, họ kinh hoàng nhận ra Cecilia vẫn ngồi đó, tươi tắn như một đóa hoa, không một giọt mồ hôi, miệng vẫn mỉm cười cầu nguyện. Ngọn lửa trần gian không thể thiêu đốt ngọn lửa tình yêu Chúa trong tim ngài.
Không thể giết ngài bằng lửa, quan tổng trấn ra lệnh chém đầu. Tên đao phủ, có lẽ bị run sợ trước vẻ thánh thiện của ngài, đã chém ba nhát vào cổ Cecilia (luật La Mã cấm chém quá 3 nhát nếu tử tội chưa chết). Cecilia ngã xuống, máu tuôn trào, nhưng ngài chưa qua đời ngay.
Thánh nữ nằm đó trong 3 ngày, đau đớn nhưng bình an. Những Kitô hữu lén lút đến thấm máu ngài làm thánh tích. Trong những giờ phút cuối cùng, ngài không nghĩ cho bản thân mà trăng trối trao lại toàn bộ tài sản cho người nghèo và ngôi nhà của mình để làm nhà thờ.
Hình ảnh cuối cùng của Cecilia là một biểu tượng đức tin tuyệt đối:
• Ngài nằm nghiêng.
• Hai tay ngài tạo thành một dấu hiệu đặc biệt: Một tay ngài xòe 3 ngón (chỉ Chúa Ba Ngôi), tay kia ngài giơ 1 ngón (chỉ Thiên Chúa Duy Nhất).
Ngài trút hơi thở cuối cùng, trở về với Đấng Tình Quân vĩnh cửu của mình.
Năm 1599 (hơn 1000 năm sau), khi tu sửa nhà thờ Thánh Cecilia ở Trastevere (Rome), người ta đã mở quan tài của ngài. Mọi người bàng hoàng xúc động: Thi thể Thánh nữ vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị thối rữa. Ngài nằm nghiêng, y hệt tư thế khi ngài qua đời thế kỷ trước.
Nhà điêu khắc nổi tiếng Stefano Maderno đã chứng kiến tận mắt và tạc lại bức tượng Thánh Cecilia bằng đá cẩm thạch trắng. Bức tượng đó ngày nay vẫn nằm dưới bàn thờ chính của Vương cung thánh đường, với dòng chữ do chính Maderno khắc:
"Kìa là Đấng mà tôi đã thấy nằm nguyên vẹn không hư nát trong hầm mộ. Tôi đã tạc lại cho chư vị trong tư thế y hệt như vậy."

Câu chuyện của Thánh Cecilia không chỉ là huyền thoại xa xưa, mà còn là bài ca hùng tráng cho thời đại hôm nay:
1. Vẻ đẹp của sự Kiên định: Giữa một thế giới đầy cám dỗ, Cecilia dạy chúng ta giữ vững lập trường và niềm tin, dù phải trả giá bằng mạng sống.
2. Thánh hóa Đời sống: Dù sống giữa cảnh giàu sang hay trong giây phút đau đớn nhất, tâm hồn ngài luôn hướng về Chúa.
3. Sức mạnh của Âm nhạc Thánh: Ngài nhắc nhở các ca đoàn và nhạc sĩ rằng: Âm nhạc trong phụng vụ không phải là biểu diễn, mà là cầu nguyện. Tiếng hát phải xuất phát từ con tim chân thành mới có thể bay lên tới Thiên Đàng.
Thánh nữ Cecilia đã đi qua cõi trần như một bản nhạc có những nốt trầm của đau khổ nhưng kết thúc bằng nốt thăng hoa khải hoàn. Ngài là minh chứng rằng tình yêu dành cho Thiên Chúa mạnh hơn sự chết.
Mỗi khi chúng ta nghe một khúc nhạc thánh ca, hay nhìn thấy một đóa hoa huệ trắng, hãy nhớ đến Cecilia – người trinh nữ đã hát khúc ca tử đạo bằng chính dòng máu và trái tim trinh khiết của mình.
Lạy Thánh Cecilia, xin cầu cho chúng con biết dùng cuộc đời mình như một nhạc cụ, để tấu lên những giai điệu yêu thương và thánh thiện làm đẹp lòng Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR
 

 

Danh mục:
Tác giả: